Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 430: Nhất định phải chết.





Lời nói của gã bác sĩ nam khiến Lý Lộ Từ run lên, người này nói là phía Trung Quốc, nghĩa là thế lực phái gã đến là quốc gia khác. Có lẽ không phải kẻ thù của An Đông Dương.
Từ trước tới giờ Lý Lộ Từ không biết An Tri Thủy có ý nghĩa gì với cái gọi là phi nhân loại, bắt cóc cô uy hiếp An Đông Dương? Vậy còn có thể. An Đông Dương có tiền, nếu cần kinh phí, bắt cóc An Tri Thủy chẳng khác nào biến An Đông Dương thành ngân hàng tư nhân.
Nhưng gã bác gĩ này dường như cũng không muốn bắt cóc An Tri Thủy. Nếu Lý Lộ Từ không xen vào ngăn cản, có khả năng nhất chính là gã bác sĩ này sẽ rút máu của An Tri Thủy.
An Tri Thủy là cô gái bình thường không thể bình thường hơn. Cho dù Lý Lộ Từ đưa vào người cô sinh mạng lực thì cũng không làm thể chất cô sinh ra cải biến khác thường gì, rút máu cô có lợi gì?
- Nếu mày động tay động chân khiến cô ấy không chỉ ngất xỉu đi thì tao đã giết mày.
Trong ngực Lý Lộ Từ tích tụ một ngọn lửa giận. Mã Thế Long chỉ nói lời sỉ nhục An Tri Thủy thôi hắn đã không thể nào tha thứ, huống chi thằng khốn này còn dám ra tay với An Tri Thủy.
- Mày không có quyền lực giết tao.
Cho dù trên tay truyền đến cảm giác đau nhức, gã bác sĩ vẫn cười lạnh. Gã rất rõ tác phong và kỷ luật của đám người Trung Quốc này.
- Tao nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm nhỏ.
Lý Lộ Từ phóng một luồng sinh mạng lực hùng mạnh vào tay gã bác sĩ, trực tiếp chui thẳng vào tim gã, cứng rắn bóp chặt trái tim.
Cái loại cảm giác máu ngừng chảy khiến cả người lạnh lẽo như tử vong đang lặng yên đến gần, trái tim đau nhức khiến gã bác sĩ nhỏ mồ hôi từng đợt, nhưng cả thân thể lại không thể nào làm bất cứ động tác phản kháng nào.
Lý Lộ Từ không thật sự giết gã, khiến gã cảm giác đau khổ mới ngừng lại.
- Tao không thèm để ý mày là ai, tao chỉ muốn biết cô ấy có xảy ra chuyện gì không.
- Không có việc gì.
Lại nhìn ánh mắt Lý Lộ Từ, gã bác sĩ cảm nhận đầy đủ lửa giận và sát khí đáng sợ này. Gã thấy rõ ràng, kẻ phi nhân loại này bình thường vẫn áp chế sát khí cũng không phải vì tuân thủ quy tắc và hiệp định gì.

