Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 298




Chương 298

Hàn Liên sư huynh cầm lấy võ kỹ nhanh chóng lật xem thì nhìn thấy một câu bên trong: “Người tu luyện Long Dương Luyện Thể Quyết, hoạt khí huyết, tráng dương, đêm ‘làm trăm cô gái, kim thương không ngã.”

Hàn Liên sư huynh lập tức vỗ đùi quyết định: “Cửu Thiên sư đệ, quyển này ta muốn rồi. Quyết rồi, chính là quyển này. Ha ha”

Cửu Thiên nhìn Hàn Liên sư huynh sắp rớt cả nước miếng ra, nhét sách vào đũng qu@n, Hàn Liên sư huynh vui vẻ cười ha ha.

Cửu Thiên luôn nghỉ ngờ Hàn Liên sư huynh có phải để vật hư không có thể chứa đồ vật vào trong đũng qu@n không, nếu không trong đũng qu@n của hắn ta để nhiều đồ như vậy, tại sao từ bên ngoài không nhìn thấy tí gì.

Lắc đầu, loại bỏ những ý nghĩ linh tinh này đi.

Cửu Thiên xoay người đi về phía bậc thang trước mặt.

Hàn Liên hét lên: “Cửu Thiên sư đệ, đệ chắc không phải định leo tầng sáu chứ”

Cửu Thiên bình tĩnh nói: ‘ ếu đã còn thời gian, tại sao không thử. Hàn Liên sư huynh, huynh ở đây đợi †a một lát.”

Dứt lời, Cửu Thiên đi lên bậc thang, cuồng phong mạnh mẽ lập tức thổi cho quần áo của Cửu Thiên bay phần phật, suýt nữa thổi Cửu Thiên trở lại.

Kim Vũ Sơn ở bên cạnh lớn tiếng nói: “Tâng sáu không phải nơi cậu có thể lên đâu. Cửu Thiên của Nhất Nguyên viện.”

Kim Vũ Sơn nhận mạnh mấy chữ Nhất Nguyên I viện.

Cửu Thiên liếc nhìn hắn ta, khế cười một tiếng, bước chân kiên định đi lên.

Canh phong cuồng bạo không thể ngăn cản tiến độ của Cửu Thiên, huyền trận dưới chân cũng không chặn được bước chân của Cửu Thiên.

Bức màn ánh sáng dâng lên từng tấm, khác với cầu thang của tầng năm, bức màn ánh sáng ở tầng sáu này rất đê tiện, nó cứ phải đợi bàn chân của Cửu Thiên giẫm lên bậc trên thì lập tức hiện ra.

Bức màn ánh sáng đột nhiên hiện ra thật sự như dao nhọn, suýt nữa đâm thủng bàn chân của Cửu Thiên.

Canh khí bảo trùm toàn thân, Cửu Thiên dùng chân của mình giãm mạnh xuống, mỗi một bước đều muốn giẫm tan hoàn toàn bức màn ánh sáng hiện ra.

Mà bức màn ánh sáng bị giãm tan hình thành gió nhiều màu, sau khi bức màn ánh sáng bị Cửu Thiên giẫm tan càng lúc càng nhiều, canh phong càng lúc càng mạnh.

Cửu Thiên một đường đi lên, mỗi một bước đều đi rất vững.

Lúc này, hắn cuối cùng cũng lấy trọng kiếm của mình ra, so với huyền trận mang theo lực hút dưới chân, những canh phong này càng thêm đang sợ.

Hắn cần trọng kiếm giúp hắn ổn định cơ thể.

Hàn Liên mỉm cười nhìn Cửu Thiên đi lên, Kim Vũ Sơn ở bên cạnh thấy Cửu Thiên vậy mà thật sự có thể đi lên, ánh mắt không ngừng lập lòe.

Rảo bước, Kim Vũ Sơn cũng đi tới trước bậc thang, vừa cất một bước, canh phong mạnh mẽ bèn trực tiếp thổi hắn ta trở lại.

Lùi liên tiếp mấy bước, Kim Vũ Sơn rõ ràng rất nhếch nhác, nhìn bóng lưng của Cửu Thiên, thầm nghiến răng.

Không thể nào, một đệ tử của Nhất Nguyên viện cũng có thể đi lên, hắn ta lại không đi được.