Võ Tôn Đỉnh Cấp

Chương 154




CHƯƠNG 154

Cửu Minh nói: “Bản lĩnh không đủ, thành tích tỉ thí không được, vào Thiên Nhận Viện. Đúng rồi, Tĩnh Như của nhà họ Tĩnh, vốn cũng là người của Thiên Nhận Viện, về sau bám vào được một sư huynh của Phiêu Miểu Viện. Vậy mà cho cô ta cũng vào Phiêu Miểu Viện, ha ha.”

Cửu Thiên hơi nhíu mày, không cho đánh giá.

Lúc này, đồ ăn cuối cùng đã lên đủ, Tiểu Hắc không hề khách sáo, trực tiếp ăn luôn. Cửu Thiên và Cửu Minh cũng vừa ăn vừa nói chuyện, tiếp tục nghe ngóng chuyện của học viện Võ Đạo.

Mà ở trong góc tối của đại sảnh, Cửu Thiên và Cửu Minh không phát hiện, chưởng quầy béo của Thuần Thú Trai đã ngồi ở đó.

Bóng tối hoàn toàn che đậy cơ thể của chưởng quầy béo, nhìn Cửu Thiên và Cửu Minh nói cười vui vẻ. Sắc mặt của chưởng quầy béo có chút khó coi.

Ông ta vốn là chuẩn bị tối nay tới trộm Tiểu Hắc, nhưng không ngờ, lúc này Cửu Thiên và Cửu Minh không ở trong phòng, lại chạy tới đại sảnh ăn cơm. Xem ra ông ta lại phải đợi thêm một khoảng thời gian nữa.

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiểu Hắc ở trên vai Cửu Thiên, chưởng quầy béo càng nhìn càng nóng lòng như lửa đốt, ánh mắt tràn ngập sự thèm khát.

Con hoang thú này, nếu ông ta không nhìn nhầm, chính là chủng loại Long Ma Hỗn Huyết, rất hiếm, điều mấu chốt nhất là nó còn là ấu thú chưa trưởng thành.

Chỉ cần dạy dỗ, sau này nhất định là tọa kỵ cường đại, thực lực không thua kém Địa Cương, thậm chí là võ giả Thiên Cương.

Ấu thú như này sao có thể dùng tiền bạc để đo lường, giá trị liên thành.

Chưởng quầy béo đã hạ chủ ý, nhất định phải có được hoang thú này.

Chưởng quầy béo yên lặng đợi Cửu Thiên và Cửu Minh về phòng, ông ta mới dễ hạ thủ. Nhưng ông ta lại không biết, Cửu Thiên và Cửu Minh tối nay căn bản không định về phòng, định ngồi đây nói chuyện tới sáng.”

Mọi người xung quanh dần dần rời đi, hoặc là về phòng đi ngủ, hoặc là về nhà.

Nhưng Cửu Thiên và Cửu Minh vẫn ngồi ở đó, rượu gọi hết vò này tới vò khác, hoàn toàn không có ý đứng dậy.

Chưởng quầy béo đợi tới mất kiên nhẫn, không bằng nhân lúc đêm khuya dứt khoát cướp đi. Dù sao chỉ cần xong việc không thừa nhận, hai tên nhóc từ nơi khác tới này đâu thể làm được gì ông ta?

Xác định chủ ý, chưởng quầy béo bèn chuẩn bị động thủ.

Nhưng vào lúc này, một bóng người xinh đẹp đi ra. Khi nhìn thấy cô gái này, cơ thể của chưởng quầy béo lập tức dừng lại.

“Lên đồ ăn, lên đồ ăn, lên một bàn đồ ăn ngon cho bản cô nương.”

Giọng nói trong trẻo dễ nghe, khiến mọi người còn ở lại trong đại sảnh cũng phải quay đầu nhìn, lập tức hai mắt sáng lên.

Mỹ nữ như này, hiếm khi nhìn thấy.

Cửu Thiên cũng quay đầu nhìn, khi nhìn thấy diện mạo của cô gái, Cửu Thiên lập tức sửng sốt.

Cô ta không phải là người ở Tây Sơn hôm đó sao…

Cô gái cũng quét mắt, lập tức chạm vào ánh mắt của Cửu Thiên.

“Là cậu/cô!”

Cửu Thiên và cô gái gần như cùng phát ra tiếng.

Cô gái lập tức đứng dậy, nói với Cửu Thiên: “Oắt con, lần này tôi xem cậu chạy đi đâu.”