Vợ Tôi Là Quý Nữ Cổ Đại

Chương 27: Tiệc chúc mừng




Editor: huyetsacthiensu

“Cái gì mà phù hợp với tình hình trong nước hơn, còn cái gì mà càng có khả năng phân tích thị trường hơn số liệu? Lục Văn Tinh nhất định là đã giở trò gì đấy.”

“Hoài Đặc tiên sinh là người có thể giở trò quan hệ ra sao?” Giản Mạn nhíu mày “Lúc trước tôi nói dùng phương án tôi lấy trộm được và phương án của chúng ta dung hợp với nhau. Vì sao anh không dùng?”

“Sao tôi có thể dùng đồ thừa của Lục Văn Tinh chứ?” Sắc mặt Vương Quan Lâm âm trầm “Huống chi tôi cũng không cảm thấy phương án của chúng ta kém hơn hắn.”

hắn vẫn luôn kiêu ngạo, nhất là trước mặt Lục Văn Tinh hắn càng có cảm giác ưu việt hơn về IQ “Lần này là bọn họ may mắn, lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu.”

Trong mắt Giản Mạn lướt qua một tia thất vọng. Tam quan của cô ta và Vương Quan Lâm có chút tương đồng. Bọn họ đều cho rằng người trừ xuất thân thì bản thân cũng phải đủ ưu tú, cũng đều nhận định rằng để thành công thì có thể không từ thủ đoạn nào cho nên hai người mới có thể cấu kết với nhau sau khi gặp ở sân trường.

Đây cũng là nguyên nhân cô ta không vừa mắt Trương Thần.

không ôm chí lớn, đơn thuần lại ngây thơ, trừ dựa vào hoa hồng mà anh trai hắn chia cho để sống qua ngày thì có thể làm được cái gì chứ?

cô ta cam tâm tình nguyện giúp đỡ Vương Quan Lâm, bởi vì đối phương không chỉ có xuất thân mà còn ưu tú, cô ta tin tưởng thành tựu của cô ta và hắn sẽ không dừng lại ở đây.

Biểu hiện lúc trước của Vương Quan Lâm cũng tương đối xuất sắc, bọn họ hợp tác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, ít có lúc thất bại. Từ thành phố H đánh giết đến thành phố W, vốn tràn đầy lòng tin lại không nghĩ rằng lần đầu tiên giao đấu đã gặp thất bại.

cô ta hạ mắt, quyết định quan sát thêm một thời gian nữa, nếu hắn vẫn còn giữ thái độ này thì cô ta sẽ đổi sang người khác.

Sao Vương Quan Lâm lại không biết cô ta đang nghĩ gì chứ, hai người đều là người thông mnh, lại gặp nhau thời gian lâu như vậy, ai không biết ai chứ? hắn cười nhạt “Giản Mạn, cô mau thu hồi cái ý nghĩ nhỏ mọn này của cô đi, tôi không ngu xuẩn như Trương Thần đâu, chúng ta bây giờ đang đứng trên cùng một sợi dây, tôi không xong thì cô cũng đừng mong toàn thân trở ra.”

cô ta có nhược điểm bị hắn nắm trong tay, sắc mặt Giản Mạn trong nháy mắt trở nên khó coi, lập tức thu liễm, nhàn nhạt nói “anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đang suy nghĩ nên làm gì tiếp theo thôi.”

Lời này đương nhiên Vương Quan Lâm không tin nhưng cũng không muốn đâm thủng lời nói dối của cô ta, đôi khi không cần phải nói quá rõ ràng, đối phương tự biết là được rồi.

Sắc mặt hắn hòa hoãn một chút, nắm lấy hông của cô ta, dịu dàng dụ dỗ nói “Lần này là tôi quá khinh địch, cũng may chúng ta còn có cơ hội, coi như là một bài học kinh nghiệm, lần sau tôi nhất định sẽ nghe ý kiến của cô, đừng xúc động như vậy, đừng nóng giận nữa nhé?”

