Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 389: Tức giận





Lý Lộ Từ cũng đã lâu không về nhà cũ, nhưng hắn vẫn nhớ rõ cây mít ấy. Một ông lão ở trên trấn cũng nói ông nội của ông từng kể lại, từ đời ông nội của ông nội của lão cây mít đã có ở đấy rồi.
Lúc Lý Lộ Từ mới học được cách dùng vòng cây để đếm tuổi cũng từng nghĩ đến việc chém ngã cây mít này để xem nó bao nhiêu tuổi, đáng tiếc chuyện này chung quy nằm ngoài năng lực của hắn, huống chi còn phải dựa vào cây mít để sống.
Thân cây mít rất rắn chắc, dù sao một quả mít to thông thường cũng phải hơn mười hai mươi cân, thậm chí hơn mấy chục cân, treo quả nặng như thế, sức chịu đựng của cành cây nhất định rất mạnh, tính cứng của cành cây rất lớn, mật độ cũng rất dày.
Lý Lộ Từ cầm khối tài liệu màu xanh không dám khẳng định nó có phải là từ thân cây mít ra không, lấy cái kính lúp của Phật Nghê Thường lên xem.
Lý Lộ Từ nhìn một lúc, rốt cục khẳng định đây là vân cây mít lâu đời, gật đầu.
- Là một phần trong thân cây mít, hẳn là đã trải qua một loại điều kiện cực hạn nào đó mới có thể sáng bóng trơn mịn thế này, cây mít này ít nhất phải được mấy trăm năm rồi.
An Tri Thủy cũng cầm lên xem, không thấy mấy hứng thú.
- Loại đồ vật này thì dùng làm cái gì mới thích hợp?
- Bảng tên, trâm cài tóc, xương quạt những thứ yêu cầu phải có độ cứng, đáng tiếc là chỉ có thế này, muốn thu thập nhiều cũng không dễ. Lý Lộ Từ có nói tới điều kiện cực hạn có thể là tăng áp suất trong nháy mắt, đưa từ điều kiện cực nóng rồi làm thấp từ từ, chúng ta cũng không biết nó hình thành thế nào, muốn tạo ra những thứ đồng dạng thế này cũng rất khó.
Phật Nghê Thường giới thiệu.
- Thứ này bao nhiêu?
Lý Lộ Từ định mua thứ này, cùng so sánh với An Tri Thủy, quà của An Nam Tú thì chỉ cần có ý nghĩa là được, trên thế giới này ngoại trừ kem đường trắng và một số thứ ăn ngon căn bản là không có thứ gì An Nam Tú để ý. Về phần những thứ trang sức ngọc cũng không có ý nghĩa, cái vòng cổ ở Thiên Vân thần cảnh của An Nam Tú có giá trị tương đương với GDP một năm của Địa cầu.
- Cũng chỉ là một khối gỗ mít, bán cũng chẳng được bao nhiêu tiền, ba trăm tệ.
Phật Nghê Thương nói một cách không quan tâm.
Giá cả như vậy là trong phạm vi có thể chấp nhận được của Lý Lộ Từ rồi, tuy rằng mua một miếng gỗ bằng bàn tay mất ba trăm tệ là hơi đắt, nhưng Lý Lộ Từ rất muốn mua, bởi vì An Nam Tú luôn nói cây mít là cây sinh mạng, Lý Lộ Từ cảm thấy dùng thứ này là thành mặt dây chuyền cho cô, có thể để khi An Nam Tú cầm nó có cảm giác an ủi.

- Anh vẫn chưa mặc cả.
An Tri Thủy nhỏ giọng nhắc nhở Lý Lộ Từ, lại nóng lòng muốn thử.
Vì thế Lý Lộ Từ nhìn An Tri Thủy cổ vũ một cái.
- Giảm giá còn 3 phần.
An Tri Thủy giơ ba ngón tay trắng trẻo lên, ý tứ chính là giá này, nếu không sẽ kiên quyết không mua.
- Tùy cô.
Phật Nghê Thường gật đầu.
An Tri Thủy bĩu môi, đối phương không trả giá với cô, như vậy thì dù có mặc cả xuống bao nhiêu cũng không có cảm giác thành tựu.
Lý Lộ Từ đưa tờ 100 tệ, Phật Nghê Thường cũng lười trả lại tiền lẻ cho hắn.
- Xem như tiền cho cậu mượn công cụ.
Lý Lộ Từ đương nhiên muốn gia công, vì thế cầm miếng gỗ đi đến phía bàn của Phật Nghê Thường làm việc.
Phật Nghê Thường giới thiệu ngọc trong cửa hàng cho An Tri Thủy, cũng muốn bán được thêm thứ gì đó, đáng tiếc có vẻ An Tri Thủy không ưa những thứ khác, Phật Nghê Thường nói có một khối trấn thạch dùng để trấn cửa hàng, An Tri Thủy cũng không xem tới lần thứ hai.
