Editor: huyetsacthiensu
“Nhìn xem ngươi dạy con gái tốt như thế nào!” “Thiếp thân biết sai rồi.”
“Hàm Sương, không nên chọc giận phụ thân con…”
“Nữ nhân chúng ta, lấy trinh tiết, hiền thục làm trọng, giúp chồng dạy con mới là con đường duy nhất.”
“Đại muội muội nói ngốc gì vậy, một mình muội là nữ nhân, sao có thể suốt ngày ở chung với nam nhân, mau trở về học thêu thùa mới đúng.”
“Hàm Sương, không nên chọc giận phụ thân con…”
Cố Hàm Sương mở mắt ra, nhìn kịch bản bày ra trước mắt.
Bối cảnh lúc đầu của kịch bản phát sinh ở thời đại này, nói về một cô nương kế thừa tay nghề nấu nướng của gia đình lang bạt đến Kinh thành, gây ra một loạt chuyện không biết nên khóc hay nên cười, cuối cùng kết quả là thu được tình bạn, tình yêu cùng sự nghiệp.
Vốn là một câu chuyện có đủ sắc hương vị.
Chỉ tiếc là lời kịch lúng túng, tình tiết cũ kỹ, mỹ thực trong câu chuyện cũng bình thường không hề có chút hấp dẫn nào.
Cố Hàm Sương không biết gì về thế giới này cho nên thay đổi thời gian về thời cổ đại, cô nương đổi thành công tử, như vậy thì mọi chuyện sẽ hợp lý.
cô vốn là một người thông minh uyên bác lại đọc rộng hiểu nhiều, có thể dễ dàng làm cho một câu chuyện trở nên thú vị hơn.
Nhưng sau khi kịch bản hoàn thành cô lại chậm chạp chưa công bố ra ngoài, trong lòng phảng phất có một luồng không khí không ngừng xông vào, trong đầu không ngừng vang lên lời nói non nớt ngày bé.
Nếu ta là nam nhân có thể vung kiếm tiêu sái, ngao du tứ phương.
Nếu ta là nam nhân có thể uống rượu làm thơ, tài danh truyền xa.
Nếu ta là nam nhân…
không phải là chưa từng nghĩ đến nữ cải nam trang, cùng các đại ca đi học, bái các danh sĩ làm thầy, ngao du khắp các danh thắng.
Nhưng đây chỉ là giấc mơ vô tri, ngang tàng thời niên thiếu, chính là chuyện viển vông, trừ làm mẫu thân rơi lệ, phụ thân trách mắng thì chính là bị huynh đệ cười nhạo, tỷ muội xa lánh.
Nhưng nơi này lại không như vậy, tại sao mình lại không thể…? cô cầm bút lên, dùng sức gạch vào tên nhân vật chính, thay đổi từng chi tiết trong câu chuyện.
“hắn” đổi thành “cô”, thiếu niên tràn đầy lòng hăng hái biến thành thiếu nữ hoạt bát thông minh, càng thêm sinh động cũng càng thêm chân thực.
Cốc trà bên cạnh làn khói vấn vít, cô cầm lên nhấp một ngụm, ngón trỏ gõ nhẹ lên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm, giống như có thể xuyên qua làn khói nhìn về khoảng thời gian ngày thơ bé, khoảng thời gian bản thân còn ngây thơ trong sáng.
***
Dịch Bác Hàm vốn xếp kịch bản vào hạng B, đối với một người mới không có tiếng tăm mà nói chính là đãi ngộ nhiều người thèm muốn rồi. Nhưng khi đọc kịch bản cô gử đến thì lập tức vỗ bàn nâng lên hạng A.
“Cuối cùng cũng coi như không cần đọc cái loại tình tiết hát nhạc Rock anh roll ở thời cổ đại kinh hoàng nữa rồi.” hắn cảm thán “Tình tiết trong kịch bản này ngay cả một chi tiết nhỏ cũng không có cảm giác không ổn nào cả, có nhiều chỗ ngay cả tôi cũng không nghĩ đến, không nói đến những cái khác nhưng bản lĩnh viết văn sử này của chị dâu đúng là vô cùng thâm hậu.”
