Khánh Thương cứ quấn lấy Ân Hạ không rời nửa bước.
Đến khi nhận được thông báo là hôm nay Liễu Ý Như xuất viện.
Sáng ra anh thay âu phục đến công ty, chiều còn về nhà làm diễn viên xuất sắc của năm.
- " Thật không muốn rời xa em" anh quyến luyến ôm cô
- " Em ở đây đợi anh, anh giải quyết công việc nhanh rồi chúng ta quay về như trước kia" cô cũng ôm lấy anh
- " Sẽ nhanh thôi, nhanh còn kịp đón vợ về, không có thế giới của anh, anh không ngủ được" anh véo má cô, cô nở 1 nụ cười tươi
Cô tiễn anh ra đến cửa, nhìn anh vào thang máy cô mới vào phòng.
Anh đã căn dặn cô không được đi đâu, thời gian này không an toàn, nên cô cần gì thì gọi cho Tuấn Khang.
Cô không muốn anh bị thêm tổn thương nào dù chỉ là một lời nói.
Coi như thời gian này cô nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng, bồi bổ cơ thể để nhanh chóng có con.
Anh không đến công ty, mà rẽ hướng vào bệnh viện để thăm Liễu lão gia.
Dù gì cũng có chuyện cần hỏi.
Chiếc xe dừng ngay cổng bệnh viện, anh bước xuống xe, đi lên thẳng khu phòng VIP, tới nơi anh gõ cửa.
- " Ai đó" Liễu Tần lên tiếng
- " Là cháu, Khánh Thương "
- " Vào đi, hôm nay sao rảnh rỗi đến đây" ông vẫn niềm nở
- " Cháu có chuyện muốn hỏi chú " anh ngồi vắt chéo chân, điềm đạm nói
- " Cứ hỏi, biết gì chú sẽ nói " ông nhâm nhi tách trà
- " Cháu muốn hỏi chuyện 21 năm trước " anh nhìn vào mắt của Liễu Tần
- " Sao … sao…" tay ông bất giác run, miệng nói không thành lời
- " 21 năm trước chú chính là người giám sát công trình của tòa nhà chính phủ đúng chứ" anh vẫn tiếp tục hỏi
- " Đ…úng"
- " Năm đó đã có tai nạn lao động xảy ra, công ty HR đã rút khỏi dự án, tình cờ Liễu lão gia lại thành lập Liễu thị, trúng thầu dự án này, và chuyện tai nạn lao động đó được ém xuống.
Trùng hợp quá nhỉ " anh cười khẩy
- " Năm đó chuyện tai nạn là ngoài ý muốn, công ty HR vì không muốn liên lụy nên hủy hợp đồng.
Còn chuyện Liễu thị là nhờ sự giúp đỡ của nhà vợ nên tôi mới đủ vốn thầu lại" ông nói rành mạch
- " Nhiều sự trùng hợp quá nhỉ, tôi nghĩ ông nên biết, một khi tôi đến đây nói chuyện, là đã có đầy đủ bằng chứng, chứ không phải ngồi đây nghe ông múa mép."
- " Ông và con gái ông thật giống nhau, vì muốn có được sự giàu sang, tiền tài, địa vị mà không tiếc hy sinh thứ gì"
- " Nhưng đó là các người chưa gặp phải tôi, kịch hay còn ở đằng sau" anh nhếch môi cười
- " Mày…mày là ai, sao lại biết chuyện hơn 20 năm trước.
Ý Như con gái tao, mà đã làm gì nó " ông ta tức giận nói
- " Ông thì gián tiếp giết ba mẹ tôi, con gái ông thì chia rẻ vợ chồng tôi.
Đi ăn nằm với người khác về đây bắt tôi đỏ vỏ.
Gia đình tôi bị hai cha con ông hủy hoại thù này phải tính làm sao"
- " Mày là con của cặp vợ chồng đó.
Tao không ngờ tao lại nuôi ong tay áo" ông ôm tim mình, tim ông nhói lên từng cơn
- " Nếu tôi không thu mua Liễu thị, thì bí mật này chắc đã bị chôn vùi mãi mãi rồi, ông cũng cao tay lắm, bịt miệng tất cả những người chứng kiến.
Nhưng thật may, tiền của tôi có thêt giải quyết mọi chuyện"
- " Chẳng qua khi đó ông không biết tôi là con của cặp vợ chồng đó, hơn nữa tôi còn quá nhỏ, nếu không ông đã khử tôi rồi" ánh mắt tóe lửa nhìn ông
- " Hôm nay tôi đến đây để thông báo với ông hai chuyện.
Thứ nhất, sẽ nhanh thôi tôi sẽ xác nhập Liễu thị vào Tân phát.
Thứ hai, con gái ông sẽ có kết cục rất thảm vì đã bẫy tôi, món nợ của ông tôi sẽ tính trên người cô ta." anh cười tà mị
- " Sẵn tôi có một số đoạn phim của con gái ông cho ông xem, cô ta đóng hay lắm." anh đặt điện thoại lên bàn rồi đi ra ngoài
Cảm giác biết hết tất cả mọi chuyện, nhưng vẫn ngồi nhìn người khác biện minh thật sảng khoái.
Giống như cách con hổ luôn vờn con mồi cho thấm mệt trước khi ăn nó.
Ba mẹ, món nợ của hai người con sẽ bắt ông ta trả đủ.
Chính ông ta đã cắt xén vật tư để kết cấu không đủ chất lượng bị sập.
Xong chuyện vì sợ bị phát hiện, ông ta nói với công ty HR rút lui để bảo toàn danh tiếng, sau đó ông ta thành lập Liễu thị nhờ số tiền cắt xén và ẵm trọn công trình.
Ông ta bịt miệng hết tất cả những người chứng kiến để mọi nghĩ đó là tai nạn.Gia đình anh thì tan nát, anh 9 tuổi đã mồ côi.
Còn gia đình ông ta phất lên như diều gặp gió.
Nếu không phải vì anh muốn làm chủ tịch hội đồng quản trị đi thu mua lại cổ phần những cổ đông khác, được họ kể lại, và cả bản thiết kế năm đó vẫn còn trong phòng văn thư của Liễu thị.
Thì mãi mãi anh sẽ giúp đỡ ông ta, như cách ông ta giúp anh lúc khởi nghiệp
Liễu Tần sau khi coi những video hình ảnh của con gái ông thì bệnh tim bộc phát, bác sĩ vào cấp cứu nhưng ông quá sốc rơi vào trạng thái hôn mê.
Còn Liễu Ý Như vẫn õng ẹo từ bệnh viện về Bắc Viên như mệnh phụ phu nhân, mà không hề biết những ngày đen tối sắp ập đến cuộc đời mình
- " Alo, em nghe đây cục cưng" cô ta đon đả nhấc máy
- " Em đã tìm ra bản thiết kế chưa?" bên đầu dây hỏi cô
- " Em sắp tìm được rồi, bây giờ anh ta đã có tình cảm với em, rất nhanh thôi em sẽ tìm ra sau đó quay về bên anh"
- " Nhanh lên, anh sắp không chống cự được rồi, có người đang âm thầm thu mua cổ phần của công ty đó" bên đầu dây gấp gáp
- " Em biết rồi, em sẽ nhanh chóng đi tìm" cô ta cúp máy, vẻ mặt lộ rõ nham hiểm.
Cô ta bước vào nhà, bóng dáng người phụ nữ ngồi ngay sofa khiến cô bất ngờ, mắt chữ A mồm chữ O
- " Về rồi sao, Liễu đại tiểu thư ".