Vợ Tôi Mỗi Ngày Đều Giả Nghèo

Chương 13






Tại làng đại học những quầy ăn vặt đặc biệt nhiều, hoàng hôn vừa buông đã có vô quầy bán hàng rong xuất hiện, ngay ngắn trật tự mà xếp thành hai hàng.
Tóp mỡ cho vào chiên cùng đồ ăn tản ra mùi hương dẫn tới không ít học sinh tiến đến.
Vu Tư Linh tuy đã học ở đây lâu như vậy vẫn rất ít tới bên này, ngày thường chính là Trương thúc nhận thầu khẩu phần ăn của nàng.
"Em có đề cử món nào không? Tôi không hay đến đây, cũng không biết quán nào ngon." Lê Nguyệt Uẩn hỏi.
"Ừm, để em xem......" Vu Tư Linh nhìn xung quanh một vòng, cắn cắn môi đột nhiên mắt sáng ngời.

Nhìn đến một quầy bán cơm chiên có nhiều người xếp hàng lại liếc mắt nhìn đến tên cửa hàng "A đúng rồi chỗ đó đó, quán cơm chiên Tình Yêu.

Đặc biệt ăn ngon bán đắt như tôm tươi."
"Vậy đi tiệm đó." Lê Nguyệt Uẩn đi theo nàng.
Không ít học sinh vây quanh tiệm nhỏ, Vu Tư Linh lo lắng khói dầu mới kêu Lê Nguyệt Uẩn đứng cách đó hai mét chờ mình.

Sau đó một mình chen vào đám người, nhướng nửa người ra hỏi bà chủ: "Bà chủ, có cần đặt bàn trước hay lấy số chờ không?"
"Phốc." Bốn phía cũng không biết là ai cười trước, ngay sau đó vang lên một trận cười trộm.
Vu Tư Linh ngốc lăng nhìn bọn họ: "Như, như thế nào?"
"Ôi chao, chỗ này làm gì mà cần lấy số chi nữa.


Tới sớm thì vào chọn món tới sau thì đứng xếp hàng đợi." Bà chủ cười ha ha, "Con muốn món nào?"
Vu Tư Linh hỏi: "Có thực đơn ạ?"
"Dán ở dưới xe đẩy đó." Lão bản nương chỉ tớ giấy dán dưới xe đẩy.
Vu Tư Linh cúi đầu nhìn một hồi mới rời khỏi đám người, tìm được Lê Nguyệt Uẩn: " Chị muốn chọn món ăn kèm nào? Chân giò hun khói, trứng, dưa chua, gà xiên que......"
Đến khi Vu Tư Linh nói hết tất cả tên các món ăn kèm, Lê Nguyệt Uẩn kinh ngạc nhìn nàng: "Trí nhớ không tồi."
"Dễ như ăn bánh thôi ạ." Vu Tư Linh dương dương tự đắc, mấy chuyện này so với nhớ lời kịch đơn giản nhẹ nhàng hơn nhiều.
"Thêm cái trứng gà và chân giò hun khói đi." Lê Nguyệt Uẩn nói.
"Okla." Vu Tư Linh lại chen vào đám người, sợ bà chủ không nhìn thấy giơ hai ngón tay la lớn, "Bà chủ, hai phần cơm chiên thêm trứng và chân giò hun khói."
Lão bản nương: "Có thêm hành, rau thơm, ớt không?"
Vu Tư Linh: "......" Sao mà nhiều nguyên liệu thế?
Nàng lại phải chạy về hỏi Lê Nguyệt Uẩn: "Hành, rau thơm, ớt chị muốn thêm vào không?"
"Vậy bỏ thêm ớt là được." Lê Nguyệt Uẩn nói xong chuẩn bị đi theo nàng.

