Vợ Tôi Là Người Giúp Việc

Chương 40: 40: Chỉ Cần Có Em





Ngày hôm sau, anh và cô dậy đã là 11h trưa.

Thấy cô động đậy, anh quay qua ôm
- " Sao dậy sớm thế, ngủ thêm đi " anh ngái ngủ nói
- " Trễ lắm rồi, anh không đi làm sao " cop ngơ ngâc hỏi
- " Nghỉ 1 ngày không nghèo được đâu"
- " Anh không chăm sóc Ý Như sao "
- " Kệ cô ta, anh bận chăm sóc vợ anh rồi " anh hôn lên tóc cô
- " Em muốn đi tắm, người em khó chịu lắm" cô ngại ngùng nói
Anh không nói gì, thẳng thừng đứng dậy, bế cô vào nhà tắm, đặt cô lên thành bồn tắm.

Anh mở nước vừa đủ ấm, bế cô vào ngâm mình.

Còn anh thì đi vệ sinh cá nhân.

Sau khi cô tắm xong, anh nhẹ nhàng xử lý vết bỏng.

Hôm nay anh chọn cho mình áo thun đen, quần tây kem, mang giày thể thao của GUCCI.

Cô được anh chọn cho chiếc váy phồng của GUCCI màu kem, đi giày cao gót của VALENTINO, xách theo túi HERMES.
- " Sao hôm nay ăn mặc thế này " cô ngơ ngác hỏi
- " Bình thường anh vẫn mặc thế này mà" anh chầm chậm đáp
- " Ăn mặc như vậy có vẻ trịnh trọng quá" cô ngại ngùng
- " Những đồ này có gì là trịnh trọng, chỉ cần anh kí đại 1 hợp đồng nhỏ, dư sức mua cho em gấp đôi chỗ này" anh nhướng mày đáp

Cô vợ nhỏ của anh cứ giản dị như thế.

Anh mua cho cô không biết bao nhiêu đồ, nhưng cô cứ cất mãi trong tủ.

Suốt ngày bận những bộ đồ mua vài chợ.

Thật hết nói nổi cô, không biết đến khi nào cô mới hiểu, tiền của anh có thể xài phung phí đến hết đời con anh vẫn được, cô không cần phải tiết kiệm giúp anh.
- " Đi ăn, rồi anh đưa em đi khám" anh nắm tay cô
- " Khám? " cô bất ngờ hỏi
- " ừm.

Khám cơ thể em 1 lần nữa chắc chắn" anh nắm chặt tay cô
- " Nhưng…em.mmm sợ lắm " cô ấp úng
- " Có anh ở đây, không phải sợ, anh bảo vệ em " anh ôm lấy cô
- " Nếu như kết quả không khả quan thì sao" cô run rẩy hỏi
- " chả sao cả, anh chỉ cần có em là đủ " anh hôn lên má cô, cái hôn đầy sự nuông chiều
Ăn xong anh và cô đến chỗ anh đã hẹn trước, cô bác sĩ này là bác sĩ giỏi nhất nước về phụ sản.

Anh muốn kiểm định lại 1 lần nữa về tình trạng của cô.

Cứ để thế này anh không chịu được, vì chuyện này cô cứ xa cách với anh làm anh thật khó chịu
Đến nơi cô được dẫn đi lấy máu, siêu âm, kiểm tra tất cả về phụ khoa.

Một lát sau có tiếng y tá gọi
- " Mời cô Phùng Ân Hạ vào nhận kết quả"
- " Dạ vâng" bàn tay cô run lên, trán cô đổ mồ hôi hột.

Cô rất sợ như lần trước, khi nghe kết quả cả trời đất như sụp đổ
- " Có anh ở đây, anh cùng em vượt qua" anh nắm chặt tay cô, dắt cô bước vào phòng
- " Cô ngồi đi" vị bác sĩ trầm giọng nói
- " Kết…quả… thế nào thưa bác sĩ" giọng cô run lên
- " Ừmm.

Cũng không đến nỗi xấu, nhưng cũng không gọi là tốt " vị bác sĩ cau mày nhìn kết quả
- " Có thể nói rõ hơn được không thưa bác sĩ " anh nhẹ giọng lên tiếng
- " Cơ thể của cô cần phải nghỉ ngơi, tịnh dưỡng, tránh các chất k1h thích có ảnh hưởng đến sức khỏe, thể trạng hiện giờ rất khó để mang thai.

