Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 426: Diễn kịch.





Đương nhiên, việc này với An Nam Tú là một cô bé một ngày không rời khỏi Lý Lộ Từ nhất định không có khả năng không quan hệ cùng hắn.
- Cái đó không có liên can.
Lý Lộ Từ không nghi ngờ tầm quan trọng của An Nam Tú đối với hắn, điều này làm cho An Nam Tú có cảm giác tự mình đa cảm, thực không thoải mái. Bởi vậy cô tức giận nói:
- Cấm thuật đó trói buộc cơ thể, cơ thể tôi hẳn không cách nào trưởng thành, nói cách khác cấu tạo sinh lý đều luôn duy trì ở trạng thái đó. Nhưng hiển nhiên cấm thuật này cho dù trói buộc có thể ngăn cản cây sinh mạng của tôi trưởng thành, nhưng khi hai cây sinh mạng của chúng ta phát hiệu quả vợ chồng cấm thuật này lại không dậy lên được tác dụng. Trong cơ thể tôi cây sinh mạng sẽ trưởng thành, thậm chí nảy sinh vô số sinh mệnh. Mặc dù sau khi trận pháp chấm dứt, những phản phệ của cấm thuật lại khôi phục tác dụng, nhưng có nghĩa là không phải không có cách nào khiến cắn trả của cấm thuật biến mất.
- Vậy cô có thể trưởng thành?
Lý Lộ Từ bất ngờ vui mừng nói, tuy rằng An Nam Tú mười bốn tuổi sẽ mãi mãi ở trong lòng hắn, nhưng hắn càng hy vọng cô có thể trưởng thành, dưới cái nhìn chăm chú và bàn tay chăm sóc của hắn mỗi ngày cô đều lớn lên.
Cũng như Lý tử, cô kiễng mũi chân đứng trước mặt hắn, bàn tay vuốt từ đỉnh đầu cô đi qua, đặt qua vị trí cao nhất của cô sang người hắn, cao hứng nói :
- Xem này, hôm nay em lại cao hơn.
- Anh làm gì cao hứng vậy?
Vừa rồi An Nam Tú tức giận còn dễ dàng có thể tha thứ, nhưng hiện tại thái độ của Lý Lộ Từ khiến An Nam Tú cực kỳ bất mãn, không thể tha thứ. Vì thế cô nghiêng đầu, ánh mắt phiêu phiêu chuyển sang nhìn hắn chăm chú.
- Đây chẳng lẽ không phải chuyện cao hứng sao?
Tình cảm của Lý Lộ Từ bị kìm hãm, hắn đang muốn dang tay ôm An Nam Tú một chút… là cô tự mình muốn giải trừ cắn trả cho tốt, rốt cuộc có một tia hy vọng, Lý Lộ Từ chẳng lẽ không thể vui vẻ thay cô sao?
- Anh khẩn trương mong tôi lớn lên sao? Chẳng lẽ trong mắt anh, hiện tại tôi có chỗ nào không đẹp, là anh cũng không dễ dàng khoan dung sao? Chẳng lẽ anh còn đang mơ ước tới người phụ nữ An Nam Trường Tú kia sao, hy vọng ở trên người tôi tìm được bóng dáng của cô ta sao?

An Nam Tú cắn môi, ánh mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm vào Lý Lộ Từ, dường như muốn nhìn thấu tâm sự của hắn. Đáng tiếc tình cảm vợ chồng hiện tại đã suy giảm, cô cũng không dễ dàng hiểu được Lý Lộ Từ đang suy nghĩ điều gì.
Lý Lộ Từ đứng đó ánh mắt đờ đẫn, lần đầu tiên hắn nhìn thấy thái độ khinh thường, khinh miệt và ngạo mạn gọi chính mình là cái “người phụ nữ kia”, nhưng loại chuyện này nảy sinh trên người An Nam Tú thật sự không kỳ quái. Lý Lộ Từ há miệng thở dốc đứng chết lặng:
- Vậy thì tôi phải có thái độ gì?
- Anh hẳn nên…
An Nam Tú rất chuyên tâm suy ngẫm một chút, hiển nhiên đây cũng không phải vấn đề một cô gái dễ dàng trả lời, có thể làm An Nam Tú khó xử cũng chỉ có bản thân cô mà thôi. Một lát sau mới chậm rãi nói:
- Hẳn là anh trước tiên nên bày tỏ cảm xúc, dáng vẻ rất kích động, phải chảy nước mắt. Sau đó nhanh chóng nắm tay, dù phải nén mong muốn được hò hét lên cũng không dám lớn tiếng với tôi, biểu đạt anh đối với tôi quả thực khó tin, sùng kính, khâm phục, đồng thời phải không tự chủ được lộ ra chút thống khổ. Đó là bởi vì anh cho rằng hiện tại tôi đã thực hoàn mỹ, không cần trưởng thành, là yêu sâu sắc và hoài niệm đối với An Nam Tú 14 tuổi. Nhưng anh còn phải có lòng hy sinh vì nghiên cứu của tôi. Lần sau nhớ rõ, chỉ cần làm được trình độ này là được, đỡ cho tôi phải sinh ra cảm giác mất hứng với anh, như vậy thì bị thương với khổ sở chỉ có anh.
