Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Chương 9: 9: Nói Rõ Tình Cảm





Sáng hôm sau, vẫn như mọi ngày Ân Hạ dậy rất sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà rồi đi học
- " Hôm qua còn bệnh sao không nghỉ thêm dậy sớm làm gì" dì Lan nói với cô
- " Dạ con khỏe rồi, không sao đâu dì"
- " Làm gì thì làm phải giữ gìn sức khỏe nha con "
Cô "dạ" rồi dọn đồ ăn ra bàn sau đó xin phép đi học.

Cô vừa ra tới cửa bị anh gọi lại
- " Mau ngồi vào ăn sáng rồi tôi đưa đến trường" anh ra lệnh cho cô.

Lại tính nhịn đói nữa, đúng là cứng đầu mà
Cô không dám cãi ngồi vào bàn ăn nhanh rồi đi.

Anh ra xe trước cô lẽo đẽo theo sau.

Vừa bước vào xe đã bị anh nắm tay
- " Mới khỏe lại sao không nghỉ 1 ngày mà lại dậy sớm làm gì?" anh khó chịu hỏi cô
- " Em khỏe rồi, một ngày không đến trường bài nhiều lắm, làm không kịp" cô vừa cười vừa nói
- " Phải chú ý sức khỏe, em mà có chuyện gì anh lo lắng lắm, anh sẽ cố giành nhiều thời gian quan tâm em"
- " Không cần đâu em ổn mà.


Anh bận việc nhiều em không trách đâu "
- " Em có biết không, những cô gái hiểu chuyện luôn là những cô gái chịu nhiều thiệt thòi.

Không cần phải nghĩ cho anh nhiều quá, phải để ý đến cảm xúc của mình nữa có được không" anh âu yếm nói với cô
- " Em biết rồi, thôi em vào lớp đây, tạm biệt anh" Cô bước xuống xe đi vào trường, anh nhìn tới khi khuất bóng cô anh mới đi
Vừa tới công ty thư kí Ngô đã ra tiếp anh
- " Lịch trình hôm nay"
- " Hôm nay là lễ kí kết hợp đồng với công ty Z, sau đó anh có cuộc hẹn với đối tác của dự án xây dựng khu biệt thự, chiều nay có cuộc họp báo cáo quý của công ty, tối nay có buổi tiệc kỷ niệm thành lập công của Liễu gia ạ" thư ký Ngô báo cáo
Anh cầm ipad check công việc.

Lên tới phòng làm việc điện thoại anh reo lên
- " Alo"
- " Alo, tối nay kỉ niệm thành lập công ty ba em, em ở nhà chuẩn bị tối anh về rước em đi cùng nha" Ý Như nũng nịu nói với anh
- " Cũng được, 6h anh về đón em" anh trả lời ngắn gọn rồi cúp máy
Ý Như đã dàn xếp cho tối nay, sẽ có một buổi tiệc đặc biệt cho anh.

Bằng mọi cách cô phải trở thành Tôn phu nhân.
Đúng 6h anh về đón cô, cô mặc chiếc đầm 2 dây lộ gần nửa bầu ng ực mái tóc uốn xoăn ưỡng ẹo ra chỗ xe anh.

Chợt cô nhớ quên điện thoại, cô kêu Ân Hạ lấy ra cho mình, cô cố tình nắm tay Khánh Thương cho Ân Hạ thấy.Đúng như cô nghĩ Ân Hạ thấy cảnh này thì khuôn mặt lộ rõ nét buồn nhưng vẫn cố cười, còn Khánh Thương lật đật buôn tay, đẩy người cô ra
Chiếc xe đến nơi tổ chức tiệc nhà báo phóng viên vây xung quang anh và Ý Như
- " Nghe nói anh chị là thanh mai trúc mã, khi nào thì 2 người tiến đến hôn nhân" nhà báo A
- " Có người chụp được 2 anh chị đang ở chung nhà trong biệt thự của anh chuyện này có đúng không ạ" nhà báo B
- " Nghe nói 2 bên gia đình đã chấp thuận mà còn định sẵn ngày kết hôn cho anh chị, anh chị nói gì đi ạ" nhà báo C
Anh phớt lờ mọi câu hỏi đi vào buổi tiệc.

