Vợ Tôi Là Siêu Sát Thủ

Chương 59




Lâm Nhĩ Tích nghe anh nói nhưng vẫn cố tình đờ mặt ra, không có phản ứng gì.

Vũ Hạo mất kiên nhẫn dùng một tay bóp má cô: "Không tỉnh là tôi hôn đó!"

Mi mắt Lâm Nhĩ Tích lập tức mở ra, nhìn anh với đôi mắt tròn xoe hình viên đạn. Anh nhìn cô cười gian, hôn lên trán một cái rồi đỡ cô dậy ngồi trên đùi anh.

Anh choàng hai tay qua eo cô ôm thật chặt, hít lấy hít để mùi nước hoa trên người cô.

Lâm Nhĩ Tích liền cau mày: "Biến thái"

Giọng ai đó khàn khàn: "Tôi còn có thể biến thái hơn. Em muốn thử không?"

Lâm Nhĩ Tích nuốt nước bọt, thấy có dự cảm không lành: "À thôi...được rồi"

"..."

"Bây giờ ta về Vũ Gia à?"

"Không, đến dinh thự riêng của tôi"

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Hơn ba mươi phút sau, chiếc xe đen đắt đỏ đã đậu lại trong khoảng sân rộng của dinh thự.

Lần này Vũ Hạo không lịch thiệp mở cửa sẵn cho Lâm Nhĩ Tích, mà trực tiếp bồng cô ra khỏi xe.

Lâm Nhĩ Tích ngại ngùng vỗ ngực anh mấy cái: "Bỏ tôi xuống, người ta sẽ thấy đó"

"Thấy thì sao? Từ Hoa Quốc đến Macao xa vạn dặm người ta còn biết em là vợ tôi đấy"

Lâm Nhĩ Tích: "..."

Vậy là Vũ Hạo đắc ý bế cô vào trong dinh thự rộng lớn. Lâm Nhĩ Tích chưa bao giờ thấy mình yếu đuối như lúc này, một chút việc vặt vãnh cũng không kháng cự lại được.

Không, không phải là cô yếu đuối, là Vũ Hạo đã nâng "level" cao hơn trước thôi \- Lâm Nhĩ Tích tự dặn lòng như vậy.

\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-

Vào đến đại sảnh dinh thự, Vũ Hạo mới bỏ Lâm Nhĩ Tích xuống cho cô ngắm nhìn xung quanh. Nói là dinh thự, chứ thực chất không khác gì một tòa lâu đài cả.

Về phần diện tích thì có ít hơn ở Vũ Gia, nhưng cách bày trí đồ vật, cách thiết kế chỉ có hơn chứ không có kém.

Tòa dinh thự lớn như vậy, có nhiều lần Lâm Nhĩ Tích lái xe ngang đã có thấy. Vốn chỉ nghĩ nó bình thường như những dinh thự khác, không ngờ bên trong lại nguy nga, tráng lệ thế này.

Thấy Lâm Nhĩ Tích mãi đưa mắt nhìn ngắm xung quanh, Vũ Hạo cười gian: "Đẹp không?"

"Đẹp" \- Lâm Nhĩ Tích không quan tâm anh lắm, chỉ hùa theo cho có.

"Vậy thích không?"

"Thích" \- Vẫn là câu trả lời ngắn gọn cho có, còn tâm trí cô đăng đặt trên chiếc đèn chùm khổng lồ treo trên trần nhà.

Vũ Hạo giở thủ đoạn: "Ngủ với tôi một đêm, ngày mai liền chuyển nhượng dinh thự này cho em. Đồng ý không?"

"Đồng..."

Lâm Nhĩ Tích lại định hùa theo câu nói của Vũ Hạo, chợt phát giác ra sự nham hiểm của người đứng cạnh mình.

Cô quay sang lườm anh: "Còn lâu"

Vũ Hạo cười cười ôm chặt lấy người con gái bên cạnh, cằm cạ vào mái tóc mềm mượt của cô, khuôn mặt lộ rõ vẻ thoải mái.

"Đùa một chút tôi, dinh thự này vốn đã mang tên em rồi"

Lâm Nhĩ Tích ngước đầu lên: "Tên tôi?"

"Dinh thự Bạch Nhĩ, hay còn gọi là lâu đài Bạch Nhĩ"

\*Chữ "Tích" trong "Nhĩ Tích" có hơn năm mươi nghĩa với những cách viết khác nhau. Nhưng tên cô được viết là "晳" nên có nghĩa là trắng.

Lâm Nhĩ Tích ngại đến đỏ cả má, không biết nói gì. Trong hoàn cảnh này chỉ có một cách để thoát khỏi tình thế ngượng ngùng này, chính là đánh trống lảng.

"A...còn những vật dụng ở Vũ Gia của anh thì sao đây?"

"Tôi nhờ Vũ Hưng chuyển đến rồi, còn kêu anh ấy tạm thời giấu hết tất cả mọi người chuyện tôi trở về nữa"

Lâm Nhĩ Tích cau nhẹ mày: "Ông trùm trẻ lại định âm mưu gì nữa?"

Vũ Hạo cười gian, cúi đầu ghé sát tai cô: "Ngủ với tôi một đêm, tôi kể em nghe"

Lâm Nhĩ Tích đỏ mặt đánh vào ngực anh một cái: "Biến thái"

"Tôi nói rồi, tôi còn có thể biến thái hơn" \- Vũ Hạo vừa nói vừa đưa ngón tay thon dài vuốt nhẹ sau gáy cô:

"Nửa năm không gặp, có lẽ chúng ta cũng nên..."

"...uhm...Bọn Lục Đồng, Tiểu Nghi sao rồi?" \- Lâm Nhĩ Tích chớp chớp mắt, tiếp tục đánh trống lảng.

"Bọn họ đều an toàn về Vũ Gia"

"Còn Vũ Hưng?"

"Cũng đã về Vũ Gia"

"Thanh Bang?"

"Triệt rồi"

"Vậy còn bọn An Doanh Hạ, A Trạch, A Trác?"

"Họ là người của em, sao lại hỏi tôi?"

Lâm Nhĩ Tích ngập ngừng không biết hỏi gì thêm, Vũ Hạo đắc ý: "Hết người để hỏi rồi chứ gì? Vậy chúng ta..."

"Ông ngoại anh thế nào?"

"..."

Mặt Vũ Hạo tối sầm lại, anh đã mất hết kiên nhẫn rồi. Không có tâm trạng đùa giỡn nữa, Vũ Hạo cứ vậy mà bế xốc Lâm Nhĩ Tích lên, nhanh chóng đi đến cầu thang.

Lâm Nhĩ Tích vùng vẫy: "Bỏ ra! Tôi chỉ muốn hỏi thăm ông ngoại thôi!"

Vũ Hạo vừa bước nhanh lên cầu thang vừa trách cô: "Em ngừng giở trò đi, chỉ là ngủ với nhau thôi mà"

Đôi má Lâm Nhĩ Tích đỏ cả lên, cô hơi e ngại rồi lên tiếng trách móc: "Lần trước anh cũng nói như vậy, nhưng kết quả tôi phải mất...mất..."

Vũ Hạo cười gian: "Mất gần hai ngày mới xuống giường được? Yên tâm, lần này ít nhất cũng sẽ ba ngày!"