“Hát nhạc Rock and roll ở cổ đại có vấn đề gì không?” Trương Thần vặn vẹo người làm động tác thư giãn, đặc biệt đắc ý nói “Tiêu điểm của toàn trường chính là tôi.”
Dịch Bác Hàm yên lặng nhìn hắn một giây, thở dài như người cha già “Đọc nhiều sách đi con trai ngốc.”
Sau đó không thèm tránh đi mà đón lấy hộp khăn giấy vừa bị ném đến.
nói đùa như vậy nhưng Trương Thần cũng biết kịch bản này quan trọng với Dịch Bác Hàm như thế nào.
Dịch Bác Hàm không giống với hai người bọn họ.
Bố mẹ Trương Thần ân ái, là đôi vợ chồng kiểu mẫu trong vòng tròn này, anh trai Trương Thần tuổi trẻ tài cao, rất che chở cho người em trai duy nhất này cho nên làm cho hắn đến tuổi này nhưng vẫn ngây thơ không buồn không lo.
Lục Văn Tinh là đơn truyền ba đời, Lục gia từ đời Lục lão gia đều chỉ có một người con trai, Lục Văn Tinh là độc đinh, từ nhỏ muốn trăng được trăng muốn sao được sao.
Chỉ có Dịch Bác Hàm, Dịch gia là gia đình điển hình trong vòng tròn này, bố mẹ là hôn nhân thương mại, không liên quan gì, con cái sinh ra thì bị ném sang một bên liền bắt đầu chơi đùa. Dịch Bác Hàm là một trong những đứa con trong giá thú, những gì phải trải qua còn thê thảm hơn so với mấy người con riêng.
Đáng lẽ như vậy thì ba người lại sẽ không thể chơi chung một chỗ với nhau nhưng vận mệnh vẫn luôn kỳ diệu như thế.
Ngày bé Dịch Bác Hàm gặp được Trương Thần còn mang theo nước mũi ở nhà trẻ, trên mặt là một nụ cười ngu ngốc không buồn không lo, đang bị người khác lừa lấy đồ ăn vặt trong cặp sách.
“Đây là tiên đan của tớ, ăn rất ngon.” Đứa trẻ đối diện tỏ ra thần bí mở bàn taygiơ ra mấy viên tròn tròn màu đen, nói giống như đây là tiên đan thật vậy.
Chỉ có Dịch Bác Hàm biết đó là gỉ mũi của đứa trẻ kia, hắn tận mắt nhìn thấy nó móc từ trong mũi ra sau đó vo thành viên.
Nhưng thằng nhóc ngu ngốc kia vậy mà cũng tin, còn rất yên tâm nhận lấy mấy cục đấy. Nó ngu ngốc đưa hộp bánh bích quy nhập khẩu trong tay cho thằng nhóc kia, sau đó đưa tay nhận lấy viên tròn trong tay thằng nhóc…
Dịch Bác Hàm luôn đứng bên cạnh nhìn, lúc này cũng không nhịn được nữa há mồm lên tiếng, gây ra tình cảnh hỗn loạn, rất nhanh đã dẫn thầy giáo đến nơi.
Đứa trẻ lấy gỉ mũi lừa bạn học bị phạt, hai người cũng tự nhiên mà dính vào với nhau trở thành mộtnhóm hai người cấu kết làm chuyện xấu.
Từ tiểu học đến trung học cơ sở đến tận lúc ra ngoài xã hội…
Nếu Dịch Bác Hàm gặp phiền phức thì Trương Thần sẽ chạy về nhà khóc lóc tìm kiếm sự giúp đỡ của bố mẹ và anh trai để che chở cho người anh em của mình. Trương Thần bị người khác chọc ghẹo thì Dịch Bác Hàm sẽ dùng đầu óc giúp hắn giải quyết vấn đề.
Bố mẹ Trương gia thấy đứa con trai ngốc nhà mình có một người bạn thông minh lại không chê hắnphiền phức nên đối với Dịch Bác Hàm rất tốt, dù sao bọn họ không thể lúc nào cũng đi bên cạnh con trai được.
