Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 367: Ông nội.





Lý Lộ Từ không khách khí với Tú Tú, lôi nó lên bờ cát. Hải tảo ướt sũng như dây trói quấn quanh thân hình nho nhỏ của nó, trên áo ngủ còn dính bùn đen tuyền. Tứ chi giang ra trên cát, phơi mông nhỏ ra, lộ ra quần lót nhỏ chỉ bằng bàn tay.
- Tú Tú!
Điềm Điềm nhìn thấy Tú Tú, lập tức nín khóc mỉm cười, giãy khỏi bảo mẫu nhào tới.
Tú Tú ngồi dậy, quỳ trên bờ cát. Hai cô bé ôm nhau thật chặt, khóc rống lên.
- Người lớn… đều là kẻ xấu…
Thân hình nhỏ của Điềm Điềm run lên.
- Cha… mẹ… Không phải kẻ xấu… - Tú Tú cố giải thích – Tớ… rất ngoan… cho nên tức giận…
Hiển nhiên Tú Tú đã hiểu ngược nghĩa của từ “Rất ngoan”.
- Điềm Điềm, Tú Tú, lát nữa lại chơi. Mau thay quần áo trước, đều bẩn hết rồi.
Bảo mẫu kéo hai đứa bé đứng lên. Điềm Điềm vốn rất sạch sẽ, vừa ôm một cái liền phải thay quần áo.
Bảo mẫu mang hai đứa bé lên chiếc xe Art màu da cam đỗ bên bờ biển. Vì Điềm Điềm chơi trên bờ biển, thường xuyên làm quần áo bị bẩn, nên bảo mẫu luôn mang theo hai bộ quần áo, có thể thay đổi lập tức. Tú Tú cao hơn Điềm Điềm một chút, nhưng quần áo mùa hè đều là váy, Tú Tú mặc cũng không có vấn đề gì.
Nhìn đứa bé không có việc gì, người vây quanh Lý Lộ Từ và An Nam Tú sắc mặt dịu không ít. Đám người cũng tản ra một chút. Người đàn ông trung niên vẻ mặt trầm tĩnh:
- Rốt cục sao lại thế này?
- Tú Tú là một đứa bé đáng thương.
Đây là câu nói rất thật. Lý Lộ Từ thấy ánh mắt An Nam Tú không tốt, ho khan một tiếng, chỉ vào đầu:
- Chỗ này có chút vấn đề, bình thường cũng không có bạn bè, chẳng lẽ tìm được một người bạn thích mình liền không về nhà? Kĩ năng bơi của cô bé rất tốt, có thể nín thở rất lâu trong nước, cho nên cô bé mới chạy trốn ra biển, chứ không phải là thà chết cũng không về nhà.
- Cho dù bơi tốt cũng không thể lặn lâu như vậy mới nổi lên mặt nước chứa?

Người đàn ông trung niên vẫn nghi hoặc.
- Có thể cô bé vụng trộm trồi lên hít thở vài lần. Lúc đó nhiều người như vậy, tình hình lộn xộn, cũng khó phát hiện cô bé.
Lý Lộ Từ giải thích.
- Vừa rồi cô bé ở chỗ nào? Sao chúng tôi không tìm được mà cậu lại tìm được?
- Cô bé thường xuyên nghĩ mình là một con cua, cho nên chui xuống đáy biển, thợ lặn của các ông nhất định không chú ý đến.
Lý Lộ Từ nói bậy.
Người đàn ông trung niên gật đầu, cũng tin tưởng. Nghe Tú Tú nói chuyện chỉ biết đầu óc cô bé có vấn đề. Khác với tiểu thư Điềm Điềm chịu kích thích nên trầm cảm, cô bé nghĩ mình là một con cua cũng không có gì kì quái.
Chị Hoa thay quần áo cho Điềm Điềm và Tú Tú xong liền đi tới.
- Chị Hoa, cảnh sát đã tới. Quan hệ của bọn họ với đứa bé này cứ để cảnh sát xử lý đi. Chúng ta đi trước, anh em thay quân áo đi! Có gì cần phối hợp cứ gọi cho tôi!