An Tri Thủy vẫn có hứng thứ xem Lý Lộ Từ điêu khắc hơn, cô nhìn Lý Lộ Từ làm những thứ đó như thế nào, công năng của những công cụ này An Tri Thủy không biết gì cả.
- "Con trai làm việc đúng là giỏi. Lý Lộ Từ không học qua, những anh ấy vẫn làm được.
An Tri Thủy vừa hâm mộ vừa kiêu ngạo nói, hâm mộ là vì cô không biết, kiêu ngạo là vì đó là Lý Lộ Từ.
- Con gái cũng có sở trường, khâu vá đan móc,con trai bọn họ cũng có làm được đâu.
Phật Nghê Thường khẽ mỉm cười.
- Bình thường cô thích làm gì?
- Tôi biết đánh đàn dương cầm, cùng với đàn violon, nhưng cũng lâu không luyện rồi, những cái khác đều không biết.
An Tri Thủy hơi ngượng ngùng, trong miệng Phật Nghê Thường nói cái gì mà khâu vá đan móc, An Tri Thủy vốn sẽ không biết, cô từng cầm chỉ khâu, nhưng chỉ nhớ là đã làm cho đầu ngón tay bị đâm nát.
- Cái này cho cô, rất đơn giản, tự học xem.
Phật Nghê Thường lấy một bộ thêu chữ thập cho An Tri Thủy.
- Bao nhiêu?
An Tri Thủy có chút hứng thú, đã nhìn qua các bạn nữ trong lớp thêu cái này An Tri Thủy cũng muốn thử, nhưng luôn cảm thấy tay chân mình vụng về quá nên không mua mấy thứ này, hiện tại bởi vì Lý Lộ Từ học đan dây cỏ, cảm thấy chính mình không chừng cũng có thể học được.
- Không cần, coi như là tăng kèm miếng ngọc cô mua. Bán ba triệu cũng kiếm được rồi, tăng một ít đồ cũng không đáng bao nhiêu.
Phật Nghê Thường lắc đầu.
- Thế thì cảm ơn cô.
An Tri Thủy nhận lấy, bởi vì lúc đi bách hóa mua đồ cô cũng thường xuyên có tặng phẩm.

Một lát sau Lý Lộ Từ với khí lực lớn kinh người, hiệu xuất hơn hẳn người thường đã hoàn thành việc chế tác quà sinh nhật.
- Cho em xem.
An Tri Thủy muốn xem xem có khác gì với cái của mình không.
Lý Lộ Từ đưa cho cô, An Tri Thủy nhìn nhìn, có thể là bởi vì chất liệu, cái mặt dây chuyền này còn mang theo phong cách cổ, nhưng mặt chính diện khắc một cây pháp trượng, An Tri Thủy từng thấy ở trên các quảng cáo trên mạng, cái loại mà các nhân vật trong game hay dùng, dưới bối cảnh màu xanh lục đậm làm thành một loại cảm giác thần bí, có một cái vương miện công chúa ở trên đầu cây trượng, mặt sau là một hàng chữ, tựa như là bùa chú cương thi của Lâm Chính Anh, An Tri Thủy cũng không hiểu ý nghĩa của nó, chỉ cho rằng Lý Lộ Từ khắc lung tung.
Mở mặt dây, cũng giống của An Tri Thủy, có thể đặt ảnh vào, tuy nhiên lấy mức độ tự kỷ của An Nam Tú, An Tri Thủy cảm thấy có khả năng nhất chính là An Nam Tú sẽ để ảnh của chính cô bé vào.
- Khắc đẹp hơn so với cái của em.
An Tri Thủy có chút ý kiến về điểm này.
- Đây là gỗ, tuy rằng cứng nhưng so với ngọc dễ khắc hơn một chút, anh cũng không phải đại sư, đừng để ý.
Lý Lộ Từ giải thích.
- Chỉ nói lung tung thôi, đưa cho Tú công chúa đương nhiên phải khắc đẹp một chút, bằng không khẳng định sẽ bị mắng.
An Tri Thủy kỳ thật cũng không để ý, cười cười, lại sờ mặt dây chuyền đặt ở dưới cổ áo, mỗi lần chạm vào, luôn có cảm giác như được Lý Lộ Từ nắm tay.
- Chúng ta về thôi.
Lý Lộ Từ nhìn bụng An Tri Thủy.
- Em đói chưa?
Hai người đi ra cửa hàng, An Tri Thủy mới đỏ mặt oán trách.
- Anh hỏi em đói chưa, sao lại nhìn bụng em…
- Nhớ tới lần trước chúng ta ăn cơm trong tiệm của bạn anh.
Lý Lộ Từ chỉ cái lần hắn ôm eo An Tri Thủy.
- Về sau không được nhìn.