Đối phương đã cúi đầu, Giản mạn cũng rút lại thái độ lãnh đạm, cô ta thả lỏng thân thể, thuận theo động tác của hắn ngoan ngoãn dựa vào lồng ngựa hắn, nhẹ nhàng nói “Ừ” một tiếng, nói “Tôi làm thế cũng là vì muốn tốt cho anh thôi.”

“Tôi biết.” Vương Quan Lâm ôm người vào lòng.

Về việc hai người thật sự vì tình cảm với nhau mà thỏa hiệp hay là theo đuổi tâm tư của mình thì cũng chỉ có bọn họ biết được.

***

“anh Lục, buổi tối chúng ta đi đâu đây?” Trương Thần thò đầu ra khỏi cửa xe hỏi.

Đây là thói quen cũ, mỗi lần ba người đạt được thành công gì trừ thời gian thưởng cho cấp dưới thì sẽ tự thưởng cho chính mình.

“Bận rộn nhiều ngày như vậy tất cả mọi người phải thật thoải mái một hôm, không bằng dẫn theo chị dâu, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.” Dịch Bác Hàm đề nghị.

Lục Văn Tinh đồng ý, bây giờ hắn là người có gia đình, dù sao cũng không hay nếu vẫn chơi bời lêu lổng như ngày trước, đề nghị của Dịch Bác Hàm cũng hợp ý hắn.

Trương Thần cũng không có ý kiến gì, dù sao ở đâu hắn cũng có thể chơi hight được. Vì vậy ba người cứ quyết định như vậy, hẹn buổi tối gặp nhau ở một nhà hàng.

Lúc Lục Văn Tinh về đến nhà lại không nhận được cái ôm và những lời ca ngợi của vợ hắn.

hắn có chút không vui, ném túi vào nhà, nghĩ xem đối phương có chuyện gì.

Lúc vào đến phòng bếp hắn đã thấy Cố Hàm Sương đứng trước bàn, đưa lưng về phía hắn, đang chuyên chú đảo cái gì đấy, trước người thường xuyên truyền đến tiếng kêu “chiếp chiếp”.

hắn đi vòng qua, nhìn thấy trên bàn kính đặt một chiếc hộp bằng giấy, bên trong lót một ít giấy vệ sinh, bên trên thả một đống thịt viên đỏ đỏ đen đen, đang há mồm to như bông hoa loa kèn, vỗ đôi cánh không có lông, vội vàng kêu “Chiếp chiếp”.

Vợ hắn đang lấy một cây gậy trúc chẻ đôi khuấy đều đồ ăn ăn bát, sau đó lấy ra một ít cho vào cái mồm như bông hoa kia, bông hoa vội vã ngậm lấy cái gậy, ăn hết chỗ cháo trên gậy vào bụng. Ngậm miệng lại.

Lục Văn Tinh “Đây là con gì?”

Bây giờ Cố Hàm Sương mới phát hiện hắn đã trở về, bỏ tai nghe điện thoại ra, giải thích “Chim sáo nhỏ, hôm nay lúc em xuống tầng nhặt được. Em không tìm thấy ổ của nó ở đâu nên mang nó về nhà mình.”

Cố Tam thúc yêu chim, trừ sáo, sơn ca, hoàng anh thập tỷ muội đều có, Bát ca dễ nuôi, từng cho nàng một con nuôi giải buồn. Nàng cẩn thận tỉ mỉ học cách nuôi, đáng tiếc là sau đó nha hoàn trông giữ không cẩn thận để nó bay mất.

cô nhớ rõ thời kỳ sinh nở của Bát ca là đầu xuân trước lập hạ, không biết vì sao mùa đông này lại có chim non.

Lục Văn Tinh cũng không thấy kỳ lạ, dù sao thời nay kỹ thật hiện đại, chắc nhà ai lúc dọn tổ làm rơi nó.

