CHƯƠNG 189
Mắt của Nhất Thanh chợt sáng lên, cơ mặt trên mặt đã cười lên.
Xem ra, Cửu Thiên đã ngộ đạo xong rồi.
Cửu Thiên từ từ phun ra một hơi từ trong miệng, lẩm bẩm nói: “Thì ra là như vậy.”
Một tay nhấc trọng kiếm lên, Cửu Thiên vung một kiếm về phía cái cây bên trái của con đường nhỏ.
Động tác của hắn không nhanh, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác không thể tránh né.
Một kiếm chém ra,, 5-6 cái cây to vậy mà cùng lúc cong xuống. Giống như có một bàn tay khổng lồ ấn vào cây khô.
Rắc một tiếng, 5-6 cái cây to cùng lúc bị gãy.
Nụ cười của Nhất Thanh càng tươi hơn, một kiếm không tồi, dùng lực lượng thiên địa biến thành kiếm áp, có vài phần thú vị.
Nhất Thanh đang nói, nhưng vào lúc này, Cửu Thiên khẽ nói: “Phá!”
Ngay sau đó, 5-6 cái cây to vậy mà cùng lúc nổ tung.
Vô số cành cây bay ra xung quanh.
Nhất Thanh sững người, sửng sốt nói: “Phương pháp trói lực phá vật. Ngươi vậy mà ngộ ra võ kỹ mà ngay cả võ giả Ngoại Canh Cảnh cũng khó học được.”
Cửu Thiên thu hồi trọng kiếm, nghe thấy lời của Nhất Thanh, lúc này mới hồn hoàn.
Quay đầu lại, Cửu Thiên nhìn Nhất Thanh nói: “Sư tôn, cái gì là phương pháp trói lực phá vật?”
Nhất Thanh chỉ vào những cành cây gãy ở xung quanh: “Chính là kiếm chiêu vừa rồi ngươi dùng. Áp xúc lực lượng tới mức độ nhất định rồi giải phóng ra, sau đó nổ tung ở trong vật thể. Công pháp như này được gọi là trói lực phá vật. Bình thường chỉ có võ giả đạt tới Ngoại Canh Cảnh mới bắt đầu tham ngộ, có rất nhiều võ giả tu luyện tới Ngoại Canh đỉnh phong cũng không làm được tới bước như ngươi. Cửu Thiên, ngộ tính của ngươi khiến ta có chút kinh thán.”
Cửu Thiên cười nói: “Thì ra ta đã luyện thành cái này. Sư tôn, ta tham ngộ bao nhiêu ngày rồi?”
Nhất Thanh nói: “Cũng không tính là nhiều. Tròn mười ngày mà thôi.”
Cửu Thiên nghe vậy thì sờ bụng, lúc này hắn mới cảm thấy đói tới xây xẩm.
Cửu Thiên vội vàng từ trong nhẫn lấy ra đồ ăn còn ăn như hổ đói. Người bình thường mười ngày không ăn cơm, sợ rằng sẽ chết đói rồi. Cửu Thiên là một võ giả ngược lại có thể kiên trì lâu hơn một chút, mười ngày không ăn, hắn không có mất nước, cũng không có mất sức, chỉ là vô cùng đói mà thôi.
Nhất Thanh cười nhìn Cửu Thiên ăn như hổ đói, tiếp tục đi.
Lúc này Tiểu Hắc mới nhảy lên vai của Cửu Thiên, sau khi liếm vài cái vào má của Cửu Thiên, Tiểu Hắc bắt đầu tranh đồ ăn với Cửu Thiên.
Cảm thấy khá no rồi, Cửu Thiên lau miệng lên tiếng hỏi: “Sư tôn, có phải sắp đến Nhất Nguyên Viện rồi không.”
Nhất Thanh nói: “Không sai. Sắp rồi, đi qua ngọn núi này thì chúng ta tới nơi rồi.”
Cửu Thiên khẽ mỉm cười, coi như cũng sắp tới rồi.
Đối với Nhất Nguyên Viện mà sư phụ Ngô Tân từng nói, Cửu Thiên rất tò mò.
Hơi tăng nhanh bước chân, cuối cùng vào lúc mặt trời lặn, hai người đã đi qua ngọn núi có mây mù che chở này.