Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 483




Chương 483

“Tham sống sợ chết, đừng vào cổng này.”

Tám chữ này là tinh hoa của Hoành Sơn viện.

Chỉ cần là học viên của Hoành Sơn viện, không ai sợ chết cả.

Theo lời của Nhất Thanh sư tôn nói, học viên của Hoành Sơn viện là một đám liều mạng, kích động một phát là rút đao ngày.

Đầu óc thì không nói, nhưng sự nhiệt huyết này là nhất mạch tương truyền.

Trong Hoành Sơn viện có rất nhiều phòng, đừng thấy đây là học viện có một đám người già nua thô lỗ, nhưng kiến trúc của bọn họ có thể gọi là tốt nhất trong toàn bộ học viện Võ Đạo.

Có thể là do bọn họ luôn phá nhà mỗi khi đánh nhau nên toàn bộ Hoành Sơn viện đều được xây bằng đá nham thạch tốt nhất. Phong cách nhà rất đa dạng, theo sở thích riêng của học viên.

Phải nói rằng các học viên của Hoành Sơn viện rất giỏi việc xây nhà, có thể được xây dựng nhà với nhiều hình dạng khác nhau, một số học viên thậm chí còn xây được nhà hình một con rồng khổng lồ từ đá.

Mọi người không khỏi thán phục, đám học viên Hoành Sơn viện này cho dù bị phế canh kình, thì tương lai vẫn có thể làm ông chủ đám thợ xây!

Trung tâm của Hoành Sơn viện là Võ Đài Dung Nham nổi tiếng cả toàn bộ Học Viện Võ Đạo.

Nghe nói Hoành Sơn vốn là một ngọn núi lửa, nhờ vị sư tôn đời đầu của Hoành Sơn viện nghịch thiên sửa đổi, ngọn núi lửa đã hoàn toàn bị phong ấn.

Võ Đài Dung Nham ban đầu là trung tâm của miệng núi lửa, đất ở đây rất nóng. Nếu bước vào mà không mang giày sẽ có cảm giác nóng rát. Mùa đông không lạnh, mùa hè cực nóng.

Những học viên tu luyện trong Hoành Sơn viện hiếm khi mặc quần áo dày. Một là cơ thể đủ khỏe để không sợ lạnh và nóng. Hơn nữa, Hoành Sơn viện cũng đã đủ nóng, mặc quần áo dày làm gì?

Vì vậy, một số công pháp luyện thể luyện ở Hoành Sơn viện rất tiện. Ví dụ như Liệt Hoả Kim Thân của Cửu Thiên, nếu có thể tu luyện ở Hoành Sơn viện, tốc độ chắc chắn phải tăng hơn gấp đôi trở lên.

Toàn bộ Võ Đài Dung Nham cũng được xây dựng bằng đá sắt đen của cây sắt, loại đá này đủ mạnh để chống lại sự hủy diệt của các cao thủ Nguyên Canh Cảnh.

Hôm nay, toàn bộ Võ Đài Dung Nham đều chật cứng người.

Nhìn thoáng qua, là có thể thấy từng đám đàn ông chân trần và để trần phần thân trên cổ vũ rất đều.

“Hoành Sơn viện, yol yol yo!”

Phía trước còn có người đánh trống bắt nhịp, trông giống hệt như một cuộc duyệt binh.

Thỉnh thoảng, còn bắt gặp phụ nữ chỉ mặc đồ lót trong số những đám đàn ông này. Ở Hoành Sơn viện rất hiếm có nữ học viên, có thể nói là ít tới nỗi có thể đếm trên đầu ngón tay.

Tuy nhiên, nữ học viên có thể vào Hoành Sơn viện không cần suy nghĩ cũng biết, bọn họ không dễ chọc. Thường thường đều mạnh hơn những nam học viên bình thường của Hoành Sơn viện.

Họ cũng có cơ bắp cuồn cuộn, cánh tay khỏe khoắn và giọng nói thô bạo như hoang thú.

Hàn Liên ngồi ở hàng thứ nhất, quay đầu liếc nhìn người con gái lực điền ở Hoành Sơn viện, nuốt nước bọt.

Sở Trực ở bên cạnh dùng cùi chỏ đụng vào Hàn Liên, nói: “Sao vậy, Hàn Liên sư đệ, có coi trúng nữ học viên nào của Hoành Sơn viện không?

Hahahaha.”

Hàn Liên gần như hét lên nói: “Mẹ nó, Sở Trực sư huynh, đừng có đùa như vậy. Hoành Sơn viện có nữ học viên à? Chỉ có học viên trông hơi giống nữ thôi.

Đúng, chính là như thế”