Ánh mắt Lý Lộ Từ tiếp tục dại ra.
- Sao nào? Rất khó sao?
An Nam Tú nheo mắt hoài nghi.
Lý Lộ Từ chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt rất trống rỗng, thật sự kinh hãi.
- Giờ làm cho tôi xem.
An Nam Tú lại tức giận, đồ ngu ngốc, đầu gỗ.
- Kích động nắm tay?
Lý Lộ Từ đột nhiên khàn cả giọng, thật sự kích động hét lên:
- Cô cho tôi là An Tri Thủy cảm thấy Lý Lộ Từ hiện giờ đáng lẽ phải lập tức chạy qua Thái Bình Dương, sang Hollywood chờ kịch bản tốt xuất hiện, cuối cùng bởi vì làm cảm động giám khảo ngạo mạn như cô đạt được giải thưởng nam diễn viên chính xuất sắc?
- Quả nhiên yêu cầu như vậy quá khó đối với anh sao? Thiếu chút nữa tôi quên mất chênh lệch giữa tôi với anh. Đối với thiên tài mà nói mọi chuyện rất đơn giản, có thể làm việc mà những kẻ ngu ngốc từ lúc sinh ra không thể làm được… Thế giới này chính là không công bằng. Tôi chỉ tùy tiện đề xuất một yêu cầu cũng đã vượt phạm vi năng lực của anh rồi. Thôi đi, tôi không trách anh, là tôi không suy xét chu toàn.
An Nam Tú bất động, đối với dáng vẻ gần như sụp đổ của Lý Lộ Từ đã quen rồi. Hắn luôn tự ti thành kích động vì không làm được yêu cầu của An Nam Tú, bị đả kích nặng, cho nên An Nam Tú an ủi hắn nói rằng mình suy xét không chu toàn.
- Chỉ cần trong lòng anh có cảm xúc như vậy là đủ.
An Nam Tú lại bổ sung, còn thêm chút yêu cầu.
- Làm cho tôi thành triệu hoán thú của cô đi!
Lý Lộ Từ hít thở kịch liệt, làm cho mình bình tĩnh lại, cầu xin An Nam Tú:
- Nói như vậy, tôi sẽ không cần phải lao lực biểu đạt cảm xúc của mình nữa, cô có thể cảm giác trực tiếp được cảm xúc và tư tưởng của tôi, tôi sẽ không phải chịu ngược đãi hành hạ tinh thần nữa.
- Thật sao?
An Nam Tú lập tức cao hứng phấn chấn, thậm chí nháy mắt đã lấy thần bào, pháp trượng, vòng cổ ra.
- Giả thôi.

Lý Lộ Từ không đổi sắc nói, sau đó chỉ vào An Nam Tú cười ha ha:
- Bị lừa rồi, quan trọng nhất là bắt lấy cơ hội tốt nhất hành động mới có thể gạt người, chỉ cần cho cô cao hứng hôn mê…
- Phong bế.
- Trói buộc.
- Lôi điện.
- An Nam…
Tích… tích…
- A…
An Nam Tú thu thần bào, pháp trượng, vòng cổ lại, đá một cước vào cục than người trước mặt. Bụi than rớt xuống mù mịt, một đám khói bốc lên từ mấy cai lỗ trên người.
- An Nam Tú… không ngờ cô dám dùng lôi điện thuật với tôi.
Cục than đen hiển nhiên là Lý Lộ Từ. Hắn nằm một lúc mới đứng dậy được. Trên thực tế hắn không bị thương, không thấy đau đớn, chỉ có điều cả người ngứa ngáy. An Nam Tú trả thù hắn một chút khiến hắn hiểu rõ An Nam Tú không chỉ cần trở thành Thần thuật sư cấp Đại hiền triết mới hùng mạnh, sự hùng mạnh của cô hơn xa so với kẻ cùng giai vị. Tay cầm pháp khí tăng thần thuật, tốc độ ngâm xướng nhanh hơn, nhiều thần thuật thuấn phát hơn, đều khiến cô có thể giết chết trong chớp mắt rất nhiều kẻ nghẹn khuất vì bại oan.
Phong bế trình độ này Lý Lộ Từ có thể thử đột phá, trói buộc trình độ này thực ra không có nhiều tác dụng với hắn, lôi điện trình độ như vậy bình thường có thể né tránh, nhưng An Nam Tú đồng thời sử dụng chúng khiến Lý Lộ Từ chỉ có thể làm nạn nhân mà thôi.
- Nhanh đi tắm rửa.