“Nó còn nhỏ như vậy không sống được đâu.” hắn chắc chắn

Khi hăn còn bé cùng đã từng nuôi chim, con chim sẻ hắn tự tay nuôi đã chết. Lục lão gia sợ hắn đâu lòng nên dùng nhiều tiên mua cho hắn một con họa mi biết ca hát nhưng cũng chỉ một hai ngày sau cũng chết.

Từ đó về sau hắn cũng không bao giờ… có ý nghĩ dẫn chim đi dạo ở noi tĩnh mịch nữa.

“Thử xem.” Cố Hàm Sương nói “Thời kỳ trưởng thảnh của chim sáo chỉ có một tháng, sau một tháng là có thể thả rồi.”

Lúc cô đang nói mấy câu này thì hoa loa kèn lai bắt đầu mở rộng mồm kêu “Chiếp, chiếp.”

Lần thứ hai Cố Hàm Sương múc một ít cháo cho vào mồm nó, hoa loa kèn vội vã rướn cổ lên ngậm.

“EM đút gì cho nó vậy?”

“Em mua dưới quán bán thức ăn cho chim dưới tầm, nó quá nhỏ, không thể ăn khô được, phải cho thêm ít nước ấm.”

Lục Văn Tinh tỉnh bơ chà xát ngón tay.

Cố Hàm Sương liếc hắn “Văn Tinh, anh có muốn thử một lần không?”

“Ừ, thử một lần cũng không sao.”

Cố Hàm Sương đưa cái bát và cái que cho hắn. hắn cầm dụng cụ sẵn sàng đón địch chờ hoa loa kèn lần nữa mở mồm kêu thì học theo Cố Hàm Sương xúc một ít, cẩn thận đưa đến gần mồm nó.

Hoa loa kèn không cần biết người đút là ai, chỉ há mồm ăn sạch sẽ.

đã từng đút cho chim sẻ nhỏ ăn gạo, Lục Văn Tinh nhất thời nổi lên cảm giác thành tựu bí ẩn.

hắn kéo một cái ghế gần đấy ngồi xuống bên cạnh cô.

“không cần cố ý trông chừng nó đâu, nó đói bụng sẽ kêu lên thôi.” Cố Hàm Sương hỏi sang chuyện khác “Ngày hôm nay mọi chuyện có thuận lợi không?”

Lục Văn Tinh gật đầu, lấy tay chọc chọc vào lông ống màu xám cứng rắn, cánh vẫn chưa mọc lông vũ.

Cố Hàm Sương nhìn bộ dáng này của hắn cũng không thèm quan tâm hắn nữa. Trước đây cô cũng không nhận ra Lục tiên sinh còn là một người thích chim nữa đấy.

“Buổi tối em không cần nấu cơm đâu, đi ra ngoài ăn cùng hội Trương Thần.” Lục Văn Tinh dặn dò.

“Tiệc chúc mừng?” Cố Hàm Sương hỏi.

“Buổi tiệc nhỏ.” Lục Văn Tinh gật đầu “Đám người Trương Thần không phải là trường hợp chính thức.”

Cố Hàm Sương đồng ý, trước khi ra ngoài thì trang điểm nhẹ nhàng, quay đầu nhìn thát Lục Văn Tinh ôm một cái hộp “anh làm gì đấy?”

“anh tính toán một chút, thấy nò khoảng nửa giờ sẽ đói một lần, chúng ra ra ngoài cũng mất ít nhất là mấy giờ nó sẽ bị đói.”

Cố Hàm Sương “…” Quên đi, khó có cơ hội thấy được một mặt trẻ con của hắn như vậy cho nên cũng để tùy hắn.

Trương Thần nhìn thấy Lục Văn Tinh ôm một con chim đi vào cũng có chút kinh ngạc. Đến lúc nhìn thấy hắn đang ăn nhưng nghe được con chim kêu thì vội đứng dậy, nhìn bộ dáng giống như một ông bố bỉm sữa cầm que cho chim ăn của hắn thì càng trợn mắt há hốc mồm.

“anh Lục đang bị làm sao vậy?” hắn lén lút hỏi.