Người đàn ông trung niên nói với bảo mẫu. Mặc dù tuổi của ông ta lớn hơn nhiều, nhưng vẫn gọi bảo mẫu là chị Hoa.
- Cảm ơn! Quản gia Diệp cũng sắp tới rồi.
Chị Hoa nắm tay đứa bé.
- Tú Tú, chúng ta về thôi. Sau này lại đến chơi với Điềm Điềm.
Lý Lộ Từ vươn tay cho Tú Tú.
- Điềm Điềm… Tớ phải về… về nhà…
Tú Tú nhìn Điềm Điềm, ánh mắt ngập nước, chớp đôi mi thật dài:
- Ngày mai… tớ lại… lại đến tìm cậu… chơi cát…
Tú Tú vẫn nói chuyện khó khăn như vậy, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt vô cùng thống khổ.
- Tú Tú! – Điềm Điềm không nói gì, chỉ im lặng khóc.
Lý Lộ Từ nắm tay Tú Tú. Mặc dù bảo mẫu không ngăn cản, nhưng vẫn nói với hai cảnh sát:
- Hai người kia muốn dẫn đứa bé này đi, nhưng không rõ ràng lắm quan hệ của bọn họ.
- Chuyện gì vậy?
Một cảnh sát béo chỉ vào Lý Lộ Từ và đứa bé nói.
- Đứa bé trốn nhà đi, chúng tôi đến đưa nó về.
Lý Lộ Từ nói.
- Cha mẹ các cậu đâu?
Cảnh sát béo chắc chắn sẽ không nghĩ Lý Lộ Từ và An Nam Tú là cha mẹ cô bé.
- Chúng tôi không có cha mẹ, là trẻ mồ côi.
Lý Lộ Từ chỉ có thể nói như vậy.
- Tôi không có cha mẹ, tôi cũng là trẻ mồ côi sao?
An Nam Tú luôn bình tĩnh nhìn Tú Tú, lúc này quay đầu tò mò hỏi Lý Lộ Từ.
Bảo mẫu nhìn Lý Lộ Từ. Nếu Lý Lộ Từ nói thật thì cũng đủ đáng thương. Nhất là Lý Lộ Từ còn có vẻ bình thường, nhưng đầu óc Tú Tú lại có vấn đề. Cô bé lớn hơn mười tuổi này dường như cũng thế. Phải chăm sóc hai cô bé đầu óc có vấn đề, đúng là mệt nhọc.

- Vậy các cậu có thủ tục thu dưỡng hợp pháp không? Chứng minh nhân dân đâu?
Cảnh sát béo dịu giọng hơn một chút. Bởi vì trong chuyện này có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng một nam một nữ này cũng không giống kẻ buôn người. Điểm đáng ngờ chỉ giới hạn ở nguyên nhân sự tình, không có liền quan đến khả năng phạm pháp.
- Tôi có mang chứng minh thư, cô ấy không mang theo, cũng không có thủ tục thu dưỡng hợp pháp. Cô bé này được nhặt ở bờ biển. Tôi không phù hợp điều luật thu dưỡng của pháp luật, nhưng tôi không thể bỏ mặc nó.
Lý Lộ Từ lấy chứng minh thư cho cảnh sát xem.
- Hai mươi tuổi, rất trẻ tuổi. Cậu có thể nuôi được một lớn một nhỏ. Hơn nữa còn đều là… trẻ em có vấn đề.
Cảnh sát béo khá cẩn thận tìm từ. Vốn hắn định nói là trẻ em bị điên.
- Tận lực thôi. Nhưng các cô bé đều được ăn ngon mặc đẹp, không có bạc đãi họ.
Lý Lộ Từ nhìn An Nam Tú. Hiển nhiên cô không cho rằng ‘trẻ em có vấn đề’ bao gồm cô trong đó.
