Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 518




Chương 518

Tĩnh Như ngẩng đầu lên, đột nhiên hất tóc, lại còn nhẹ nhàng cởi quần áo ra, lộ ra bờ vai và một mản da thịt trắng nõn.

Quần áo bị hất sang một bên, nếu không nhìn vết lõm ở trên mặt, thì dáng vẻ của Tĩnh Như bây giờ quả thực có sức cám dỗ rất lớn.

“Cửu Thiên, xem ra anh vẫn không quên được em.

Cũng đúng, hai chúng ta thanh mai trúc mã, hoa trước dưới ánh trăng, anh làm sao có thể dễ dàng quên em như vậy được. Cửu Thiên, anh có muốn nối lại tình xưa không? Hiện tại em có thể làm tất cả, thật ra thì cũng chỉ là để anh có thể trở về bên cạnh em. Anh có biết không?”

Tĩnh Như vừa nói xong, trong mắt lại có ít nước mắt.

Tĩnh Như giấy giụa đứng lên, sức mạnh của trọng kiếm Vô Phong đã thu lại, nên lực áp chế ở trên người cô ta cũng từ từ biến mất.

Cửu Thiên thì vẫn bình tĩnh nhìn cô ta như cũ, trọng kiếm vẫn để ở cổ họng cô ta, không hề thu kiếm lại.

Nhưng Tĩnh Như dường như không nhìn thấy trọng kiếm ở trong tay hắn.

Cô ta vẫn muốn tiến tới gần Cửu Thiên, hơn nữa tay phải nắm hạt châu đã lặng lẽ để ở sau lưng.

Cửu Thiên chậm rãi nói: “Thật không? Tại sao tôi không nhìn ra được một tí nào?”

Tĩnh Như vội vàng nói: “Đó là bởi vì anh không nhìn kỹ, không nhìn cẩn thận. Cửu Thiên, em vẫn còn yêu anh, lúc trước em rời bỏ anh là do em nhất thời hồ đồ, em cho rằng anh không có tiền đồ, cho rằng anh không thể trở thành một võ giả thực sự.

Nhưng bây giờ em biết em sai rồi. Em đã quá sai rồi”

Ngừng một lát, Tĩnh Như bước về phía trước một bước.

Trọng kiếm Vô Phong của Cửu Thiên đâm vào thịt của cô ta.

“Cửu Thiên, bây giờ anh đã trở thành cường giả thực sự, không chỉ bước vào ngoại canh cảnh, còn trở thành học viên thiên tài của toàn bộ võ đạo.

Không, phải nói là thiên tài trong thiên tài. Anh là trường hợp đầu tiên trong số các học viên mới, đánh bại Lâm Phong, bây giờ lại đánh bại Kiều Chinh, một lần nữa anh đã chinh phục được em. Cửu Thiên, em bị khí phách của anh chinh phục. Chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Em thề, lần này, em tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh”

Hai hàng nước mắt trong veo trào ra từ đôi mắt của Tĩnh Như, những lời nói của cô ta tràn đây cảm xúc, dường như những lời nói này đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Kiếm của Cửu Thiên hơi hạ xuống, sắc mặt của Tĩnh Như khế thay đổi. Cô ta biết “sự bày tỏ tình cảm chân thành” của mình đã có tác dụng.

Cô ta lại tiếng thêm một bước nữa, lúc này Tĩnh Như nắm lấy tay của Cửu Thiên.

“Cửu Thiên, anh có thể cho em một cơ hội nữa được không?”

Hai mắt của Tĩnh Như mông lung đẫm nước mắt nhìn Cửu Thiên. Nhưng lúc này ở sau lưng cô ta, một luồng sức mạnh u ám đã xuôi theo cơ thể cô ta chảy xuống mặt đất.

Cửu Thiên thở dài rồi nói: “Tĩnh Như, thật ra thì tôi từng nghĩ sẽ cho cô một cơ hội.”

Lúc này Tĩnh Như nín khóc bật cười, nói: “Em biết.

Cửu Thiên, anh cũng yêu em. Chúng ta nhất định có thể xây dựng lại tình yêu này, em sẽ sinh cho anh thật nhiều đứa trẻ.”

Nhưng lúc này Cửu Thiên chợt lắc đầu nói: “Nhưng mà, người như cô, thật sự không đáng để cho thêm một cơ hội nữa.”

Vừa nói, ánh mặt của Cửu Thiên trở nên sắc bén.