Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 515




Chương 515

Ngay lập tức, những đường vân như gợn sóng nước xuất hiện trên trọng kiếm Vô Phong.

Cửu Thiên tập trung nín thở, bắt đầu khơi dậy Đạo Vực ở bên trên.

Tám chữ “Trọng kiếm Vô Phong, đại xảo bất công” bắt đầu phát ra luông ánh sáng chói mắt, toả ra như ảo ảnh.

Ngay khi chữ lớn vừa xuất hiện, bốn khôi lỗi Mộng ‘Yểm giống như khối bang lạnh gặp lửa cháy rực, không ngừng phát ra những tiếng gào hét chói tai.

Âm thanh chói tai khiến Tĩnh Như cảm thấy không thể chịu đựng nỗi, liên tục lùi về sau.

Trọng kiếm Vô Phong vừa vung một nhát, một khôi lỗi Mộng Yểm đã bị trọng kiếm đánh bay cả mét, thân thể như sương mù bị một cú đánh này khiến cho phiêu tán phân nửa.

Hạt ngọc trong tay Tĩnh Như bắt đầu run lên, cô †a có thể cảm nhận được âm hồn của Vũ Hoàng lúc này vô cùng sợ hãi.

Đây quả thật là chuyện khó có thể tưởng tượng được, thế nhưng Tĩnh Như đã từng nghe Vũ Hoàng nói.

Từ viên ngọc đến Vũ Hoàng bên trong, đều đã từng chiến đấu với cường giả Võ Tôn.

Mặc dù bây giờ nó không hoàn chỉnh, nhưng trong Địa canh cảnh chắc chắn là vô địch, làm sao có thể sợ hãi khi đối mặt với một tên Cửu Thiên nhỏ bé như vậy.

Đôi mắt của Tĩnh Như loé lên lạnh lùng, cô ta lại giơ kiếm lên lao về phía trước.

Chuyển động cơ thể của cô ta như tia chớp, những bước chân thoăn thoắt tạo ra ảo ảnh, một cơn gió lớn lạnh lẽo băng giá cũng theo đó thổi tới.

Lúc này, bốn tên khôi lỗi Mộng Yểm cũng lao đến.

Không cần Tĩnh Như ra lệnh, bốn tên khôi lỗi Mộng Yểm đã tạo thành một nhóm “Tứ tượng”, bao vây lấy Cửu Thiên.

Bốn người tấn công cùng một lúc, roi da dài lạnh giá trói lấy chân tay của Cửu Thiên.

Tốc độ của roi da dài nhanh đến mức ngỡ ngàng khiến cho Cửu Thiên còn chưa kịp có thời gian phản ứng, dường như chỉ trong vòng một giây, roi da dài đã quấn quanh cổ tay cùng với cổ chân của Cửu Thiên.

Cửu Thiên gầm nhẹ một tiếng, lại một lần nữa dồn canh khí vào trong trọng kiếm Vô Phong, ngay lập tức, tám chữ lớn có uy thế mãnh liệt trên trọng kiếm Vô Phong đập mạnh xuống đất.

Vào lúc này, thanh kiếm của Tĩnh Như vừa vặn đâm vào lồng ngực của Cửu Thiên.

Đùng!

Một mảng khu rừng nổ tung, vô số cành lá rơi lả tả.

Vụ nổ dữ dội khiến nhiều học viên của Hoành Sơn viện hướng mắt về hướng này.

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

“Chắc không phải có người nào đó luyện công gây ra sự cố đâu nhỉ.”

Một số học viên tò mò đi về phía nơi xảy ra chuyện.

Trong rừng, một cái hố lớn xuất hiện.

Mọi thứ xung quanh đều chỉ còn là một đống đổ nát, những viên đá dưới chân đã hoàn toàn biến thành cát bụi.

Trong hố, sắc mặt của Cửu Thiên rất đỗi bình thường, tay phải cầm trọng kiếm Vô Phong, tay trái bóp chặt thanh kiếm dài bị đâm bởi Tĩnh Như.

Một làn gió nhẹ thổi qua, kiếm trong tay Tĩnh Như đột nhiên gấy đứt đoạn.

Còn về bản thân Tĩnh Như thì phun ra một ngụm máu.

Dưới chân Cửu Thiên, tám chữ màu vàng chậm rãi bay lên.