Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 218




Chương 218

Sắc mặt Sở Trực và Sở Chính đều tối sầm lại.

Dùng để lau mông mà ông cũng có thể nói ra khỏi miệng được!

Cửu Thiên kéo môi, hắn vốn tưởng rằng vị Đạo Quang sư tôn trông có phong thái của thần tiên đạo sĩ này chắc là vị sư tôn cao thâm giống như trình độ tu vi của mình. Không ngờ rằng vừa tiến lên đã nói câu này.

Đạo Quang sư tôn quay đầu nhìn Cửu Thiên và nói: “Đây là Cửu Thiên mới tới đúng không. Nghe nói ngươi muốn học Nhất Nguyên Đạo Quyết. Haha, vậy thì ngươi phải thể hiện chút bản lĩnh cho ta xem, nếu không, ta sẽ không dễ dàng truyền cho ngươi đâu.”

Cửu Thiên gật đầu nói: “Đương nhiên phải cố gắng hết sức.”

Đạo Quang sư tôn gật gật đầu và cười híp mắt nhìn Cửu Thiên. Ánh mắt đó tại sao lại khiến Cửu Thiên cảm thấy sởn cả tóc gáy chứ.

Đúng lúc này, người đàn ông to béo ở phía sau cũng chậm rãi đi tới, khuôn mặt cười tươi đến mức trông như bánh bao đầy nếp gấp.

“Xin chào, ngũ sư đệ, ta tên là Vô Song, đệ có thể gọi ta là đại sư huynh. Sau này nếu đệ có khó khăn gì đều có thể đến tìm ta, đại sư huynh chính là dùng để làm chiếc khiên thịt.”

Một câu nói lập tức khiến Cửu Thiên có ấn tượng tốt với hắn ta.

Phải nói rằng tướng mạo của đại sư khiến người khác cảm thấy gần gũi, dáng vẻ này, trông thế nào cũng là người hiền lành.

Cửu Thiên gọi một tiếng đại sư huynh đầy cung kính.

Nụ cười trên mặt đại sư huynh càng thêm sâu hơn mấy phần. Lục lọi một hồi sau lưng, cuối cùng tìm ra một đồ vật giống hình củ cải, đặt vào trong tay Cửu Thiên, nói: “Không có quà gặp mặt gì tốt. Ngũ sư đệ, đồ vật này tặng đệ.”

Cửu Thiên nhìn đồ vật hình củ cải này và đoán rằng nó chắc chắn là một loại dược liệu, nhưng không đoán ra được dược liệu này là gì.

Đạo Quang sư tôn ở bên cạnh giải thích: “Cửu Thiên, đây là đan dược mà đại sư huynh cậu khó khăn lắm mới làm ra được – Phẩm Tâm Đan. Cậu tìm thời gian thích hợp mà ăn nó, có thể cải thiện lục phủ ngũ tạng, kinh mạch khí lực của cậu.”

Cửu Thiên kinh ngạc đến mức há to miệng, cái này gọi là đan dược sao? Nào có đan dược nào mà lại gống củ cải vậy chứ.

Là đùa đúng không!

Đại sư huynh mắc cỡ, nói: “Ta ăn đan dược không quen, vì vậy đã nghiền đan dược thành bột, rắc chúng lên củ cải khô. Ngũ sư đệ, đệ tranh thủ ăn đi. Hiện tại chắc còn chưa hư, chỉ là bị ta ngồi lên mấy cái mà thôi.”

Mí mắt Cửu Thiên giật giật, đúng là củ cải mà, lại còn là củ cải bị người ta ngồi lên.

Trong phút chốc, Cửu thiên cảm thấy hắn căn bản không muốn ăn.

Sau mấy canh giờ, mọi người nhìn ngôi nhà gỗ mới của Cửu Thiên, nụ cười rạng rỡ.

Cả một cây vạn tuế hoàn toàn không bị bỏ thừa chút nào, những tấm gỗ còn dư ra được làm thành giường và bàn ghế cho Cửu Thiên, căn nhà gỗ hoàn toàn mới mang theo một mùi thơm riêng của cây vạn tuế. Đứng trước cửa, Cửu Thiên cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Bên cạnh, Sở Chính đang cầm chiếc rìu, nói: “Cửu Thiên sư đệ, kể từ hôm nay, đây chính là nhà của đệ. Haha, ngôi nhà là bằng gỗ vạn tuế, cứng chắc hơn cả đá, sau này nếu nhà của bọn ta bị gió mạnh thổi bay mất, hoặc là không cẩn thận bị Hàn Liên phá hỏng, chúng ta có thể sẽ phải qua đây ngủ ở nhà đệ rồi.”