Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 23: Chương 23





Tàng thư các nhà họ Cửu vẫn sáng đèn.
Cửu Hạo Nhiên nhanh chóng dẫn Cửu Thiên đến Tàng thư các, đẩy cửa ra, Cửu Hạo Nhiên lớn tiếng nói: "Chú Tầm, mau lấy Liệt Hoả Kim Thân Quyết ra đây."
Tầm lão đang ngồi đọc sách bên cửa nghe thấy tiếng kêu của Cửu Hạo Nhiên liền từ từ đóng sách lại.
"Ồn ào, từng tuổi này rồi còn chưa biết hai chữ bình tĩnh nữa.

Là tiểu bối nào đủ tư cách luyện Liệt Hoả Kim Thân Quyết vậy, để ta xem."
Tầm lão ngẩng đầu nhìn về phía trước, bóng dáng của Cửu Thiên lọt vào tầm mắt, Tầm lão không khỏi kinh ngạc.
"Cửu Thiên! Không phải mới không lâu trước đây cậu mới có thể tu luyện võ kỹ sao? Sao mới qua năm, cậu đã đủ tư cách tu luyện Liệt Hoả Kim Thân Quyết rồi?"
Tầm lão kinh ngạc nhìn Cửu Hạo Nhiên, trên mặt rõ ràng đang lộ ra thần sắc, cậu đừng có mà chọc tôi.
Cửu Hạo Nhiên bình tĩnh cười tươi nói: "Chú Tầm, một tháng trước Cửu Thiên quả thực chỉ mới Luyện Thể cấp ba thôi.

Nhưng tháng này, nó đột nhiên lên như diều gặp gió, bay thẳng lên mây, bây giờ đã Luyện Thể cấp sáu rồi."
Tầm lão cau mày nói: "Thật sao? Tiến bộ khá thần tốc đấy, nhưng chỉ là Luyện Thể cấp sáu thôi, cũng chưa đủ tư cách tu luyện Liệt Hoả Kim Thân Quyết!"

Cửu Hạo Nhiên cười nói: "Cửu Thiên, thi triển cho Tầm lão xem.

Để ông ta xem nhà họ Cửu của ta có thiên tài thế nào."
Cửu Thiên ánh mắt lập loè, hắn thực sự không chắc hiện giờ mình có thể tung ra một cú đấm rực lửa không nữa.
Bởi vì luồng khí lưu trong cơ thể hắn đã cạn kiệt, mà ngọn lửa của mình hình như chính là do luồng khí lưu này chuyển hoá ra.
Nhưng Cửu Hạo Nhiên đã nói như vậy rồi, Cửu Thiên không còn chỗ để lùi bước.
Nhẹ nhàng đáp vâng, Cửu Thiên bước ra khỏi cửa, đứng ở phía trước Mặc Thạch.
Tầm lão tò mò đứng ở cửa với Cửu Hạo Nhiên, nhìn Cửu Thiên ra tay.
Cửu Thiên nhắm mắt đợi một hồi, không có động tác gì.
Thấy Cửu Thiên mãi vẫn chưa hành động, Tầm lão cười nói: "Cậu ta sẽ không đứng đó cả đêm chứ.

Đứng được lâu không có nghĩa là có thể tu luyện Liệt Hoả Kim Thân Quyết đâu."
Cửu Hạo Nhiên liếc nhìn Tầm lão một cái nói: "Chú Tầm, cứ xem đi, chú sẽ không thất vọng đâu."
Thật lâu sau, cuối cùng Cửu Thiên cũng cảm nhận được trong cơ thể mình lại có thêm một tia khí lưu.
Đột nhiên xuất quyền, quyền phong rít gào, Cửu Thiên dùng hết sức lực đập vào viên Mặc Thạch.
Ánh sáng sáng lên, mấy chữ Luyện Thể Cấp sáu" đã không thể thu hút ánh mắt của Tầm lão nữa, ánh mắt của Tầm lão nhìn chằm chằm vào nắm đấm của Cửu Thiên.