- Chỉ là thuốc làm mất ý thức trong thời gian ngắn, trộn lẫn với cồn xoa lên da là có tác dụng.
- Xung quanh còn người của mày không?
Lý Lộ Từ tự hỏi có nên báo cho Kiều Niệm Nô, nhưng căn cứ vào giọng điệu tên bác sĩ này, nếu gã rơi vào tay Kiều Niệm Nô dường như cũng không phải nhận hậu quả khó tiếp thu.
- Không có, lần này chỉ là một người thường tạm thời mà thôi, chỉ có mình tôi đến là đủ rồi.
Gã bác sĩ nhìn thoáng qua Lý Lộ Từ, dừng lại một chút.
- Vốn tưởng rằng…
Lý Lộ Từ cũng không tin gã, nhưng hiện giờ cũng không thể đứng nguyên trong phòng y tế quá lâu, miễn làm kinh động đến những người khác trong phòng. Lúc này cửa đột nhiên bị đẩy ra, An Nam Tú đi đến.
- Đã bị anh bắt được rồi à, vì sao không giết. Anh tính chơi trò mèo vờn chuột với tên này sao?
An Nam Tú ngẩng đầu nhìn gã bác sĩ nói.
- Cô biết gã sẽ đến?
Lý Lộ Từ thấy kỳ quái hỏi.
- Tôi đã sớm nói với anh, tôi sẽ giết tất cả những kẻ có tiếp xúc với Tạ Linh. Gã này có tiếp xúc với Tạ Linh, cho nên gã đi vào đại học Quốc gia là tôi liền cảm nhận được…
An Nam Tú liếc An Tri Thủy nằm trên giường, đi qua sờ sờ ngực cô ấy.
Từ lúc An Nam Tú đi vào, ánh mắt gã bác sĩ vốn không rời khỏi An Nam Tú. Nghe An Nam Tú nhắc đến Tạ Linh thì toàn thân run lên, trợn mắt nói:
- Các người còn có người có năng lực ghi chép này?
Miệng An Nam Tú nhếch lên, bàn tay rời khỏi ngực An Tri Thủy.
- Tuy rằng ta chán ghét An Tri Thủy, nhưng ngay dưới mắt ta, từ bao giờ đến phiên các ngươi động tay động chân vào người ta ghét? Lý Lộ Từ, mang tên này ra ngoài giết.
- Các người không thể giết tôi.
Gã bác sĩ nghe được lời nói của cô bé này cảm giác được nguy hiểm hơn xa so với Lý Lộ Từ, lập tức hoảng loạn.
- An Nam Tú, giúp tôi trông chừng An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Đi mau. Tôi đã làm An Tri Thủy từ trạng thái mất ý thức không bình thường chuyển biến thành một giấc ngủ nông rồi, một lát nữa cô ta sẽ bình yên vô sự tỉnh lại.
An Nam Tú đối với câu dặn dò của Lý Lộ Từ đặc biệt bất mãn, tỏ vẻ mất kiên nhẫn khoát tay.
- Chúng ta đi.
Lý Lộ Từ một tay xách cái hòm thuốc, một tay đẩy gã bác sĩ kia.
Lý Lộ Từ mang gã bác sĩ đi, vào ga ra nhà An Tri Thủy. Ga ra của An Tri Thủy ở một chỗ rất hẻo lánh, hiện giờ lại là một chỗ rất tiện cho Lý Lộ Từ làm chút chuyện.
Có lẽ cảm thấy đối mặt với kẻ phi nhân loại như Lý Lộ Từ hoàn toàn không có cơ hội chạy trốn, gã bác sĩ vô cùng phối hợp, dường như cũng không tính chạy trốn, chỉ có điều cởi chiếc áo blouse trắng rất hấp dẫn ánh mắt người đi đường.
Mở ga ra, chiếc Porsche xinh đẹp chiếm hầu hết không gian ga ra. Lý Lộ Từ bật đèn, sau đó kéo cửa xuống.
- Mày muốn làm gì?
Gã bác sĩ lúc này đã gỡ khẩu trang, không thể che lấp được vẻ kinh hoàng trên mặt gã. Gã đã ý thức được ở Trung Quốc không ngờ lại tồn tại kẻ phi nhân loại dường như không chịu sự khống chế của chính phủ.

- Vừa rồi mày cũng nghe rồi, chúng tao biết mày và Tạ Linh có liên quan, nói cách khác mày là người nước Mĩ.
Lý Lộ Từ nhìn ra điểm này. Gã bác sĩ này dường như không phải loại nắm sức mạnh cường hóa, sức chiến đấu phi nhân loại gì. Có lẽ gã có thể xuất ra năng lực gì đó, nhưng không thể đánh bại Lý Lộ Từ sau đó bỏ trốn.
Gã bác sĩ gật gật đầu, có phần kinh ngạc hỏi:
- Các người không phải người Trung Quốc?
- Nhiệm vụ của mày mục đích là gì?
Lý Lộ Từ không giải thích.
- Chỉ chứng minh An Tri Thủy quả thực là con gái Tạ Linh.
Gã bác sĩ trả lời.
- Kiểm tra ADN?
Lý Lộ Từ cười lạnh nói.
Gã bác sĩ gật gật đầu, nhìn Lý Lộ Từ nói:
- Thực ra kiểm tra AND không đòi hỏi máu, tôi lấy ra máu chủ yếu là để nghiệm chứng có phải trong máu An Tri Thủy cũng có tổ chức kháng lão hóa như Tạ Linh hay không.
- Tốt nhất là mày thành thật chút.
Lý Lộ Từ hừ nhẹ, nện một quyền vào bụng gã.
Gã bác sĩ kêu thảm một tiếng, đập vào vách tường, ngọ ngoạy đứng lên, khóe miệng đã chảy máu.
- Hỏi lại mày một lần, mày lấy máu An Tri Thủy làm gì?
Lý Lộ Từ đương nhiên không tin cái gì mà kiểm tra ADN, kiểm tra tổ chức chống lão hóa gì đó. Tạ Linh không già đến từ công trình nghiên cứu gien của bà ta, rất có khả năng là nghiên cứu cây sinh mạng, làm sao có liên quan đến An Tri Thủy?
- Là bác sĩ cần.
Gã bác sĩ thở phì phò, dường như không tính giấu bí mật của mình nữa.
- Bác sĩ là ai.