An Nam Tú tùy tiện phóng một thần thuật, xua tan mùi khói nóng cháy trong không khí.
Lý Lộ Từ lau đầu, không ngờ tóc không cháy xém, xem ra lôi điện trình độ này hoàn toàn không thể làm hắn bị thương. Hiện tại cường độ thân thể hắn kể cả lông trên người đã không còn như lúc mới ăn Trường Sinh đan nữa.
Lý Lộ Từ biết An Nam Tú nằm mơ cũng muốn biến Lý Lộ Từ thành triệu hoán thú của mình, đột nhiên nghe Lý Lộ Từ đáp ứng lập tức thông minh thường ngày bay biến mất. Những lúc cô ở cùng với Lý Lộ Từ đều cảm thấy ngọt ngào xấu hổ, thực ra cô đã quên mất xấu hổ, càng dễ bỏ qua sự kiêu ngạo bình thường.
- Lát nữa tôi lại tính sổ với cô.
Thân thể Lý Lộ Từ đang nhẵn nhụi, quần áo hắn không thể chịu nổi, hóa thành tro hết, khiến hắn cảm thấy may mà mình anh minh thần võ, không mặc cái áo ngủ mà Lý tử mua cho hắn.
An Nam Tú cũng không sợ, chờ Lý Lộ Từ đi vào phòng tắm liền tháo dây thừng thả Tú Tú xuống, sau đó biến nó thành cô bé quét tước sạch sẽ.
Tú Tú quét xong liền ngoan ngoãn biến lại thành con cua, tự mình leo lên cửa sổ, dùng dây buộc ngang càng cua treo mình lên.
- Tối nay treo thêm một đêm, mai trước khi ta về nhà ngươi có thể đi dắt chó, cũng có thể tìm Điềm Điềm chơi, nhưng ngay trước khi ta về nhà thì tự treo mình lên.
An Nam Tú nghiêm mặt chỉ bảo.
Tú Tú vung càng tỏ vẻ vui mừng đồng ý, vì thế nó liền nhảy từ trên tầng xuống dưới.
Không đợi Tú Tú nhảy xuống tầng dưới, Lý Lộ Từ đã tắm xong đi ra, nghiêm mặt nhìn An Nam Tú.
An Nam Tú nằm trên ghế sa-lon ôm Bá Vương Long, không nhìn Lý Lộ Từ, nhưng cô nằm xuống bên ngoài vẫn đủ một khoảng cho Lý Lộ Từ ngồi xuống.

Trong lòng Lý Lộ Từ bắt đầu dậy lên cảm xúc, trong mắt trần đầy phẫn nộ và không cam lòng.
Hán chậm rãi đi tới, chặn ngang tầm mắt An Nam Tú.
- Làm gì thế?
An Nam Tú tiếp tục cầm điều khiển đổi kênh, dường như Lý Lộ Từ không tồn tại.
- An Nam Tú, tôi tuyệt đối không trở thành triệu hoán thú của cô.
Lý Lộ Từ nằm xuống, ôm sau lưng An Nam Tú, tiếng nói lại lạnh lùng hiếm thấy, nói bên tai cô, không hề có cảm giác như tình nhân.
An Nam Tú quay đầu, kinh nghi bất định nhìn hắn. Vừa rồi cô nghĩ Lý Lộ Từ đùa giỡn với cô, cho dù cô biết Lý Lộ Từ bất kể ra sao cũng không đồng ý trở thành triệu hoán thú của cô, nhưng không nên có thái độ và giọng điệu này.
- Bởi vì cho dù sánh với triệu hoán thú của cô, tôi và cô còn thân mật hơn nhiều. Không cần khế ước triệu tập cô cũng là công chúa thương yêu nhất của tôi.
Lý Lộ Từ cuối cùng cũng không thể nào giả bộ được nữa, nhếch miệng cười mỉm.
- Lý Lộ Từ.
Trái tim đang treo lên của An Nam Tú lập tức rơi xuống, lần dựa vào lồng ngực ấm áp quen thuộc của Lý Lộ Từ, An Nam Tú không tức giận nữa, chỉ cúi đầu, dựa vào lòng hắn, nỉ non gọi tên hắn.
- Tuy nhiên tôi nói là giả thôi, ha ha…
Lý Lộ Từ cười ha ha.
Lý Lộ Từ, đồ ngu ngốc, giả sao ? Nếu cho anh còn nói không thích An Nam Tú nữa thì dù anh có luyện một ngàn năm cũng không lừa được An Nam Tú đâu.
Nếu An Nam Tú đề xuất yêu cầu như vậy, cả cuộc đời còn lại của hắn cũng không hiểu được, bởi vì hắn là ngu ngốc.
Trong chuyện này, An Nam Tú là thiên tài sao?
Cô cũng là ngu ngốc.
An Nam Tú ngẩng đầu lên, dùng cánh môi non nớt và ướt át của cô ngăn chặn tiếng cười đáng ghét của hắn.