Lát sau, Cửu Thiên cảm nhận được tia khí lưu trong cơ thể đó tràn ra, nắm đấm của hắn lập tức mang theo lửa.
Tầm lão kinh ngạc nhìn cảnh này, ngọn lửa từ nắm đấm của Cửu Thiên như đã châm lên một đóm lửa trong lòng ông ta.
Tiến lên vài bước, Tầm lão túm lấy nắm đấm của Cửu Thiên, ngọn lửa đốt cháy lòng bàn tay của Tầm lão, nhưng Tầm lão không có phản ứng gì.
"Tiên thiên chi hỏa, thật sự là tiên thiên chi hỏa.

Trời cao có mắt, ban cho nhà họ Cửu ta một kỳ tài!"
Tầm lão cũng kích động, kéo tay Cửu Thiên không chịu buông.
Cửu Hạo Nhiên cũng bước tới và nói: "Chú Tầm, mau lấy Liệt Hoả Kim Thân Quyết ra đi.


Tôi muốn sớm ngày nhìn thấy Cửu Thiên luyện thành Liệt Hoả Kim Thân Quyết."
Tầm lão không nói gì nữa, trực tiếp lấy một quyển sách từ trong áo ra, đặt vào tay Cửu Thiên.
Cửu Thiên chăm chú nhìn, cuốn sách có hơi cũ được bảo quản rất tốt, trên bìa có bốn chữ lớn Liệt Hoả Kim Thân, khiến trái tim anh đập mạnh.
"Cửu Thiên, đây là linh hồn võ kỹ của nhà họ Cửu chúng ta, Liệt Hỏa Kim Thân.

Cậu không được mang sách đi, nhưng cậu có một đêm để học thuộc nó, nếu như sau này có nghi vấn gì, có thể đến hỏi ta bất kỳ lúc nào."
Tầm lão hai mắt sáng ngời, nụ cười trên khóe môi rất rõ.
Cửu Hạo Nhiên cũng đang định nói câu này, nhưng vì Tầm lão đã nói trước rồi nên Cửu Hạo Nhiên cũng không cần nhắc lại, dù sao tu vi của Tầm lão quả thực cao hơn ông ta, nếu Cửu Thiên có thể theo Tầm lão tu hành, cũng là phước phần.
Cửu Thiên cúi đầu đáp vâng, ngay lập tức ngồi xuống bắt đầu học thuộc.
Sách không dày, ước chừng một đêm là đủ rồi, Cửu Thiên tập trung học thuộc, Cửu Hạo Nhiên và Tầm lão thì quay trở lại bên trong tàng thư các.
Tầm lão lấy ra một vò rượu nhỏ và hai cái bát nhỏ từ góc của tàng thư các, rót đầy ly trong tiếng cười của Cửu Hạo Nhiên.
Hai ông già vừa uống rượu vừa ăn mừng bên trong, bên ngoài Cửu Thiên yên lặng học thuộc.
Một đêm đã trải qua trong yên bình như vậy.
...
Sáng sớm ngày hôm sau, Cửu Thiên tràn đầy năng lượng đến tiệm của Ngô Tân, việc học thuộc tối hôm qua không những không làm cho Cửu Thiên mệt mỏi, ngược lại còn khiến hắn vô cùng thích thú.
"Sư phụ, con tới rồi đây."

Ngô Tân mỉm cười nhìn Cửu Thiên và nói: "Mua đủ thứ chưa?"
Cửu Thiên lắc lắc túi trong tay, lớn tiếng nói: "Tất cả đều đủ rồi, không có vấn đề gì.

Vốn dĩ vẫn chưa đủ, nhưng đêm qua con đã thể hiện rất tốt.

Không chỉ có được tuyệt học gia truyền mà còn có được rất nhiều tiền."
Ngô Tân cười nói: "Rất nhiều tiền sao? Đủ mua đống dược liệu này bao nhiêu lần? Sau này con còn phải mua nhiều dược liệu nữa."
Cửu Thiên sửng sốt nói: "Còn phải mua sao?"
Ngô Tân nói: "Đương nhiên, nếu không có dược liệu thì con lấy gì để luyện dược.

Không luyện dược, thì làm sao con làm người Luyện Khí.

Số dược liệu này chỉ là lô đầu tiên thôi.".