Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 377




Chương 377

Cửu Thiên cùng ghi nhớ lại với kiến thức mà Thập Phương tiên sư để lại, khắc sâu vào trong đầu.

Đôi môi khẽ động đậy, Cửu Thiên nói, “Đạo Quang sư tôn, các vị huynh đệ. Con sẽ không để mọi người thất vọng đâu.”

Nói xong, khí tức khế nâng lên của Cửu Thiên lại lần nữa chìm xuống.

Bên ngoài, Đạo Quang sư tôn khẽ cười, thu lại canh kình của mình.

Ông ta rất mong chờ xem cảnh giới của Cửu Thiên lúc xuất quan. Có lẽ đến lúc đó, cả học viện Võ Đạo sẽ không có học viên nào là đối thủ của hắn.

Haha, ai biết được chứ!

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã mấy tháng trôi qua.

Mây trắng lững lờ trôi, gió mát thổi hiu hiu, cây cối khế đung đưa thân mình, phát ra âm thanh xào xạc.

Sông núi đã mang theo ý thu nồng đậm, gió thu cuốn lá rơi tán loạn, theo gió mà bay đi xa.

Trong điện chính của học viện Võ Đạo, đá Võ Đạo to lớn vẫn đang bay giữa không trung, tỏa ra ánh sáng mờ ảo.

Sân diễn võ, tiếng người ồn ào, trên cao đài, từng tiếng hò hét vang thấu trời cao.

Hôm nay là một ngày đặc biệt của học viện Võ Đạo, ngày mà cuộc chiến xếp hạng học viện bắt đầu, cũng chính là ngày mà chín đại phân viện cho ra những học viên của phân viện mình tham gia so tài trong cuộc chiến xếp hạng.

Các đạo sư của các học viện đã ngồi đầy trên cao đài đá xanh hùng vĩ, đạo sư của chín đại phân viện lần lượt mặc những bộ đồng phục học viện khác nhau, chia nhau ra ngồi xuống, xếp hàng theo thứ tự.

Bên dưới cao đài là những học viên tương ứng của chín đại học viện, cũng được phân thành chín luồng rõ ràng, vây quanh toàn bộ cao đài.

Mỗi học viện có chín vị đạo sư và một vi sư tôn, ngồi theo cửu cung trận.

Ghế được làm bằng gỗ xanh, chạm khắc hoa văn ngọn lửa. Ngụ ý, non xanh vô hạn, củi lửa truyền thừa.

Những sư tôn ngồi ở giữa phía trước trận, được ngồi trên những chiếc ghế làm bằng gỗ cây sưa, phía trên có biểu tượng học viện của từng người. Ví dụ Thái Cực Trận Đồ của Âm Dương viện, Vân Trung Phi Kiếm của Thanh Kiếm viện, Vạn Binh Trận của Thiên Nhân viện. . .

Chín đại sư tôn ăn mặc hoa phục, lần lượt ngồi xuống, chỉ duy nhất phía bên Nhất Nguyên viện có vẻ hơi yếu mỏng. Nhất Thanh sư tôn ngồi lẻ loi ở đó, thỉnh thoảng còn sờ vào mắt mình.

“Thiên lão quỷ đáng ghét, tĩnh tu thì tĩnh tu đi, đánh người làm gì. Cậy rằng nắm đấm của mình lớn thì có thể tùy tiện đánh người có phải không? Hừ, đợi ta đột phá xong, nhất định phải đánh ông răng rơi đầy đất”

Nhất Thanh nói lẩm bẩm một mình, dùng canh kình kích thích vào vị trí hốc mắt mình để nhanh chóng giảm sưng. Những ngày này, ông ta bị viện trưởng Thiên Nhai Tử giày vò không ít. Vết thương trên hốc mắt đã là nhẹ rồi, trên người mới đủ các vết bầm tím. Thiên Nhai Tử dùng Âm Dương kình của cường giả Võ Đạo thực thụ đánh ông ta. Loại vết thương này rất khó lành, hồi phục là một chuyện phiền phức.

Nhất Thanh quay đầu liếc nhìn Tinh Uyên cách đó không xa, Tinh Uyên đang ngồi ngay ngắn, vẫn là cái vẻ mặt như thế giới nợ ông ta mấy trăm vạn tiền vàng vậy.

Nhất Thanh khẽ cười một tiếng, vết thương của Tinh Uyên thực sự còn nặng hơn ông ta, chỉ là vết thương nằm ở vùng ngực, y phục đã che mất nên người khác không nhìn thấy mà thôi. Có lẽ bây giờ Tinh Uyên cũng đang cắn răng chịu đau.

Như thể cảm nhận được ánh mắt của Nhất Thanh, Tinh Uyên quay đầu nhìn Nhất Thanh một cái.

Ánh mắt của hai người chạm nhau, không khí xung quang dường như đều nóng lên.

Cùng đồng thời khẽ hừ một tiếng, hay người thu hồi ánh mắt.