Tuổi thơ của Dịch Bác Hàm một nửa là trải qua ở Trương gia, nghiễm nhiên là con rể Trương gia. Địa vị của hai vợ chồng Trương gia ở trong lòng hắn đúng là còn cao hơn so với bố mẹ đẻ của hắn.
Vốn là một cặp đôi đánh khắp thiên hạ không có đối thủ mãi đến tận khi bọn họ gặp được Lục Văn Tinh.
Khi đó hai người mới học lớp tám, mới vừa gây họa bị điều đến thành phố H. Thế nhưng đối với hai người bọn họ mà nói chỉ cần hai người vẫn ở cạnh nhau thì tất cả không có vấn đề gì. Thậm chí bọn họ còn hùng tâm bừng bừng lập chí muốn xưng bá trường học mới nhưng không may người đang xưng bá ở trường học mới lại là Lục Văn Tinh.
Dịch Bác Hàm thông minh giảo hoạt nhưng Lục Văn Tinh trừ học không giỏi ra thì những chuyện khác có thể nói là đã thành tinh. Trương Thần nghịch ngợm nhưng hắn còn có anh trai quản lý tốt xấu gì cũng thu liễm lại nhưng Lục Văn Tinh đúng là vô pháp vô thiên.
Sau vài lần giao đấy hai người cam tâm tình nguyện nhận đại ca. Lục Văn Tinh cũng cảm thấy hai người này hợp ý hắn cho nên yên tâm thoải mái nhận đồ đệ. Nhóm hai người trở thành nhóm ba người chơi với nhau đến tận bây giờ.
hiện tại mấy người con riêng của Dịch gia đều lớn rồi lòng cũng không ngừng bành trướng. Bà Dịch không để hắn ở trong lòng, chỉ quan tâm con trai do mình và người tình sinh ra, ông Dịch lại không có khái niệm con ruột con riêng, tình hình tranh đấu của anh em Dịch gia có thể tưởng tượng được.
Dịch Bác Hàm là đứa con trong giá thú được pháp luật công nhận duy nhất, cũng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt của tất cả mọi người, tình cảnh gian nan.
Nhiều lần nếu không phải là được hai người anh em tốt này giúp đỡ thì đã sớm bị đẩy vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục.
Lần này cũng vậy, số tiền đầu tư này là hắn lấy được khi đánh cược với em trai thứ ba khác mẹ của hắn.
Cho nên cho dù không thích đọc sách nhưng Trương Thần cũng cầm quyển kịch bản lên đọc thử nhưng rõ ràng sự chú ý của hắn không giống với Dịch Bác Hàm.
“Những thứ chị dâu viết này xem ra đều ăn rất ngon.” hắn nói xong nuốt nước bọt ‘Ực’ một tiếng.
Dịch Bác Hàm không tham ăn giống như hắn, liếc nhìn một chút, suy nghĩ một chút “Tìm thử trên mạng đi.”
Những món ăn trên này hắn chưa ăn bao giờ cũng chưa từng nghe thấy, muốn xem xem đối phương biết đến từ đâu. Hơn nữa mới tưởng tượng thôi mà hắn đã có thể thèm nhỏ dãi rồi.
“Tôi sẽ tìm đầu bếp tốt nhất đóng thế, cố gắng dựng cảnh đúng nhất.”
Dù sao món ăn ngon trong quyển kịch bản này tuyệt đối không thể bị hắn phá hỏng.
Trương Thần không lên tiếng chỉ là lúc đi cầm theo bản coppy của chương 1.
Giờ cơm ngày hôm sau hắn cầm theo bình giữ nhiệt đi đến văn phòng của Dịch Bác Hàm, thần thần bí bí mở ra.
“Cậu làm gì thế?” Dịch Bác Hàm cảnh giác, lẽ nào người này bao nhiêu năm nay đều là gay, đến bây giờ ngay cả cơm trưa cũng mang đến cho mình rồi? Tưởng tượng đến hình ảnh hai người triền miên ân ái… cả người hắn nối lên cả tầng da gà.
