Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 441: Nói chuyện trong phòng riêng.





An Nam Tú và An Tri Thủy ở trong phòng nói chuyện.
- Đêm qua tôi ngủ một mình.
An Tri Thủy nói nhỏ.
- Được, từ nay về sau cô phải ngủ một mình. Nếu cô ngủ với người khác, Lý Lộ Từ sẽ không vui, tôi không thích những chuyện như thế, biết chưa?
An Nam Tú không hỏi vì sao An Tri Thủy bị thương, cô cũng chẳng thèm để ý tới việc đó.
- Biết rồi. Nhưng mà tôi ngủ với con gái cũng được.
An Tri Thủy lại bổ sung.
- Bây giờ hỏi tới vấn đề của cô đi.
An Nam Tú ôm Đại Bá Vương Long ngổi trên giường.
- Chờ chút… tôi thay áo quần đã.
An Tri Thủy cũng không muốn cứ mặc mãi cái áo ngủ rách này, cô xuống giường, đóng cửa lại, sau đó cởi áo ngủ rất tự nhiên.
Thân hình của An Tri Thủy thon thả, cặp chân dài đứng trước gương, tỉ lệ thân thể cũng rất vừa vặn, không giống những cô gái Đông Phương bình thường khác nửa trên quá dài, phía dướng eo, cặp mông cong tròn đầy, lại không hề lộ vẻ mị tục thô lỗ, bộ ngực trắng như tuyết tròn vểnh, cũng không vì bị cởi lỏng ra mà rũ xuống, chỉ hơi rung động, làm cho người nhìn cảm thấy động lòng.
Tựa như muốn được cắn một miếng.

An Nam Tú nhíu mày, An Tri Thủy muốn ra oai với cô sao? Thật là quá buồn cười, những sinh vật giống cái trên thế giới hạ đẳng này ngoại trừ việc thích đấu nhau xem ai hấp dẫn giống đực hơn, chẳng nhẽ không còn nghĩ đến chuyện gì khác nữa sao?
Tuy nhiên khả năng việc An Tri Thủy muốn ra oai là không lớn, An Nam Tú nghĩ như thế.
An Tri Thủy thay áo xong, vội vàng ngồi xổm trước giường.
- An Nam Tú, cô tới thế giới của chúng tôi như thế nào?
- Dựa theo cách nói của thế giới này, một nguồn năng lượng rất mạnh có thể bùng phát đến làm tê liệt, thậm chí tạo dựng lại được thời không. Trên thực tế dựa vào miêu tả của các người, năng lượng ở cấp bậc này mà bùng nổ thì sẽ không thể khống chế được, nghĩa là không có trình tự, cũng có nghĩa là hiệu số rất thấp. Trong thần thuật có đề cập tới rất nhiều thần thuật có tác dụng lên thời không đều là có trình tự, cho nên di chuyển trong không gian cũng không như các người tưởng tượng… Nhưng mà những chuyện này cũng không đơn giản.
An Nam Tú nhìn vào mắt An Tri Thủy, thấy cô nghe tới nhập thần như lúc mình kể cho Lý Lộ Từ nghe, không khỏi cảm thấy có chút thành tựu.
- Tôi không hề có dự định đi vào thế giới này, lúc tôi chiến đấu với kẻ thù, cấm thuật phát nổ gây ra phản ứng dây chuyền làm cho không gian tan vỡ, nhưng sau khi tôi cân nhắc cẩn thận lại, thì trong đó cũng có những điều kiện mang tính dẫn đạo âm thầm thúc đẩy, tôi tới đây, tôi cũng không có ý định, nhưng cũng không phải trùng hợp.
- Ài, không rõ lắm.
An Tri Thủy lắc đầu, lại hỏi:
- Thế giới của các cô có gì hay không?
- So với cái thế giới dở hơi này của các người, đó là một thế giới thần kỳ. So với ở đây thì thú vị hơn, thế giới của các người ngoại trừ trò đấu địa chủ, xem kiến, còn có việc gì đáng để dao động cảm xúc sao?
An Nam Tú cười nhạt.
- Thế giới kia rốt cuộc là cái dạng gì vậy?
An Tri Thủy tò mò.