Nếu hôm nay không phải tiệc Liễu gia anh sẽ không đi, bình thường anh không thích đến những nơi này, nhưng vì Liễu Tần có ơn với anh nên anh mới nể mặt.
Ý Như khoác tay anh đi vào rất đắt ý, mọi người xung quanh trầm trồ vì độ xứng đôi của 2 người.

Anh đưa tay lấy 1 ly rượu đi đến bên Liễu Tần
- " Chú Liễu lâu quá không gặp" anh cụng ly với Liễu Tần
- " Tôn tổng, hôm nay ngài đến đây thật sự nể mặt quá rồi" Liễu Tần vừa cười vừa nói
- " Cái con bé này về nước không về nhà ở lại chạy qua Bắc viên để bọn nhà báo có dịp tung tin" ông vừa nói vừa chỉ váo Ý Như

- " Ba này, trước sau gì con cũng là người của Khánh Thương thôi thì có gì đâu phải ngại, phải không anh" cô nhìn anh
- " Em đừng nói vậy, nhà báo nghe được không hay, anh không muốn chuyện của mình bị bàn tán" anh nốc hết ly rượu, đút tay vào túi
- " Cái con bé này, thật là không nói nổi" Ông lắc đầu với cô con gái cưng này.

Ông thừa biết cô thích Khánh Thương nhưng cậu ấy lại không có tình cảm gì với cô.

Ông đã ngăn cản nhưng con gái ông vẫn cố chấp lao đầu vào
Anh qua sofa ngồi nhìn mọi người nói chuyện với nhau.

Trong lòng anh khó chịu, tại sao cứ phải phí thời gian cho những bữa tiệc như vậy chứ.
Tầm 9h anh ra về trước vì không muốn ở lại, nhưng Ý Như không buông tha anh một mực mốn về cùng anh dù cho anh và ba cô nói hết lời nhưng cô vẫn không chịu.

Hết cách đành phải chiều theo ý cô và có rất nhiều đang nhìn, anh không muốn làm mất mặt Liễu gia.

Anh cùng cô bước lên xe
- " Anh không khỏe sao, sao nhìn mặt anh khó chịu vậy" Ý Như cố tình không hiểu ý anh
- " Anh vì nể tình ba em nên không muốn là khó em, chứ với những gì hôm nay em làm thật sự khiến anh tức giận." anh nhắm mắt gằng giọng lại với cô
- " Anh nói gì em không hiểu, anh hiểu lầm em gì sao" cô vội giải thích
- " Em đừng nghĩ anh không biết đám phóng viên đó lấy tin từ đâu, em còn cố tình nói chuyện 2 chúng ta yêu nhau cho ba em nghe.

Anh nói lần cuối cùng với em, anh chỉ xem em như em gái không thể hơn được, nếu em còn làm việc tương tự như hôm nay thì chút tình cảm đó cũng không còn" anh nhìn thẳng vào mắt cô nói
- " Tại sao anh không yêu em chứ, em không muốn làm em gái của anh, em muốn làm người cùng anh đi hết cuộc đời này" cô hét lên rơm rớm nước mắt
- " Có những chuyện không thể cưỡng cầu, đặt biệt trong tình yêu càng cố gượng ép càng không hạnh phúc"
- " Vậy tại sao anh lại yêu Ân Hạ mà không phải em, em có gì thua cô ta.


Em chờ đợi anh hơn 10 năm không phải để làm em gái của anh.

" cô vừa khóc vừa nói
- " Anh đã rạch ròi với em rất nhiều lần tại em không chịu hiểu thôi, chuyện của anh và Ân Hạ em không cần phải biết lý do"
- " Anh quá đáng lắm, 2 người đừng hòng ở bên nhau.

Thứ mà Ý Như này không có được thì người khác đừng hòng có.

Dừng xe" cô quát lên
- " Em chú ý lời nói của mình, nếu không thì sau này chúng ta rất khó nói chuyện với nhau" anh ngả người ra ghế nhắm mắt không để ý đến cô
Cô bực dọc xuống xe bắt taxi đi đến bar X.

Cô không thể thất bại như vậy.

Tất cả tại sự xuất hiện của Phùng Ân Hạ, tôi sẽ cho cô biết cảm giác hôm nay tôi phải chịu đựng.

Mắt cô đỏ lên những tia máu, trong đầu cô đã lên kế hoạch để cho Ân Hạ tự rút lui, rồi anh sẽ là của cô..