đang nghĩ ngợi làm sao để uyển chuyển từ chối bỗng nhiên một mùi thơm nồng nặc phả vào mặt, hắnkhông khỏi tham lam hít vào một hơi “Thơm quá, đây là cái gì vậy?”
Trương Thần nói “Món ăn ‘Ba tươi ngon’ trong chương 1 kịch bản của chị dâu, tôi tìm đầu bếp trong nhà làm một hồi, mùi vị đó quả là tuyệt vời.”
hắn lấy ra hai đôi đũa, đưa cho Dịch Bác Hàm một đôi cũng không mời hắn mà tự mình bắt đầu ăn, Dịch Bác Hàm cũng không khách khí, hai người ngươi tới ta đi trong chốc lấy cả bình giữ nhiệt chỉ còn thấy đấy.
“Món ăn ‘Ba tươi ngon’, một bay trên trời, mộtchạy trên đất, mộtbơi dưới nước, tươi ngon trên đầu lưỡi, tôi còn tưởng rằng chỉ là nói quá không ngờ lại có thật.” Dịch Bác Hàm than thở, hắn không phải là người tham ăn nhưng cũng ăn muốn ngừng mà không được, huống hồ là những người kia.
“Tôi hỏi đầu bếp nhà tôi.” Trương Thần nói “Ông ấy nói món ăn này có lẽ là món ăn gia truyền của nhà nào đó, trước đây ông ấy chưa từng nghe nói đến.”
Bởi vì mọi người trong nhà đều thích ăn cho nên Trương gia bỏ ra một số tiền lớn mời đầu bếp nổi tiếng về nấu, kỹ thuật có thể nói là đứng đầu.
Ngay cả ông ấy cũng chưa từng nghe nói…
Hai người liếc mắt nhìn nhau, quyết định thật nhanh, một lần nữa lôi kịch bản ra, tìm tòi từng tên món ăn xuất hiện trong kịch bản.
Trong kịch bản của Cố Hàm Sương xuất hiện tổng cộng mười bốn món ăn, năm món tráng miệng, hai loại canh.
Trong đó có tám món ăn, món tráng miệng đương nhiên là có sự khác biệt, chỉ là cách làm có sự thay đổi, càng phức tạp hơn. Món ăn giống như ‘Ba tươi ngon’ căn bản là chưa từng nghe thấy, tìm cũng không thấy có thông tin gì.
“Chị dâu chắc không phải là cao thủ nấu ăn gì chứ?” Trương Thần lẩm bẩm.
Cố Hàm Sương đương nhiên không phải, cô không biết nấu ăn, chỉ biết ăn.
Triều Đại Kim thích ăn, đầu bếp tay nghề cao đều bị các phủ tranh nhau thuê về. Thế nhưng đại quý tộc sẽ không dạy ra được đầu bếp, đại quý tộc chỉ có thể rèn ra được người có đầu lưỡi tinh tế, điêu luyện biết đánh giá món ăn. Đánh giá này không chỉ đơn giản là nói lên chua caty mặn ngọt của món ăn mà còn muốn từ trong món ăn nói được các bước làm ra món ăn, còn thiếu gia vị nào.
Cái này cũng không đơn giản hơn nấu ăn, trừ đầu lưỡi nhạy bén còn cần biết rõ các nguyên liệu nấu ăn.
Tam thúc của Cố Hàm Sương là một người trong số đó. Là thực khách nổi tiếng trong Kinh. Cố Hàm Sương không chìm đắm vào nhưng trời sinh có thiên phú, đầu lưỡi nhạy bén, lại được mưa dầm thấm đất từ nhỏ, được thưởng thức các loại món ăn nổi tiếng, viết nên một quyển tiếu thuyết về các món ăn đương nhiên là có thể.
Dịch Bác Hàm gõ gõ bàn sách “Tôi đột nhiên có chủ ý này.”