- Mẹ của cô ta, Tạ Linh.
Gã bác sĩ chảy máu miệng, biết bản thân chỉ có thể phối hợp, còn phản kháng chẳng có ý nghĩa quá lớn. Bác sĩ đã từng nhắc nhở gã, nhất định phải chờ lúc An Tri Thủy ở một mình mới được xuống tay. Thật không ngờ, trong phòng y tế đã xác định vệ sĩ của A, Tri Thủy không theo vào, gã sinh viên mà mình cứ ngỡ là người thường lại một kẻ phi nhân loại. Bác sĩ, nếu bà đã không cung cấp đủ thông tin thì chớ trách ta tiết lộ bí mật.
- Tạ Linh phái mày tới ?
Lý Lộ Từ khó tin hỏi. Vừa rồi hắn từ miệng An Nam Tú biết gã bác sĩ này đã tiếp xúc với Tạ Linh, nhưng Tạ Linh là người Mĩ, nhiều nhất chỉ có thể kết luận gã bác sĩ từng tiếp xúc với Tạ Linh này là người Mĩ, không ngờ lại chính là kẻ được Tạ Linh phái đi hạ thủ với An Tri Thủy.
- Gần đây bác sĩ tra ra được một vấn đề, bà ta cần máu của người cận huyết với bà ta.
- Việc này có liên quan đến dung nhan già cả của bà ta?
Lý Lộ Từ chỉ hận bản thân lần trước không tự tay giết bà ta, hiện tại bà tay không ngờ lại đánh chủ ý lên người con gái bà ta.
- Đúng vậy, bác sĩ bị thương nặng, bất kể thế nào cũng không thể khôi phục.
An Nam Tú đã nói, Tạ Linh bị trừng phạt nhỏ nhưng không thể nào giải trừ. Cũng vì trên thế giới này không còn Thần thuật sư Đại hiền triết thứ hai, nếu Tạ Linh có thể nghiên cứu giải trừ thì thần thuật sư cấp bậc Đại hiền triết kia cũng không tránh khỏi mất giá.

- Tôi có thể nói cho cậu một bí mật liên quan đến sinh mạng của An Tri Thủy, nhưng đổi lại, cậu nhất định phải thả tôi đi.
Gã đã nhìn ra được, Lý Lộ Từ quan tâm đến cô gái kia hơn xa mẹ của cô ta.
Bởi vì gã thấy được người thanh niên này đang cố khắc chế ngọn lửa đang thiêu đốt trong lòng. Nắm tay người thanh niên này đã nghiền vách tường thành một cái lỗ lớn rồi.
- Nói.
Lý Lộ Từ đã có thể xác định, Tạ Linh lúc trước vì theo đuổi dung nhan không gì mà ruồng bỏ tổ quốc, gia đình, chồng con, hiện giờ phải hy sinh con gái cũng hoàn toàn không có gì kỳ quái. Nhớ ngày đó bà ta nói trước mặt Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ thầm cười lạnh, những mụ đàn bà vứt bỏ con cái của mình quả nhiên chẳng còn bất cứ cái gì gọi là tình mẹ nữa.
- Bác sĩ nhiều lần thí nghiệm đều không thể nào làm cho thân thể khôi phục trạng thái. Cho dù sử dụng tài liệu chế tạo kẻ phi nhân loại cũng không thể chữa trị. Tuy nhiên bà ta cảm thấy có thể thử dời ý thức đi một lần.
Gã bác sĩ có phần khâm phục nói. Trong lĩnh vực này, bác sĩ đạt được thành tựu và nghiên cứu quả thực không người nào bì kịp.
- Dời ý thức? Bà ta muốn làm gì?
- Bà ta cần một thân thể hợp với thân thể bà ta nhất, cùng với ý thức bài xích thấp nhất. Kế hoạch của bà ta lần này là thu hồi máu của An Tri Thủy phân tích, nếu phù hợp yêu cầu, có thể tương thích, bà ta sẽ là người đầu tiên trong lịch sử nhân loại thực nghiệm việc chuyển dời ý thức. Nói cách khác sau khi thí nghiệm hoàn toàn, An Tri Thủy thực tế là Tạ Linh, mà Tạ Linh thực tế là An Tri Thủy.
Gã bác sĩ đan hai bàn tay lại, không ngờ quên mất tình cảnh của mình hiện giờ, thể hiện sự hưng phấn cực kỳ.
- Việc giải phẫu này hẳn bà ta không thể tự tiến hành, ít nhất cũng cần mày tham dự, đúng không?
Lý Lộ Từ mặt vô cảm hỏi.
- Đương nhiên…
Gã bác sĩ có chút tự đắc nâng tay, sau đó mới chú ý đến ánh mắt khủng bố của Lý Lộ Từ.
- Đương nhiên tôi sẽ không tham dự nữa.
- Đúng vậy, mày sẽ không còn cơ hội tham dự nữa đâu.
Lý Lộ Từ gật gật đầu.
- Cậu đã đáp ứng tôi… tôi nói cậu sẽ không giết tôi…
Gã bác sĩ tái mặt.
- Người Trung Quốc các người từ trước giờ đều nói chữ tín với người ngoại quốc kia mà…
Lý Lộ Từ nắm tay gã bác sĩ, sinh mạng lực hùng mạnh xộc thẳng vào trái tim.
Thình thịch.
Liên quan đến An Tri Thủy sao Lý Lộ Từ có thể nói cái gì chữ tín? Lại càng không nhân từ. Tạ Linh, nhất định phải chết.