- Đi đồn cảnh sát đăng kí đã, sau đó chúng tôi phái người theo các cậu chứng thực tình huống một chút. Nếu có người chứng minh là cậu nhận nuôi, chúng tôi sẽ không quản chuyện này. Nhưng thủ tục nhận nuôi đứa bé này, các cậu nên nghĩ cách tìm người làm. Không thể tùy tiện nhận nuôi, nếu không chẳng may cậu là kẻ buôn người thì sao? Tôi không có ý như vậy, nhưng tình huống này thật sự xảy ra.
Cảnh sát béo làm theo luật pháp, nhưng cũng có tình nghĩa.
Nhưng Lý Lộ Từ khó xử. An Nam Tú thì không có vấn đề gì. Tuy vậy, trong khu chung cư chưa có ai gặp qua Tú Tú, không ai có thể chứng minh Tú Tú được Lý Lộ Từ nhận nuôi. Bây giờ mang về, người trong khu chung cư lần đầu tiên thấy Tú Tú.
- Tôi gọi điện thoại đã!
Lý Lộ Từ vẫn chỉ mặc một cái quần đùi ướt sũng, tìm cảnh sát béo nói một tiếng. Vào trong xe cảnh sát cởi quần lót, thay quần áo, sau đó gọi điện cho cục trưởng Lý nói rõ ràng.
- Tôi là cục trưởng thành phố Lý Minh Huy!
Lý cục trưởng bảo Lý Lộ Từ đưa điện thoại cho cảnh sát béo.
- Xin chào Lý cục trưởng, tôi là Triệu Cát Khánh ở đồn công an Viên Hổ Sơn.
Cảnh sát béo không tự chủ cúi người.
- Đừng động vào việc này!
Lý Minh Huy đơn giản nói. Nếu là lãnh đạo bình thường, chắc chắn Lý Minh Huy cũng sẽ tận tâm tận lực xử lý, làm thủ tục bình thường.
Cảnh sát béo giật mình, lập tức gật đầu. Có thể lăn lộn trong biên chế, sao không thể hiểu ý lãnh đạo? Ngay cả thủ tục bình thường cũng không cần, nước bên trong quá sâu, cuối cùng hoàn toàn không dính một chút.
- Các cậu đi đi.
Cảnh sát béo ngắt điện thoại, trả lại cho Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ nói cảm ơn, sau đó cẩn thận dắt Tú Tú đi.
- Đợi đã!
Một lão già có chòm râu đi tới. Kì thật cũng không già, hơn sáu mươi thôi, nhưng cảm giác rất uy nghiêm, làm người ta không tự giác coi trọng một chút, phỏng đoán không biết có phải đại nhân vật hay không.
- Diệp quản gia.
Cảnh sát béo cung kính cực kì. Hắn là đồn trưởng đồn công an Viên Hồ Sơn, nhưng ở nơi này, trên đường đụng phải một con chó cũng phải cực kì cẩn thận, huống chi các quản gia đều là người thân thiết bên cạnh đại nhân vật, không thể đắc tội.
Phía sau lão già đu theo một người càng già hơn, tuổi chừng tám mươi, mặc võ phục màu trắng như hai vệ sĩ kia, thoạt nhìn cũng không thấy được có bao nhiêu khéo léo tinh xảo, lặng yên đứng đó, thẳng lưng, cực kì khỏe mạnh, không giống như người đã bước một chân vào quan tài.
Diệp quản gia đi phía trước, ông ta sải bước theo sát, thần sắc uy nghiêm.
- Ông nội…
Điềm Điềm gọi một tiếng, lão nhân lập tức hớn hở, bế cô bé lên.
- Cháu muốn Tú Tú…

Điềm Điềm ôm ông nội.
Lão nhân bắt đầu đánh giá, nhưng không nói lời nào, chỉ khẽ hừ một tiếng, lại quay đầu cười tủm tỉm nhìn cháu gái.
- Nếu không có tư cách nhận nuôi, để chúng ta nhận nuôi vậy.
Diệp quản gia ra oai lớn tiếng nói, muốn trực tiếp đoạt lấy Tú Tú.
