Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 444: Tuyệt đối không thể là em gái.





Từ Chu Tể là ai? Là Hiệu trưởng của đại học Quốc Gia, chỉ bằng thân phận như vậy là có thể nói rõ ánh mắt cùng năng lực của ông.
Huống chi, giống một học giả như ông, càng quan trọng là một vị cố vấn quốc gia, vì thông qua từng cái chính sách quốc gia mà đưa ra nhưng hỗ trợ chuyên nghiệp, rất nhiều quyết định là do các lãnh đạo quốc gia làm ra, nhưng những quyết định ấy có biến thành pháp lệnh quốc gia hay không, lại cần những luận chứng từ những người như Từ Chu Tể.
Một người như thế sẽ không phải là kẻ cố chấp, so với người bình thường ông phải nhìn thấy được càng xa, càng cao, ý nghĩ càng rộng rãi, càng dám nghĩ tới những chuyện không có khả năng.
Ngay cả như vậy, khi ông cho rằng An Nam Tú là em gái Lý Lộ Từ, trí nhớ của An Nam Tú là do có người viết lại, Lý Lộ Từ vẫn bị ông làm cho hoảng sợ.
Nếu là trước đây, Lý Lộ Từ nhất quyết là không tin, nhưng hiện tại hắn có thể khách quan mà cho rằng, viết lại trí nhớ vào não người, làm cho người ta thành người khác là có khả năng lắm.
Tạ Linh đã từng nghĩ làm chuyện này.
Nếu Tạ Linh muốn làm, như vậy chuyện này tám phần mười là đã làm thực nghiệm, có khả năng đã đạt được thành công.
Chuyện như thế có khả năng phát dinh ở bất kì một ai, nhưng duy nhất không thể xuất hiện trên người An Nam Tú.
Cô là An Nam Tú.
Là An Nam Tú độc nhất vô nhị, Lý Lộ Từ tin tưởng, sự kiêu ngạo của cô, linh hồn của cô, cái cách độc lập đặc hành của cô từ khi sinh ra đã có, cô tuyệt đối không thể bị chế tạo ra được, không ai có thể chế tạo ra An Nam Tú, ngoại trừ chính cô.
Đó là phán đoán chủ quan, còn về mặt khách quan mà phân tích, nếu trí nhớ của An Nam Tú bị viết lại, thế thì sự tồn tại của Tô Mạc Già phải giải thích thế nào? Trí nhớ bị viết lại thì biết thần thuật sao? Trí nhớ bị viết lại là chế tạo ra được thần thuật sư đại hiền triết? Viết lại trí nhớ thì có được tâm của Sinh mệnh thụ cỡ hoàng cấp?

Suy đoán của Từ Chu Tể có rất nhiều chỗ phải cân nhắc, nếu Từ Chu Tể nói thế giới của chúng ta kỳ thật chỉ là giả thuyết, Lý Lộ Từ còn có thể tin được một ít, bởi vì hắn vẫn không thể lý giải được Địa Cầu hay Thiên Vân thần cảnh, làm thế nào mà có thể sinh ra một cô bé làm người ra ngạc nhiên thán phục mãi thế, cô bé hẳn là một giả thuyết, là số liệu, là một đống những dữ liệu lung tung lộn xộn chưa có giải thích.
Thật ra Lý Lộ Từ cũng có một cái kết quả, Từ Chu Tể cũng không biết nhiều lắm về An Nam Tú, Kiều Niệm Nô đã nói qua với hắn, cũng chỉ muốn Từ Chu Tể phối hợp một chút, nhưng không hề giải thích cho Từ Chu Tể, vì thế Từ Chu Tể bắt đầu xuy nghĩ lung tung, liên hệ An Nam Tú và mẹ của Lý Lộ Từ với nhau.
Đây cũng có thể chứng mình, Từ Chi Tể quả thật là bị mẹ cho là một người không đáng tốn tâm tư, Từ Chu Tể cũng không phải hiểu rất rõ mẹ đang làm cái gì.