Kết quả Vu Tư Linh vội vàng chạy đi bỏ nàng lại, một lần nữa quay về quầy hàng nói "Bà chủ, hai phần cơm chiên chân giò hun khói và trứng gà! Không bỏ hành với rau thơm, chỉ lấy ớt!"
"Được, còn mười mấy người đang đợi hai đứa không vội thì ngồi chờ tí nhé." bà chủ nhiệt tình tiếp đón.
Lê Nguyệt Uẩn nhìn người một lần nữa chạy về, cười hỏi: "Lần này lại là hỏi cái gì?"
"Chị muốn ngồi chờ không?" Vu Tư Linh mi mắt cong cong, "Đứng chờ rất mệt, chúng ta ngồi ở đây đi."
Lê Nguyệt Uẩn không có dị nghị.

Vu Tư Linh dẫn nàng sang phía sau quầy hàng mới phát hiện cái gọi là bàn ăn chỉ là mấy cái bàn xếp, trên mặt bàn còn có mấy cái khe, mặt bàn còn có vài vết bẩn đã khô bà chủ cũng không có thời gian đến lau dọn, có thể lau sơ sơ đã là không tồi.
Vu Tư Linh có chút ngượng ngùng mà nhìn về phía Lê Nguyệt Uẩn: "A Lê, chị còn muốn ngồi chứ?"
"Ngồi thôi, vì sao lại không?" Lê Nguyệt Uẩn nhìn nàng lộ ra vẻ đầy xấu hổ, biết nàng cảm thấy ngượng ngùng.

Nàng rất đơn giản hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, đặt mông ngồi trên ghế.
Trong nháy mắt kia, nàng cảm thấy mông mình lăn qua một lớp dầu.

Lại nhìn thoáng qua cái bàn trước mặt quả thực đã bị dầu làm bóng loáng.
Lê Nguyệt Uẩn, phải kiên cường!!
Mặc niệm ba giây sau, Lê Nguyệt Uẩn phi thường tự nhiên mà ngồi xuống cũng đem khuỷu tay gác lên bàn, ra vẻ quen thuộc mà nhìn nhìn bốn phía: "Quán này khá tốt, so với nhà tôi đã tốt hơn nhiều lắm."
"Phải không?" Vu Tư Linh nhìn nàng một cái, thấy biểu hiện của nàng tự nhiên giống như đang ngồi trong nhà, tức khắc cảm thấy mình đang làm ra vẻ hơi lố, nhỡ như bị đối phương bắt gặp được mình chán ghét chỗ này chẳng phải là sẽ làm nàng thương tâm đến tan nát cõi lòng?
Nàng cắn răng, dứt khoát học theo gác hai cái cánh tay lên bàn chống cằm nói: "Nhà em cũng vậy, điều kiện kém đến mức trong nhà mọc đầy cỏ," bởi vì đó là sân golf.

"Em muốn nuôi cá cũng chẳng được." bởi vì lão ba nói bể bơi không nuôi cá, "Thật là nghèo rớt mồng tơi" tấc đất tấc vàng.
Lê Nguyệt Uẩn đau lòng nhìn nàng: "Nhà tôi chẳng khá hơn là bao, có khi còn thảm hơn em."
Vu Tư Linh: "Haizzz."
Lê Nguyệt Uẩn: "Haiz."

"Đến với cơm chiên Tình Yêu, thời gian sau này vạn sự như ý, tình yêu sự nghiệp đều xuôi chèo mát mái, tốt nghiệp thuận lợi!" Bà chủ thừa dịp vừa ngơi tay thét to một tiếng, tức khắc lại hấp dẫn một đám học sinh lại đây, "Mau tới nếm thử cơm chiên Tình Yêu, mũi tên tình yêu tiếp theo sẽ đến với mọi người!"
Vu Tư Linh: "......!Bà chủ rất lợi hại."
Lê Nguyệt Uẩn: "Chiêu trò Marketing."
Hai người hàn huyên một hồi, bà chủ rốt cuộc đã dọn lên hai phần cơm chiên.
Vu Tư Linh nhìn chằm chằm hộp cơm cơm chiên, không khỏi nhìn chằm chằm.