***
Lục lão gia cũng không biết thành phố W xảy ra chuyện gì, nghe thấy cháu trai nhà mình gọi điện thoại về nói phải nhanh chóng kết hôn thì trong lòng run lên, chỉ lo cháu trai nhà mình bị ai lừa, ông cảnh giác hỏi “Cùng với ai?”
Lục Văn Tinh vô cùng bất đắc dĩ “Còn có thể lấy ai nữa? không phải là người ông tự mình chọn sao?”
“A, con gái lớn Cố gia.” Lòng Lục lão gia thả lỏng một chút “Sao lại đột nhiên như vậy? Chờ chút, khôngphải là cháu làm cho nó to bụng rồi đấy chứ?”
Lục Văn Tinh xạm mặt lại “không có.”
“Ai da, sao cháu lại vô dụng như vậy chứ, lúc trước ta bằng tuổi cháu bố cháu đã đi học tiểu học rồi đó…”
Lục Văn Tinh “…”
hắn đã không muốn nói thêm gì nữa rồi. Lão gia tử càng nhiều tuổi càng đứng đắn, nghe Quản gia nóigần đây ông còn bắt đầu mê muội mấy vở kịch luân lý gia đình rồi. hắn có chút lo lắng giao việc chuẩn bị lễ cưới cho ông nội.
sự thật chứng minh, Lục lão gia mê muội mấy vở kịch luân lý gia đình vẫn là Lục lão gia. Trêu đùa người nhà thì trêu đùa nhưng tính tình vang dội vẫn chưa mất đi.
Trong ngày đã chuẩn bị công việc, chọn một ngày đẹp gần nhất trong tháng đi đến Cố gia một chuyến, thuận tiện giúp cháu trai cử hành hôn lễ ở thành phố W.
Lục Văn Tinh tranh thủ thời gian đưa cho Cố Hàm Sương một cái hộp.
Cố Hàm Sương nhận lấy, là giấy tờ của hai cửa hàng cao cấp cùng một khu nhà cao cấp, bên dưới còn có một cái thẻ.
“Những bất động sản này là tài sản riêng của anh, trong thẻ có một trăm triệu.”
hắn biết tình huống Cố gia, ông Cố sẽ không có Cố Hàm Sương bao nhiêu đồ, đố cưới là sức mạnh của người phụ nữ ở nhà chồng, mặc dù hắn sẽ không bắt nạt cô nhưng việc này có thể làm cho cô yên tâm thì sao hắn lại không làm chứ.
Cố Hàm Sương cúi đầu nhìn tập giấy tờ, những chữ kia bị ngăn cách bên ngoài hơi nước tràn ngập viền mắt.
cô không ngừng nghĩ, nhìn đi, đây chính là lý do vì sao mình không yêu Lâm Trọng.
cô đã từng nghĩ, nếu mình không bị bắt vào giáo phường mà chỉ trở thành một người con gái gia đình thế gia sa sút thì Lâm Trọng có thể còn có thể cưới người khác không.
Đáp án là có, xưa nay hắn cưới không phải là Cố Hàm Sương mà là Cố đại tiểu thư, người đó là ai khôngquan trọng.
Cho nên cho dù cô ở chung hòa hợp với Lâm Trọng cũng không thể không hòa hợp nhưng sẽ không làm cô yêu hắn.
Lấy chuyện hắn sủng ái cô sau khi đón cô vào phủ mà nói nhưng hắn không cảm giác được, hắn cũng sẽ không không giấu cô cái gì, thái độ của hắn cũng cao cao tại thượng giống như đối xử với một món đồ chơi.
cô có thể giải thích cho lựa chọn của hắn nhưng không sinh ra được chút cảm ơn nào, chỉ là nhu cầu của mỗi bên mà thôi.
Nhưng bây giờ cô trừ thân phận con nhà giàu ra thì không còn gì cả, thậm chí còn không còn trong sạch nhưng Lục Văn Tinh có thể lấy lễ cưới chính thê đến hỏi cô, vì không để cô mất mặt còn chuẩn bị đồ cưới cho cô.
Mọi việc đều thỏa đáng, Cố Hàm Sương cô may mắn như thế nào mới có thể có được người chồng sắp cưới như hắn chứ.