Nam nhân si tình thế này, bị người phụ nữ mình yêu vứt bỏ, vì thế hắn mới nghĩ ngợi lung tung, với ý đồ đưa sự tương quan giữa hai người lý giải rõ ràng.
- Tôi biết, cậu không thể tin tưởng dễ dàng như vậy.
Từ Chu Tể vẫn mỉm cười như cũ, là cái kiểu mìm cười mang theo bất đắc dĩ cùng chua xót.
- Tôi hy vọng chuyện cậu muốn làm cùng với chuyện tin hay không không có liên quan tới nhau, tôi chỉ hy vọng, cậu có thể ngăn cản An Nam Tú biến thành người như mẹ cậu, tuy rằng tôi không biết mẹ cậu dang làm gì, nhưng chắc chắn đó là chuyện rất nguy hiển, khiến cho tôi đêm ngày ưu tư, nếu An Nam Tú bước theo con đường của bà ấy…
- Mặc kệ tôi có tin hay không, An Nam Tú cũng sẽ không biến thành người như bà ấy, có lẽ đến bây giờ thầy vẫn không biết rõ về mẹ tôi. Nhưng tôi rất hiểu An Nam Tú, cô ấy là một cô gái rất xem trọng cảm tình của bản thân mình, cô ấy rất lãnh mạc, nhưng tuyệt không phải là kẻ máu lạnh. Tôi cũng không biết người phụ nữ kia sẽ làm ra chuyện đáng sợ gì, An Nam Tú sẽ tuyệt không làm.
Lý Lộ Từ có thể nhận ra, Từ Chu Tể cũng rất thất vọng về mẹ hắn, nhưng ông ta vẫn rất yêu bà, lý trí của ông lại hy vọng con cái cô không giẫm lên vết xe đổ… ông vẫn kiên trì cho rằng An Nam Tú là em gái của Lý Lộ Từ.
Từ Chu Tể gật đầu, nhiều năm như thế rồi, ông cũng không biết người kia có đứa con như vậy, nghe nói Lý Lộ Từ sống rất khổ sở, nếu ông biết sớm, nhất định ông sẽ không chút do dự làm một vị trưởng bối quan tâm Lý Lộ Từ.
Hiện tại Lý Lộ Từ đã trưởng thành, Từ Chu Tể có thể nhìn ra, Lý Lộ Từ là một người rất có năng lực, sẽ không làm ông phải lo lắng, nhưng An Nam Tú, không có cách nào làm cho người ta yên tâm được, một kẻ cần đến tổ chức bí mật của quốc gia phải chú ý từng thời khắc phải có người giám hộ, cô bé sẽ không có nguy hiểm sao?
Cũng may, thông qua sự quan sát cũng như nghe ngóng mọi nơi, có thể thấy An Nam Tú rất ỷ lại Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ có thể ảnh hưởng tới sự trưởng thành của cô.
- Còn có một chuyện… Lý Tồn Hỉ vẫn có một chuyện che dấu không dám nói rõ ra, cậu có biết Kiều Niệm Nô là vị hôn thê của cậu không?
Từ Chu Tể cười rất hòa ái, hiển nhiên ông rất xem trọng việc này.
Quả nhiên là chuyện này… Lý Lộ Từ đã nghĩ tới từ sớm rồi, phản ứng của Kiều Niệm Nô cũng xác minh rồi, Từ Chu Tể lại nói thằng ra.
- Đoán ra rồi, nhưng không để ý, hiện tại cũng không phải cổ đại phải chú ý đến chuyện cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Tôi không muốn, Kiểu Niệm Nô cũng không muốn.
Lý Lộ Từ rất không quan tâm nói, khi mà Kiều Niệm Nô phất hiện ra thân phận của mình là con dâu nuôi từ bé, có thể không phản cảm hay sao? Kiều Niệm Nô vốn là một người kiêu ngạo từ trong xương, để cho cô ta tiếp thu cảm giác rằng đời này phải phụ thuộc vào một kẻ nào đó, không thể nghi ngờ đó là sự khuất nhục không thể chịu được. Kiều Niệm Nô có thể không để ý đến cô phải nhận nhiệm vụ gì, nhưng chuyện tư như thế này chỉ sợ Kiều Niệm Nô không dễ dàng khuất phục như vậy, từ chuyện Kiều Niệm Nô dấu giếm thượng cấp Lý Lộ Từ có thể nhìn ra, Kiều Niệm Nô cũng không phải là cái loại người máy chỉ biết nghe lệnh người khác.
