Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 550




Chương 550

Trong phòng, Cửu Thiên hé mắt, nói: “Vương sư tỷ, cô biết rồi sao? Tôi không muốn lừa cô, tôi thật sự chỉ muốn chữa trị vết thương mà thôi.”

“Chỉ chữa trị thôi là được. Tôi muốn hỏi thêm một cậu, vậy vết máu trên giường là cái gì?”

Cửu Thiên bình tĩnh nói: “Đó là máu bầm. Nếu Vương sư tỷ không tin, vậy có thể vào trong xem kỹ.

Máu bầm và máu lưu thông vẫn có chút khác nhau.”

Vương sư tỷ đứng ngoài cửa khẽ gật đầu, nói: “Vậy nói chuyện này sau, ngày mai cậu vẫn còn phải tỷ thí với La Khởi sư huynh. Nghỉ ngơi sớm đi.”

Cửu Thiên hơi nhíu mày, cứ tin tưởng hắn đơn giản như thế sao? Tuy nhiên chỉ cần tin hắn là tốt rồi.

Tiếng động ngoài cửa càng lúc càng xa, Vương Xuyến đã rời khỏi đây.

Cửu Thiên thở một hơi thật dài, sau đó lại nhắm mắt.

Hôm sau, trên đỉnh núi Lôi Đình Nhai đằng sau Lôi Đình viện.

Đỉnh núi bao phủ bởi sương mù.

Dưới sự dẫn đường của mấy người Hoắc Sơn sư tôn, Cửu Thiên bước từng bước đến Lôi Đình Nhai.

Đăng sau, Tiểu Văn và Vương Xuyến cũng lẫn trong mọi người. Hai người cứ như đã quên mất chuyện đêm qua, vẻ mặt rất bình tĩnh, nhìn về Lôi Đình phía đằng xa.

Nhìn từ phía xa, Lôi Đình Nhai trông như một tia sét đánh xuống vách đá, có hoa văn tia chớp và mặt cắt phẳng. Mây đen bao phủ xung quanh, thỉnh thoảng có sét đánh trên Lôi Đình Nhai. Trông cũng giống một kỳ quan ấn tượng.

Có điều màu sắc của tia sét kia trông rất quái lạ, ấy thế mà lại có một màu đen nhánh, vừa nhìn đã thấy hơi rợn người.

Một cây cầu sắt nối với Lôi Đình Nhai, ánh sáng lóe lên trên cầu.

Hoắc Sơn sư tôn chỉ vào cây cầu sắt nói.

“Đến cầu Độ Lôi rồi. La Khởi đang chờ ngươi trên Lôi Đình Nhai. Ngươi có thể tự đến đó.”

Cửu Thiên chắp tay hơi cúi người với Hoắc Sơn sư tôn rồi nhanh chóng bước lên cầu Độ Lôi.

Vừa mới bước lên một bước, Cửu Thiên đã cảm thấy tia sét dưới chân như những con rắn nhỏ chui vào cơ thể của hắn. Khiến hắn cảm thấy tê dại.

Chỉ dưa vào những tia sét này, e rằng võ giả dưới Ngoại Canh cảnh không thể bước lên đây.

“Quả nhiên hơi đặc biệt.”

Cửu Thiên khẽ cười, rồi bước nhanh về phía trước.

Khi ra khỏi cầu, hắn đã nuốt một viên Hóa Lôi Đan. Những tia sét này không đáng để hắn phải quan tâm.

Cửu Thiên bước rất nhanh, những tia sét xung quanh liên tục tấn công hắn, càng đi sâu vào trong càng có nhiều tia sét. Nhưng những tia sét nhỏ như sợi tơ không gây ảnh hưởng nào với hắn.

Hoắc Sơn sư tôn nhìn thấy cảnh này, khẽ cười, nói: “Thật thú vị. Nếu ta không biết hắn được Nhất Thanh dạy dỗ thì ta còn nghĩ rằng hắn là học viên của Lôi Đình viện chúng ta. Thế mà cầu Độ Lôi lại chẳng có ảnh hưởng nào với hắn. Chắc chắn đây là hạt giống tốt để tu hành võ kỹ lôi đình.”

Học viên của Lôi Đình viện đứng ngoài cầu Độ Lôi đều lắng lặng Cửu Thiên bước từng bước đến Lôi Đình Nhai.

Gió lớn xung quanh bắt đầu rít những tiếng thê lương, trời đất cũng tối sầm.

Lôi Đình màu đen gần đó như một vết sẹo xé rách không trung, vừa dữ tợn vừa đáng sợ.