An Tri thủy rất kiên quyết yêu cầu, chính là bắt đầu từ lúc đó, An Tri Thủy ở ngoài trường học, sẽ cho Lý Lộ Từ nắm tay đi một đoạn.
- Có phải béo lên rồi không, bụng to ra?
Lý Lộ Từ rất quan tâm nói.
- Không sao, anh sẽ không cười em đâu.
- Lý Lộ Từ.
An Tri thủy quẫn bách mặt đỏ.
- Em không béo, dù sao không cho anh xem, cũng không phải là vì mấy cái lý do lung tung của anh.
- Thật sự không béo? Chúng ta cùng đi bơi, béo cũng có thể giảm.
Lý Lộ Từ rất chờ mong, tuy rằng hắn muốn nhìn càng nhiều, nhưng vẫn cảm thấy chưa được nhìn thấy cảnh An Tri Thủy mặc áo bơi, phi thường tiếc nuối.
- Cân là biết, nam sinh mà thích đi bơi không phải người tốt, không cho anh đi.

An Tri Thủy sao lại không biết Lý Lộ Từ suy nghĩ gì, muốn làm bộ tức giận, nhưng cảm thấy làm cho Lý Lộ Từ bỏ ý này đi mới quan trọng, nếu đi tới những nơi như bể bơi Lý Lộ Từ không những có thể nhìn thấy An Tri Thủy mặc áo bơi, mà còn thấy cả những cô gái khác mặc áo bơi nữa.
- Cũng phải, các khóa học bơi rất nhiều người, trường có đào thêm mấy cái bể nữa cũng không đủ.
Hormone thanh xuân rất khủng khiếp, bể bơi ở đại học quốc gia vĩnh viễn kín người, nhưng nam sinh ngày càng nhiều, nữ sinh ngược lại càng ngày càng ít.
- Em chưa tới bể bơi trường bao giờ, chỗ khác cũng không đi, bờ biển cũng không.
An Tri Thủy không hiểu được một việc, nếu nữ sinh mặc váy bị gió thổi, lộ ra quần con hoặc bị thấy toàn bộ sẽ kêu thét lên, nhưng rõ ràng trong bể bơi mặc càng ít hơn, vì sao lại tùy tiện để người khác xem? An Tri Thủy vẫn chưa vượt qua được cái chướng ngại tâm lý này, cho nên không đi bể bơi.
Đương nhiên, còn có môt nguyên nhân khác, tỷ như vệ sinh, an toàn vân vân. Có một lần đi Hawaii với dì Đường, trong khách sạn có bể bơi rất to, có một người da đen ngâm người trong đó, hắn còn khạc nhổ, An Tri Thủy cảm thấy đặc biệt ghê tởm, tuy nhiên vẫn may, chỉ có dì Đường xuống, cô chỉ mặc váy ngồi cạnh bể bơi dưới bóng cây Tông Đồng phơi nắng.
- Anh yên tâm rồi, bằng không anh sẽ ghen tỵ, anh còn chưa được xem lại bị người khác thấy.
Lý Lộ Từ một bên căm giận, một bên ra vẻ may mắn nói.
An Tri Thủy trừng hắn, thở phì phì đỏ mặt, sau đó nhìn bộ dạng cợt nhả của hắn, không nhịn được quay đầu, suy nghĩ một lát lại liếc nhìn hắn, bĩu môi oán giận:
- Lý Lộ Từ anh nói chuyện với em càng ngày càng… lưu manh??
- Giận rồi?
Lý Lộ Từ nhịn cười, có chút lo lắng và xin lỗi nói.
- Em đang tự giận mình.
Lý Lộ Từ chỉ cần hơi lo lắng, An Tri Thủy liền cảm thấy mình không nên như vậy, làm cho hắn cảm thấy mình là kẻ keo kiệt. An Tri Thủy vội vàng nhỏ giọng giải thích, vẻ ngượng ngủng nhuốm dần vào đôi mắt dịu dàng.
- Em tự tức giận, bởi vì anh nói chuyện với em, em nghĩ muốn tức anh… nhưng… nhưng em lại không giận được…
- Có phải còn có điểm thích đúng không?
Lý Lộ Từ có chút vênh váo đắc ý.
- Đáng ghét, bây giờ em giận thật rồi.
An Tri Thủy đánh Lý Lộ Từ vài cái, Lý Lộ Từ thật xấu xa, không làm cho Thủy Thủy tức giận thì dường như hắn rất mất hứng.
Lý Lộ Từ cầm lấy nắm tay của An Tri Thủy, nhìn gương mặt cô tức giận mà vẫn xinh đẹp làm tim người ta ngừng đập như cũ, kéo cô vào trong lòng.
- Đáng ghét, lại ôm em.
An Tri Thủy cúi đầu, đẩy hắn, trời rất nóng, hai má muốn bỏng, nhưng cô lại không có cách nào thoát khỏi vòng tay của hắn.