“Ăn cơm của cậu đi” Dịch Bác Hàm mỉm cười.

không có đoạn nhạc đệm nào ngoài con chim này, đoàn người đều rất vui vẻ.

Dịch Bác Hàm đang nói ra tiến độ của kịch bản “đã chụp ảnh rồi, quán cơm cũng đang trong quá trình chuẩn bị, chỉ chờ khai trương trong phim, coi như là quảng cáo miễn phí. Đầu bếp Lư muốn một vài món ăn, đến lúc đấy chia cho các em.

“Các anh xử lý là được.” Cố Hàm Sương nói, cô cũng không phải người chuyên nghiệp, nhất định là không tinh thông về làm ăn như mấy người Dịch Bác Hàm, tốt nhất là để cho bọn họ làm toàn bộ.

Dịch Bác Hàm có chút kinh ngạc, trước kia hắn không kiên nhẫn đễ phụ nữ dính dáng vào chuyện làm ăn, không hiểu chuyện gì cả lại còn thích khua tay múa chân; ánh mắt không những thiển cận lại còn lúc nào cũng phòng bị sợ ngươi hãm hại cô ta, thật mệt mỏi.

Mặc dù trước đó cũng thay đổi cái nhìn về Cố Hàm Sương không ít nhưng nói đến chuyện tiền bạc cũng không tiện. Dù sao nghe nói Cố đại cô nương này keo kiệt, khó tránh khỏi tính toán chi li, không ngờ rằng lại hào phóng như vậy.

Cố Hàm Sương không nghĩ nhiều như vậy, trước đây cô bị quan niệm của Đại Kim ảnh hường, cho rằng chuyện làm ăn chẳng qua chỉ là mấychữ theo đuổi lợi ích, cũng không có bao nhiêu học vấn.

Sau khi trao đổi thấu đáo với Văn Tinh mới biết, ở đây nếu muốn làm ăn lâu dài nên theo đuổi càng nhiều. không nói đến cô không quá hiểu rõ những báo cáo tài chính và kinh tế nhưng việc đối nhân xử thế phải được chú trọng… ít nhất… hai chữ trung thực là cần thiết.

Hơn nữa tình cảm của ba người đàn ông này cũng không phải là tầm thường, cô tin tưởng ánh mắt của Văn Tinh, cũng tin vào ánh mắt của mình. Cho nên cần gì tính toán chi li, mất công khiến cho người khác cảm thấy chán ghét.

Ba người uống nhiều rượu, Trương Thần bình thường đã nói nhiều, vài chén rượu xuống bụng thì càng không kìm chế được “Tôi thật sự bội phục anh Lục, gặp chuyện gì cũng không sợ, đánh nhau thì càng đừng nói.”

“Cuộc thi chính trị lúc đó có một đề hỏi về một nhà khoa học, mỗi buổi tối đều viết sai lầm của mình lên trên vở, ngày hôm sau xem bản thân có sửa chữa sai lầm đó hay không, bọn anh tốt xấu gì cũng biết đó là Edison nhưng anh Lục lại viết Châu Kiệt Luân.”

“Thầy giáo đọc bài làm tức giận hỏi anh ấy Châu Kiệt Luân là nhà khoa học gì. anh Lục mặt không đổi sắc trả lời, nhà khoa học âm thanh. Mặt thầy giáo cũng tái luôn rồi.”

“Sao cậu không kể cậu trả lời ba chủng người của thế giới là người Trung Quốc, người Mỹ, người Đức đi? Dịch Bác Hàm liếc mắt, kẻ ngu ngốc còn cười chỉ số thông minh của kẻ khác.

Lúc đó hắn (Dịch Bác Hàm) không ở đây, có người lừa hắn (Trương Thần) nói nam nhân, nữ nhân, người lưỡng tính. Tên ngu ngốc này còn nghĩ cũng đúng, ngu ngu ngốc ngốc sửa lại bài mang lên nộp, suýt nữa làm cho thầy giáo tức chết.

Trương Thần nhất thời suy sụp.