Có thể là do đói bụng, nhưng phần cơm này thoạt nhìn có thể so với tay nghề của Trương thúc trong nhà.
Cơm chiên trứng, hạt cơm tơi còn dính chút trứng.
Lại xếp thêm một tầng chân giò hun khói, chỉ cần nhìn đủ khiến cho người khác thèm ăn hơn.
Vu Tư Linh nhanh chóng ăn một muỗng, tuy rằng có chút dầu mỡ nhưng hương vị cũng không tệ lắm.
"Ưmmmm ngon quá, A Lê chị mau nếm thử, thật không hổ là cơm chiên Tình Yêu."
Lê Nguyệt Uẩn thong thả ung dung tách hai chiếc đũa, nhìn nàng cả người đều muốn vùi vào trong chén: "Thật sự ngon như vậy?"
"Ngon ngon."
Lê Nguyệt Uẩn bán tín bán nghi mà ăn một ngụm: "!!!"
"Ăn ngon ha?" Vu Tư Linh ngẩng đầu nhìn nàng.
Lê Nguyệt Uẩn gật gật đầu, giơ ngón tay cái lên: "Thật không sai."
Hai người vùi đầu ăn hơn phân nửa, bởi vì lượng thức ăn vừa đủ ăn căng không chịu được lúc này mới từ bỏ.
Vu Tư Linh thõa mãn than thở: "Đêm nay ăn thật no."
"Tôi cũng thế."
"Sắc trời cũng không còn sớm nữa, nhà chị cách chỗ này xa không?" Vu Tư Linh hỏi.
Lê Nguyệt Uẩn trả lời: "Không xa, tôi lái x......!tôi tìm đường rồi đi xe đạp công cộng về là được, chỉ cần hai mươi mấy phút."

"Vậy chị phải chú ý an toàn á." Vu Tư Linh nói, "Tôi đưa em đến giao lộ."
"Dạ được."
Hai người vui vẻ thoải mái xuyên qua phố mỹ thực, đi đến đường cái Lê Nguyệt Uẩn dừng lại quay đầu nhìn nàng: "Chúng ta có duyên vậy, không bằng thêm WeChat nhau nha?"
"Được chứ." Vu Tư Linh mới vừa đem tay vói vào trong túi lại lén lút nhét lại.

Nếu bây giờ nàng lấy ra di động "quả quýt" đời mới nhất, chẳng phải là đạp đổ hết kịch bản sao?
"Ui da, ui da, bụng đau quá." Vu Tư Linh đột nhiên ôm bụng, chau mày, biểu tình thống khổ, "Không được, đau chết em rồi."
Lê Nguyệt Uẩn lo lắng nói: "Em có sao không? Có muốn đi bệnh viện chứ?"
"Không cần đâu, em đi WC trước, chị ở đây chờ em một hồi được không?" Vu Tư Linh nói xong liền ôm bụng cắm đầu chạy, sau đó quẹo vào một cái hẻm nhỏ.
Cũng không biết chạy bao xa, mới tìm được một cửa hàng bán di động cũ: "Ông chủ, có hàng second-hand không? Lấy cho tôi một cái."
Lê Nguyệt Uẩn đợi một hồi càng thêm nôn nóng, Vu Tư Linh nói chạy đi liền chạy đi mất, không biết thế nào.
Lúc nàng chuẩn bị đi tìm người, liền thấy có một bóng người chạy tới ngừng ở nàng trước mặt, đôi tay chống đầu gối thở dốc sau đó ngẩng đầu, cười cười: "Để chị đợi lâu rồi, nào mình thêm WeChat đi."
Vu Tư Linh khui chiếc điện thoại di động second-hand không biết tên hãng mở WeChat, đưa mã QR của bản thân ra.
"Được." Lê Nguyệt Uẩn bàn tay đút vào túi sờ soạng một lát vừa chuẩn bị lấy ra điện thoại, sắc mặt đột nhiên ngưng trọng như là nhớ tới cái gì biểu tình bắt đầu trở nên khó xử, "Ngượng quá, tôi hình như quên mang di động."
"A?"
Lê Nguyệt Uẩn: "Hay là em đọc số WeChat đi, tôi nhớ kỹ về nhà sẽ thêm em."
Vu Tư Linh: "......"
Đúng rồi! Trực tiếp cho số WeChat không phải xong rồi sao! Mình chạy làm gì!
Mệt chết, thật muốn đòi mạng..