Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 176




CHƯƠNG 176

“Tiền Lưu, làm người hầu cho rùa xanh đi. Haha, tôi đợi để xem.”

“Rùa xanh, đừng làm như vậy, cược với hắn ta đi.”

“Đúng vậy, đều là đàn ông, cược lớn một chút.”

Tiếng hò hét ngày một lớn, cũng thu hút những người khác trong trường học nhìn sang.

Tiền Lưu lạnh lùng nói: “Rùa xanh, cậu muốn bị đánh đúng không.”

Cửu Minh khẽ nói: “Anh thật sự định đánh tôi ở đây. Ở trước mặt đạo sư và sư tôn?”

Tiền Lưu hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, một lúc sau, nói: “Được, cược như cậu nói. Thắng rồi, coi như xí xóa. Nhưng chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ nhớ kỹ. Rùa xanh, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Cửu Minh lạnh lùng nói: “Từ trước đến nay tôi cũng không cảm thấy anh sẽ bỏ qua cho tôi, nhưng tôi không sợ đâu.”

Tiền Lưu thu lại ánh mắt, hét lên gọi Tiền Nghệ một tiếng, sau đó chỉ vào Cửu Thiên.

Tiền Nghệ hơi nhíu mày, liếc nhìn Cửu Thiên, không hiểu được. Quay người đi về phía một cô gái ở trên đảo cách đó không xa.

Bên trên, Cửu Thiên cũng đã thắng một đối thủ mới.

Thủy Nguyên bị khiêng xuống, bây giờ chỉ còn vỏn vẹn mười mấy người còn có thể trụ vững ở trên đảo.

Đã đi đến bước này, không có ai hi vọng bị loại. Mặc dù bọn họ đã đạt được tiêu chuẩn tự động được chọn học viện nào. Nhưng nếu như có thể lấy được hạng nhất của sinh viên mới, có lẽ sau khi vào trường cũng sẽ được sư tôn xem trọng hơn một chút, nói không chừng còn có thể được chỉ dẫn nhiều hơn. Mười mấy người còn lại, bởi vì là tự mình lựa chọn đối thủ, nên mọi người đều rất thận trọng. Đều muốn chọn một người mà mình có thể thắng được. Ít nhất là một người trông không khó đối phó.

Cuối cùng, có người đi về phía Cửu Thiên, nhảy một cái, trực tiếp rơi xuống trước mặt Cửu Thiên.

Chắp tay, người đến nói: “Tại hạ Thiết Ngưu, mong chỉ giáo.”

Trước mặt là một người đàn ông đứng rất vững vàng, cao tám thước, lưng hổ eo gấu. Cả người cơ bắp như đá, cái đầu trọc sáng bóng, tay cầm hai chiếc chùy lớn.

Dáng vẻ như vậy, cùng với vũ khí như vậy, trông vô cùng bá khí. Cả người phóng ra canh kình, Nội Kình cấp hai, tu vi không tồi.

Cửu Thiên chắp tay đáp lễ, rút thanh trọng kiếm sau lưng ra, ngọn lửa lại bốc lên.

Đánh đến bây giờ, không chỉ so về tu vi, còn so về cả lực khôi phục cơ thể.

Trùng hợp, bởi vì tốc độ hấp thụ lực trời đất của Cửu Thiên vô cùng nhanh, nên năng lực khôi phục cũng thuộc hạng nhất. Cho dù đánh liên tiếp mấy trận, sức mạnh của Cửu Thiên cũng không tiêu hao quá nhiều. Bây giờ còn đang ở trong trạng thái đỉnh cao.

Giang Thiếu Vinh kéo Tiểu Hắc đang nhảy nhót về về phía sau, sau đó cùng với một đạo sư khác đồng thời tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Lập tức, Thiết Ngưu giống như một con tê giác điên, giơ hai cây chùy xông về phía Cửu Thiên.

Đá phiến dưới chân đều nứt ra, mỗi bước đều có thể giẫm đến mức lõm sâu. Cửu Thiên liếc nhìn, biết sức mạnh của đối phương sợ là cũng không yếu hơn anh.

Nhưng, Cửu Thiên cũng không có ý định né tránh, giơ thanh trọng kiếm lên, chém một phát.

Bang, một kiếm của Cửu Thiên chém đúng vào hai cây chùy, góc độ vô cùng chính xác.

Xung thế của Thiết Ngưu có lẽ là bị một kiếm của Cửu Thiên chặn lại, mắt cá chân lún sâu vào trong phiến đá, cơ bắp trên người Cửu Thiên quấn lại, ngọn lửa theo thanh trọng kiếm lan ra.