Cần phải điều chỉnh cơ thể, và sử dụng thuốc theo phát đồ"
- " Nhưng còn 1 điều quan trọng, vì lần vừa rồi cô sảy thai, cơ thể không tịnh dưỡng đúng cách.

Tử c ung cô vốn rất mỏng, thai nhi khó bám vào.

Lần trước xảy thai đã hình thành một vết sẹo do nhau thai để lại, nên làm cho lần sau mang thai khó khăn hơn"
- " Nhưng cô đừng lo cứ theo điều trị của tôi, 1 tháng sau cô có thể mang thai, nhưng trong quá trình mang thai phải theo dõi kĩ" vị bác sĩ ngồi giải thích

Anh và cô nãy giờ ngồi lắng nghe, nhịp thở như không đều, đổ mồ hôi ướt cả tay.

Mỗi lần có việc gì liên quan đến cô vợ nhỏ, dù lớn hay nhỏ anh đều run sợ, mất bình tĩnh.

Cô thì cứ bấu chặt tay anh
- " Khánh Thương, anh nghe thấy không, em vẫn có thể mang thai đó.

Em vẫn có thể làm mẹ, em vẫn có thể cho anh một gia đình trọn vẹn" cô vui mừng ôm lấy anh mà nói, nước mắt đã ướt cả khuôn mặt
- " Anh nghe rồi, nghe rất rõ.

Vợ nhỏ à, em vất vả rồi" anh vuốt vuốt tấm lưng cô để cô bình tĩnh lại
- " Vậy bây giờ tôi sẽ đưa phát đồ điều trị, thức ăn nên ăn và kiêng ăn, kèm thuốc tiêm và thuốc uống.

À, và kiêng luôn sinh hoạt vợ chồng nha, ít nhất 1 tháng, vì tử c ung mỏng hoạt động mạnh quá có thể sẽ nứt" nói đến đây vị bác sĩ ái ngại
Ân Hạ nghe bác sĩ nói, mặt đỏ bừng bừng.

Còn anh đen sầm lại, có vợ vài tháng đã bị bác sĩ tước bằng ăn thịt.

còn có ai sui hơn anh không.
Hai người cảm ơn bác sĩ, rồi hoàn tất thủ tục, lên xe ra về.
- " Cảm ơn anh, luôn ở bên cạnh em"
- " Cũng cảm ơn em, để em phải chịu vất vả rồi, nếu anh bảo vệ em tốt chúng ta đã không mất…" lời đang nói bị cô đưa ngón trỏ lên không cho anh nói
- " Em không trách anh, ngay cả bản thân em cũng không biết mình mang thai, và em cũng biết lúc đó cơ thể em không đủ sức để giữ đứa nhỏ.

Xem như đứa bé không có duyên với vợ chồng mình, nếu còn duyên chúng ta sớm gặp lại nhau thôi " cô chậm rãi nói cho anh hiểu
- " Em cứ như vậy, thật lòng anh không thể nào tha thứ cho mình.

Đừng nghĩ cho anh nhiều quá, nghĩ cho chính mình nữa" cô vợ của anh luôn như vậy, hiểu chuyện, an phận.

Thật không muốn để cô chịu bất cứ tổn thương nào.
- " Anh bảo vệ em, em là chỗ dựa cho anh" cô cười tươi với anh, ngày hôm nay cô đã tìm được ánh sáng cho cuộc đời mình rồi

- " ừm.

Nhưng làm sao em biết việc mình sẩy thai." anh khó hiểu hỏi, vì anh chưa từng nói, cô cũng chưa từng hỏi
- " Bằng trực giác của người phụ nữ, bằng sự cảm nhận của một người mẹ " cô thủ thỉ
- " Vợ à, anh xin lỗi" anh dụi đầu cô vào.

ngực mình.
Cô chỉ lắc đầu, rồi ngồi yên trong lòng anh.

Anh rất tốt với cô, sao cô có thể trách anh được chứ.Mải mê suy nghĩ cô ngủ thiếp đi.

Đến khách sạn anh nhẹ nhàng bế cô vào phòng.

Đến cửa thang máy thì gặp Tuấn Khang
- " Em ấy sao thế?" Tuấn Khang cau mày
- " Ngủ thôi" anh khó chịu trả lời.

Cái tên này sao đa nghi thế, chỉ ngủ thôi mà cũng sợ vậy sao
Đưa cô về phòng, nhẹ nhàng đắp chăn, ra sofa bật laptop làm việc.

Thư ký Ngô sắp tắt thở với núi công việc ở công ty.

Còn sếp thì bận đi dỗ dành vợ, thật là quá bất công cho người đàn ông như anh..