- Này…
Cảnh sát béo chảy mồ hôi. Diệp quản gia làm ông ta cảm thấy quá áp lực, ông ta phải xin chỉ thị của Lý cục trưởng. Còn lão nhân phía sau, cảnh sát béo không dám nhìn nhiều một cái. Một tiếng hừ nhẹ cũng đủ khiến ông ta sợ run lên.
- Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ có thể đồng ý cho Tú Tú thường xuyên chơi với Điềm Điềm, nhưng không thể cho các người nhận nuôi.
Lý Lộ Từ lắc đầu.
- Người trẻ tuổi, các cậu nhận nuôi trái pháp luật là phạm tội, chúng ta không truy cứu. Nhưng nếu các cậu cứ kiên trì, chúng ta có thể tố cáo cậu.
Diệp quản gia lãnh đạm nói, uy hiếp cực kì rõ ràng.
- Cho dù ông muốn tố cáo, chúng tôi cũng phải kiên trì. Lão tiên sinh, xin đừng làm khó dễ chúng tôi.
Lý Lộ Từ cũng không có ý định buông Tú Tú ra.
- Không phải ta làm khó dễ các cậu. Chẳng qua nếu các cậu thực sự muốn tốt cho đứa bé, để chúng ta nhận nuôi đứa bé này. Cô bé có thể lớn lên với tiểu thư Điềm Điềm, điều kiện tốt hơn các cậu nhiều.
Thần sắc Diệp quản giá thoáng dịu đi.
- Vừa rồi ta cũng nghe thấy các cậu đều là trẻ mồ côi, không dễ dàng. Như vậy, chúng ta nhận nuôi đứa bé này, các cậu có khó khăn gì có thể tìm chúng ta, chúng ta sẽ giải quyết giúp.
Diệp quản gia khẩu khí không nhỏ, thậm chí không hạn định điều kiện của đối phương.
- Đứa bé là của chúng tôi, không phải điều gì cũng đủ để đổi nó. Chúng tôi giúp các người giải quyết khó khăn, các người đưa tiểu thư Điềm Điềm cho chúng tôi, các người có đồng ý không?
Lý Lộ Từ nhíu mày. Hắn cực kì phản cảm loại trao đổi này.
- Cậu có biết thân phận của tiểu thư Điềm Điềm không? Người trẻ tuổi, đừng không biết trời cao đất rộng!
Diệp quản gia rất căm tức, không ngờ Lý Lộ Từ lại dám nói như vậy.
- Trong mắt tôi, tiểu thư Điềm Điềm chỉ là một đứa bé. Tú Tú cũng là trẻ con. Tiểu thư Điềm Điềm rất quan trọng với các người, Tú Tú cũng rất quan trọng với chúng tôi. Giống như các người cũng rất phẫn nộ khi có người muốn mang tiểu thư Điềm Điềm đi, cảm giác khó tin. Đó cũng là cảm nhận của chúng tôi! – Lý Lộ Từ chậm rãi nói – Không phải chỉ cần đứa bé nào có một người ông nội thân phận tôn quý, cô bé liền quan trọng hơn những đứa trẻ khác. Trong lòng một người bà ăn xin, con gái của bà ấy còn quý giá hơn công chúa của hoàng đế. Lý lẽ này, hẳn là ngài hiểu được.
Lý Lộ Từ nói đúng lí hợp tình, Diệp quản gia nhất thời nghẹn lời, muốn đè người mà không thể mở miệng. Người trẻ tuổi này miệng thật lợi hại.
- Người trẻ tuổi, cậu nói rất hay. Nhưng cậu phải hiểu được, cậu không có tư cách nói những lời này. Cho dù cậu có nói như thế nào, cậu cũng không phải cha mẹ của đứa bé. Thậm chí cậu còn không có quan hệ huyết thống với nó.
Lão nhân rốt cục nói chuyện, thản nhiên nhìn Lý Lộ Từ:
- Chúng ta không cần ra điều kiện với cậu. Tiểu Diệp, ông già rồi nên hồ đồ sao? Mang đứa bé đi.