- Kiều Niệm Nô không muốn? Sao cậu biết? Sao tôi nghe Lý Tồn Hỉ nói, ông ta cảm thấy Kiều Niệm Nô đã tiếp nhận thân phận là vị hôn thê của cậu?
Từ Chu Tể hỏi một cách hoài nghi.
- Lý Bí thư người này… Tôi không cho rằng ông ấy có thể hiểu bao nhiêu về cô con gái nuôi mà ông ấy vừa mới nhận thức.
Từ Chu Tể đã biểu hiện ra trong lời nói không có bao nhiêu tôn trọng với Lý Tồn Hỉ, đại khải bởi vì hai người vừa là bạn thân, vừa là tình địch, lại bởi vì đều là kẻ bại trận, tuy nhiên Lý Lộ Từ cũng sẽ không cùng Từ Chu Tể gọi thẳng tên của Lý Tồn Hỉ.

- Đó là con gái ruột của ông ta.
Từ Chu Tể cười nhạo một tiếng, lại nói thận trọng.
- Việc hôn sự này là do mẹ cậu đưa ra… Theo tôi biết, bà ấy phải làm việc gì, chưa có ai có thể ngăn được.
- Nếu bà ấy là từ mẫu, tất nhiên tôi sẽ là hiếu tử, không dám ngỗ nghịch quá đáng. Nhưng bà ấy là ai với tôi? Chỉ bởi vì bà ấy bố thí cho tôi một chút trợ giúp kinh tế là bà ta có thể quyết định việc hôn nhân của tôi? Bà ta có thể giết tôi, nhưng không bao giờ có cách làm cho tôi thừa nhận hôn sự này.
- Nếu thật sự không muốn, gặp bà ấy rồi hãy nói. Cậu dám không nghe bà ấy, nhưng Lý Tồn Hỉ không dám, Lý Tồn Hỉ vẫn đối đãi với cậu như con rể, nói không chừng sẽ dùng mọi thủ đoạn. Ông ta không cưới được mẹ cậu, thì nhất định phải đem con gái của ông ta gả cho con trai của bà ấy, tôi phỏng chừng tâm tính của ông ta là như vậy.
Từ Chu Tể cười lạnh.
Đó là tâm tình như thế nào? Lý Lộ Từ thật sự không lý giải được, đáng tiếc, nếu như An Đông Dương cũng là loại tâm tình như thế này thì được rồi.
- Để bao giờ cậu gặp lại mẹ, thì hãy nói tiếp chuyện này.
Từ Chu Tể còn nói tiếp, trong ánh mắt có chút chua xót, tự đi quan tâm những chuyện không có liên quan gì tới chính mình làm gì? Có lẽ chỉ có như vậy, mới có cảm giác rằng chính mình cùng người ấy không phải là hai đường thằng song song, hoàn toàn ra khỏi thế giới của người ấy.
Lý lộ Từ đi ra khỏi văn phòng hiệu trưởng của Từ Chu Tể, dùng một lúc lâu mới tiêu hóa xong được những tin tức mà Từ Chu Tể nói (lộ) ra, trước đây hắn nghĩ sai rồi, cha mẹ hắn không phải bởi vì sau này lại kết hôn, có gia đình riêng mới bỏ mặc chính mình và em gái. Cha mẹ chỉ là đi làm những việc họ càm thấy đáng giá nên làm, con cái so sánh với những thứ ấy hoàn toàn không quan trọng.
Đó cũng không phải là lý do làm Lý Lộ Từ thay đổi cảm tình đối với hai người đó, hắn chỉ cười, coi như là nghe chuyện phiếm, tự nhắc nhở chính mình, mẹ hắn cũng không phải không có quan hệ gì với mình, bà ta vẫn có thể có khả năng quấy nhiễu cuộc sống của Lý Lộ Từ ….