- Ở nơi đó có thần thuật sư hát những chú ngữ cổ xưa tối nghĩa nhất, có rất nhiều thần thuật phát ra hàng ngàn loại hào quang xán lạn, đến loại pháo hoa đẹp nhất của các cô cũng không đẹp bằng. Có thần đồ dùng sức mạnh của sinh mạng để ngưng kết và làm ra những thứ vũ khí và áo giáp mạnh nhất, đủ để phá hủy tất cả thế giới của các người, có loài cá Bức Hồng chỉ một cái răng của nó cũng lớn hơn cả cá voi xanh của thế giới này, trên đỉnh núi Tuyết có Tuyết thú chỉ cần một tiếng gầm rú là có thể làm cho trời long đất lở, từ những cành cây to lớn có thể đột nhiên mọc ra những tráng sĩ cây mặc trên mình bộ áo giáp từ vỏ cây. Cô sẽ không bao giờ có thể tưởng tượng được ra Sa La cự hạm – biểu tượng cho sức mạnh của Thiên Vân thần cảnh, nó có thể di chuyển liên tục trong không gian, không sợ bị lạc trong vũ trụ vô biên trống trải, lúc nào cũng có thể trở lại cố thổ được.
An Nam Tú tuy xem nhẹ thần đồ, nhưng lực lượng của thần đồ quả thật không phải là thứ mà người Địa cầu có thể chống lại, An Nam Tú chỉ bình tĩnh mà kể lại, cũng không hề kiêu ngạo, bởi vì cô có tâm hồn của một người trưởng thành trong cơ thể trẻ nhỏ.
- Vậy cô mang tôi tới thăm quan được không?
An Tri Thủy đã đi qua hầu hết những nơi xinh đẹp trên Địa Cầu, mỹ cảnh trên Địa Cầu đã không làm cô thích bao nhiêu nữa.
- Trước khi tôi tới đây đã bị thương, trong mười năm tôi không thể khôi phục lại lực lượng được. Nếu Nữ hoàng bệ hạ và Tông Tọa không tìm thấy tôi, tôi cần thêm ít nhất hai mươi năm nữa mới có thể mang theo người khác đi lại giữa hai thế giới, đó không phải là chuyện dễ dàng, so với việc đi một mình khó khăn hơn nhiều.
An Nam Tú lắc đầu. An Nam Tú có thể đến thế giới này bình an vô sự, đó là dựa vào sự bảo hộ của thần khí mà cô mang theo, Tô Mạc Già là dựa vào thân thể khỏe mạnh. Lý Lộ Từ hiện tại cho dù có áo giáp của Phật Nghê Thường, lúc xuyên qua hai thế giới mà gặp chuyện thì hắn cũng không ứng phó nổi đâu.
- A, cô bị thương? Để tôi xem. Ở đâu?
An Tri Thủy vội vàng kéo tay An Nam Tú xem xét, hỏi han quan tâm.
- Loại thương tích này không phải là ngoại thương. Ví dụ như, ở thế giới của tôi, phụ nữ mỗi tháng cũng không có nguyệt sự, nhưng tới đây, cơ thể tôi biến đổi thành có cấu tạo như các người, thậm chí tôi cảm thấy nếu tôi cũng giao phối với con trai như các người thì có thể chế tạo ra đời sau.
Thương tích của An Nam Tú, không tạo thành trực tiếp tổn thương, nhưng lại đem đến cho cô rất nhiều phức tạp, mà cô không nhìn thấy trong ánh mắt của An Tri Thủy có vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, An Nam Tú cảm thấy bất ngờ và lại có chút thích ánh mắt quan tâm của cô.
Nếu là An Nam Tú, khẳng định cô sẽ cười nhạo An Tri Thủy.
- Sao lại thế? Các cô… không có cái kia à… thật là hạnh phúc a.

An Tri Thủy rất hâm mộ, chuyện kia của con gái thật là phiền phức, đến rồi, phiền, làm cho sinh hoạt rất bất tiện, không đến, lại lo lắng mình có chuyện.
- Chúng tôi được hái từ trên cây xuống, cũng không phải là nhờ tử cung của phụ nữ để sinh ra.
An Nam Tú cảm thấy An Tri Thủy cũng không phải không có thuốc chữa, ít ra thì cô nhận ra nữ nhân ở Thiên Vân thần cảnh không có nguyệt sự là một biểu hiện đặc thù chiếm ưu thế và có tiến hóa, Lý Lộ Từ ngu ngốc thì không hề nghĩ như vậy.
- Thế… thế phía dưới của các cô có khác với chúng tôi không?
An Tri Thủy hỏi ngượng ngùng, ép thanh âm xuống rất thấp, có cảm giác như đang nói thầm.
- Cơ bản là giống nhau, tuy nhiên tôi cũng chưa xem qua các cô phát triển như thế nào.
An Nam Tú chỉ mới đọ với Lý Bán Trang, nhưng Lý Bán Trang là “các cô” trong miệng An Tri Thủy, chứ không phải là “chúng tôi”.
An Tri Thủy gật đầu, cũng không tò mò cái chuyện dễ làm người ta thẹn thế này nữa.
- Cô cho tôi xem của cô đi.
