Tại thành phố H,Công ty xây dựng Tân Phát là công ty xây dựng hàng đầu cả nước với đội ngũ nhân sự chuyên nghiệp và Tổng Giám Đốc là Tôn Khánh Thương một người đàn ông 30 tuổi trong tay có rất nhiều thành công là một doanh nhân trong ngành xây dựng hàng đầu cả nước và nổi tiếng ngoài thế giới.
- Nếu trong ngày hôm nay các cậu không giao được bản kế hoạch nào đàng hoàng phải tốt hơn bản kế hoạch này thì cái cậu nghĩ việc hết đi.
Tôi không chấp nhận những người yếu năng lực như vậy trong công ty mình.
Tôi trả công cho các người không phải để các người đưa ra một bản kế hoạch một thiết kế không có tính sáng tạo và hời hợt như vậy.
Đôi mắt màu hổ phách của anh nhìn đám nhân viên người nào người nấy tái mặt tái mày không dám hé nửa lời anh bước ra ngoài dáng đi cao lãnh.
Anh về phòng của mình ngả người ra ghế thì điện thoại reo lên:
- " Alo dì à "
- "Khánh Thương hôm nay con về nhà ăn cơm nha.
Dì nhớ con rồi.Dì ăn cơm một mình cảm thấy rất chán.
"
- "*dạ con biết rồi, con sẽ về sớm"
- "con nhớ về sớm đó.
Dì già rồi không ăn trễ được đâu*".
Người dì giọng nói ấm áp mang ý cười.
- " con biết rồi con sẽ về liền ".
Nói rồi anh cúp máy, nhắm mắt lại nhớ về ngày trước.
Năm anh 9 tuổi ba mẹ anh trong một lần đi làm việc ở công trường đã bị tai nạn lao động mà qua đời gia đình anh được công ty của ba mẹ anh đang làm bồi thường một số tiền 1 tỷ và ba mẹ anh có mua bảo hiểm nhân thọ với mệnh giá 2 tỷ mỗi người và người thừa hưởng chính là anh.Nhưng do khi đó anh còn quá nhỏ chưa đủ tuổi để thừa hưởng số tiền đó cho nên số tiền đó sẽ do người giám hộ của anh là dì Tô Lan em gái út của mẹ anh sẽ cất giữ giùm anh.
Kể từ ngày hôm đó cuộc sống của anh như trở thành địa ngục anh trở thành một cậu bé mồ côi phải sống nương tựa ở nhờ với dì,khi đó dì anh chỉ mới 22 tuổi là một cô gái xinh đẹp sống vô lo vô nghĩ nhưng vì phải lo cho anh nên dì phải nghỉ học.
Một ngày đi làm hai ba công việc để mới đủ tiền lo cho anh ăn học.
Sáng 5 giờ gì để phải đi làm ở nhà hàng,tối dì đi phục vụ ở quán cà phê đến hơn 11 giờ mới về thời gian cứ thấm thoát thoi đưa đến khi anh 18 tuổi lúc đó dì anh đã 31 tuổi và trong khoảng thời gian đó dì chỉ lo đi làm kiếm tiền mà quên đi bản thân mình.
Dì cũng không có chồng vì ở vậy nuôi anh.
Anh thi đậu vào trường đại học Xây Dựng, anh vừa học vừa làm tại một công ty xây dựng nhỏ.
Hết 5 năm đi học anh đã có rất nhiều kiến thức và một số kinh nghiệm, anh tốt nghiệp với tấm bằng thủ khoa.
Lúc này dì Lan để đưa cho anh số tiết kiệm của ba mẹ anh.
Anh lấy số tiền này thành lập một công ty nhỏ chuyên về xây dựng, lúc đầu điều hành công ty rất là khó khăn nhưng sau 7 năm cố gắng không ngừng nghỉ anh đã có một cơ ngơi cho riêng mình với khối tài sản lên tới cả nghìn tỷ, công ty của anh đứng đầu cả nước,anh lọt top 100 doanh nhân có tầm ảnh hưởng của thế giới.
Anh rất có tiếng trong giới xây dựng và được người người hâm mộ.
Anh không còn ba mẹ nên dì là gia đình của anh, anh coi dì như mẹ mình luôn muốn dì vui vẻ và hạnh phúc nên anh không bao giờ là trái lời hay buồn lòng dì
17h30p anh rời Tân Phát về Bắc Viên nơi dì và anh ở.
Vừa bước vào nhà dì Thìn người làm trong nhà ra mở cửa
- "Cậu chủ về rồi ạ.
Bà chủ đợi cậu ở phòng khách".
dì cười nói với cậu
- "vâng con biết rồi"
Nhà anh không có người làm chỉ có dì Thìn phụ giúp lau chùi dọn dẹp vì cả anh và dì đều không thích có người lạ trong nhà.
- "con về rồi à, mau lên tắm đi rồi xuống ăn cơm với dì.
Hôm nay có tôm nấu canh chua con thích đó." dì Lan từ trong bếp đi ra nói với anh
- " con biết rồi" anh nói xong lên lầu bước về phòng mình ở tầng 2
Vừa mở cửa vào phòng anh quăng cặp tap lên sofa, cởi áo vest và cà vạt lên giường, anh đi từ từ lại phía phòng tắm vừa đi vừa c ởi đồ đến cửa phòng tắm trên người chỉ còn lại mỗi chiếc quần trong.
Anh mở cửa bước vào đập vào mắt anh là một cô gái lạ đang lau chùi gương.
Anh nói lớn tiếng.
- "cô là ai sao lại ở trong phòng của tôi".
Cô gái giật mình quay lại, làm rơi cả khăn lau
- " Áaaaaaaaaaa..
bi3n thái" cô hét lên nhắm tịt mắt lại, tay chân quơ loạn xạ.