- Hôm nay anh đi đâu? Đi luôn hai tiết, tan học em đi tìm thầy chủ nhiệm, cũng không thấy anh ở văn phòng.
Đến giờ ăn cơm trưa, An Tri Thủy không kìm được mà hỏi.
- Từ hiệu trưởng tìm anh, hóa ra Từ hiệu trưởng quen biết mẹ anh.
Lý Lộ Từ nói thẳng, trong lòng thoải mái, An Tri Thủy biết thân phận thật của An Nam Tú, cuối cùng hắn cũng không cần che dấu nữa, có thể đối diện với An Tri Thủy mà không có bí mật gì.
- Vậy là tốt.
An Tri Thủy vô cùng cao hứng.
- Tốt ở đâu?
An Nam Tú rất nghiêm túc ăn bún tôm nõn, đầu không thèm ngẩng lên mà hỏi.
- Đúng thế, tốt ở đâu?
An Tri Thủy mù mờ hỏi, tuy nhiên đây hẳn là chuyện đáng để vui mừng a.
- Từ hiệu trưởng hoài nghi cô là em gái tôi.

Lý Lộ Từ không kìm được mà mỉm cười, có một đứa em gái như An Nam Tú, nhất định là chuyện làm cho tâm tình của người ta phức tạp, tuy nhiên nếu An Nam Tú là em gái của Lý lộ từ thật, Lý Lộ Từ tuyệt đối sẽ bị điên… cho dù có lúc hắn cũng sẽ cho rằng chính mình có tình cảm anh em với An Nam Tú, nhưng Lý Lộ Từ sẽ ôm Lý Bán Trang ngủ cùng một đêm hay sao? Lý Lộ Từ có hôn môi Lý Bán Trang không, Lý Lộ Từ sẽ không khống chế được mà vuốt ve thân thể của Lý Bán Trang hay sao?
Cho nên bất kể là như thế nào, An Nam Tú không thể là em gái của Lý Lộ Từ.
- Thật sao? Vậy là tốt.
An Tri Thủy vô cùng cao hứng nói.
- Nếu ông ta muốn thông qua việc mạo phạm tôi để được giải thoát bằng cái chết, mời anh nói cho ông ta, không cần phải hàm súc như thế, tôi rất cao hứng thỏa mãn nguyện vọng của ông ta.
An Nam Tú dùng đầu ngón tay cần khăn ăn lau đôi môi đỏ au ướt át, hơi híp mắt, chuyện mà An Nam Tú khó tha thứ nhất chính là luôn có người cho rằng cô là em gái của Lý Lộ Từ.
- Tốt ở chỗ nào?
An Nam Tú lại quay đầu lại, trong đôi mắt toàn là hàn khí, nhìn chằm chằm An Tri Thủy.
- À, đây là chuyện không tưởng, tôi ngốc thật đấy, không nghĩ ra.
An Tri Thủy vội vàng gõ đầu nhận sai, cô cũng không nghĩ chuyện này là thật, chỉ cảm thấy nếu thân phận của An Nam Tú trở thành em gái của Lý Lộ Từ, như thế hai người chẳng phải càng thêm thâm mật hay sao? Đây xác thật là rất tốt a.
- Ông ấy còn nói, rất có khả năng trí nhớ của cô là bị viết lại, nói cách khác trí nhớ của cô không phải là trí nhớ thật, mà giống như là những dư liệu âm bản được đưa vào vậy. Trên thế giới của chúng tôi đã có người làm những thực nghiệm như vậy.
Lý Lộ Từ liếc nhìn An Tri Thủy, nhìn thấy An Tri Thủy tò mò lắng nghe, trong lòng đột nhiên cảm thấy không cam lòng cùng lửa giận, nhưng vẫn đè nén xuống, hỏi An Nam Tú:
- Có khả năng này không?
Lần này An Tri Thủy không hề rất vui vẻ mà nói tốt quá rồi, chuyện này hiển nhiên là một tý tẹo cũng không tốt.
An Nam Tú không trả lời ngay, nhíu mày.