An Nam Tú đột nhiên muốn nghiên cứu, với tư cách là một nhà Thần thuật sư cấp Đại hiền triết lấy thái độ nghiên cứu khoa học tự nhiên mà nói, An Nam Tú đối với thằng nhỏ của Lý Lộ Từ có hứng thú, mà đối tới thân thể dân Trái đất của An Tri Thủy cũng có tính chất đồng dạng như vậy.
- Hả?
An Tri Thủy lắc đầu liên tục, leo lên trên giường, hy vọng An Nam Tú không kiên trì.
- Cởi quần, ngồi nghiêm, mở hai chân ra cho tôi xem.
An Nam Tú đứng ở bên giường chỉ huy.
- Không muốn… sao lại có người muốn xem chỗ đó?
An Tri Thủy lắc đầu, tuy rằng con gái với nhau không mặc gì thì cũng không sao, nhưng làm sao lại có thể cho người khác xem chỗ đó được, cho dù là con gái cũng không được, huống chi còn làm ra tư thế như vậy, bản năng của An Tri Thủy cũng cảm thấy tư thế này quá khủng khiếp.
- Để tôi xem, tương lai tôi sẽ đưa cô đi xem Thiên Vân thần cảnh.
An Nam Tú vẽ ra một cái bánh, loại tạm thời chưa ăn được, cũng không cần cho ngay.
An Tri Thủy vẫn không chịu, An Nam Tú lại thích làm mấy chuyện người ta không muốn, An Tri Thủy nói không vui:
- Cô cho tôi xem trước, rồi tôi cho cô xem.
- Tôi nói yêu cầu trước, với cả cô không có quyền phản kháng.
An Nam Tú không hề suy nghĩ, căn bản là không cần suy xét, cô không bao giờ nói điều kiện với ai ngoại trừ Lý Lộ Từ, đối với An Tri Thủy thế này đã là rất ưu đãi rồi.
- Không muốn đâu.
An Tri Thủy nhìn vào mắt An Nam Tú, cảm thấy ngồi trên giường rất nguy hiển, vội vã bò xuống giường.
An Nam Tú muốn dùng phép trói buộc, nghĩ lại, vô ích, nhìn An Tri Thủy chạy ra ngoài.

- An Nam Tú bắt nặt người.
An Nam Tú đi ra ngoài thì nghe thấy An Tri Thủy đang đứng trong bếp cáo trạng, đúng là trẻ con, chỉ có trẻ con mới đi tìm người lớn để được bảo hộ khi gặp phải bất công, sau đó hy vọng mượn sức của người khác, đây là biểu hiện của sự chưa chín chắn.
- An Nam Tú, chuyện gì vậy?
Lý Lộ Từ biết ngay, chuyện thế này không tránh được, bảo vệ lẽ phải là công tác hàng ngày của hắn rồi.
- Tôi bảo cô ấy cởi quần cho tôi xem, cô ấy không chịu.
An Nam Tú nói không quan tâm, kỳ thật chỉ là một ý tưởng chợt lóe thôi, sau đó cô phát hiện cô càng có hứng thú với thằng nhỏ của Lý Lộ Từ hơn, hiện tại cô còn muốn nghiên cứu thêm, hơn nữa chỉ cần sờ một chút sẽ phun nọc cũng rất thú vị.
- An Nam Tú… đây là chuyện con gái với nhau…
An Tri Thủy vội đến mức dậm chân, cô nghĩ rằng An Nam Tú sẽ không nói ra, chuyện xấu hổ như thế sao có thể nói cho con trai nghe?
- Nếu là chuyện con gái, cô nói với Lý Lộ Từ làm gì? Cô nói với Lý Lộ Từ tôi bắt nạt cô được, tôi cũng sẽ nói với anh ta tôi bắt nạt cô thế nào, tiện cho cô làm nũng thôi, có gì không được?
An Nam Tú rời khỏi bếp như chưa từng có việc gì, lại muốn ăn kem que, sáng dậy ăn kem que mới có tinh thần.
- Tôi bảo cô cởi quần cho tôi xem, cô có chịu không?
Lý Lộ Từ đuổi theo hỏi.
Lúc này đến lượt An Nam Tú đỏ mặt:
- Anh dám, tôi giật điện anh chết.
- Trong lòng không muốn, đừng đẩy cho người, về sau phải sống chung hòa bình.
Lý Lộ Từ giáo dục đến đây mới dừng, biểu hiện của cô bé lúc này làm Lý Lộ Từ rất vừa lòng.
- Cứ tiếp tục mách lẻo.
Lý Lộ Từ lại nói với An Tri Thủy.
An Tri Thủy hơi ngượng ngùng, không chịu gật đầu, cô quyết định chuyện của An Nam Tú sau này không thể mách cho Lý Lộ Từ.