Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 349: Thất vọng.





Lý Lộ Từ từng phi thường thích một cái vòng tay. Trong phim “Nữ thần của tôi”, nữ diễn viên chính Berru Dandy trong trạng thái linh âm thiên sứ, bộ dáng cô ngồi trên cây cột Athens. Nhưng loại vòng tay này dù có dùng bản khắc cũ cũng cần đến hai ngàn nhân dân tệ, Lý Lộ Từ vẫn không muốn mua. Thật ra đã từng thử nặn một cái, nhưng chất liệu lại quá kém, vô cùng thê thảm.
Dáng vẻ của em gái khiến Lý Lộ Từ nhớ đến vòng tay kia. Váy dài màu trắng như thác nước ánh sáng, trút xuống theo thân mình thon dài của cô, làm nổi bật dáng người hoàn mĩ. Cô gái cao gầy mặc loại lễ phục này luôn có vẻ cực kì tao nhã, nhưng nếu dáng người cao gầy lại không có bộ ngực đầy đặn đỡ lấy lễ phục lại có chút không ra gì. Đa số thời điểm phụ nữ cao quý, tao nhã và tự tin nếu không lo lắng phần ngực, hơn phân nửa sẽ không chịu được lễ phục tinh xảo ép buộc.
Đương nhiên, nếu là cô bé như An Nam Tú, có danh hiệu Công chúa ngạo mạn đến mức không thể làm người ta nhìn thẳng, không thể không cúi đầu, bộ ngực lại chẳng quan trọng nữa.
Đường cong vạt áo tập trung bên hông tạo hành hình dạng như ngân hà xoay tròn, châu hoa rạng rỡ lóa mắt, trở thành một tiêu điểm của bộ lễ phục, phụ trợ eo nhỏ nhẹ nhàng lại không mất nở nang của cô gái, còn có bờ mông thành thục đầy đặn mà chưa đến mức khêu gợi nóng bỏng.
Trong mắt Lý Lộ Từ, em gái luôn mặc đồng phục váy ca rô đỏ đen, luôn mặc áo phông lớn của anh hai, luôn mặc quần đùi áo ngắn tay chạy ngoài đường, nhưng chưa bao giờ Lý Lộ Từ nghĩ em gái sẽ mặc một bộ lễ phục như vậy đứng trước mắt, khiến hắn hoảng hốt cảm thấy em gái đã lớn rồi, đã trở thành một cô gái hoàn mĩ đảo điên hình tượng trong lòng hắn.
Không phải như đang nhìn em gái, mà cứ như mới gặp lần đầu.
- Anh hai…
Lý Bán Trang hơi ngượng ngùng. Cứ nhìn người ta chằm chằm như vậy, cho dù là anh hai, trong mắt người ngoài cũng hơi quá mức.
- Đẹp lắm!
Lý Lộ Từ phục hồi tinh thần lại, thốt ra.
- Còn phải nói nữa sao? Cậu nhìn xem màu đen thế nào?
Lý Nghênh Trân chỉ vào một bộ váy ngắn màu đen trên người ma nơ canh. Thiết kế nhiều tầng, mặc dù hơn lễ phục màu trắng ở chỗ có dây áo, nhưng cổ áo xẻ chữ V sâu xuống lại càng gợi cảm hơn.
Lý Lộ Từ đoán nếu Lý Bán Trang mặc váy này phải có thêm quần chẽn, ngồi trên ghế đàn còn phải cẩn thận kéo váy, nếu không có thể nhìn thấy đùi từ bên cạnh.
- Chọn cái màu trắng này đi!

Lý Lộ Từ cảm thấy tiêu điểm nên là ngón tay của em gái mà không phải cặp chân dài. Kỳ thật váy dài màu trắng cũng có thể hiển lộ đường cong đôi chân rất tốt.
- Màu trắng! – Lý Bán Trang nói.
- Màu trắng! – Lý Nghênh Trân cũng thích cái này nhất.
- Màu trắng! – Lý Lộ Từ khẳng định nói, cuối cùng chốt xuống.
- Còn phải sửa chữa một chút.
Giám đốc gọi là Bạch Vũ, rất quen thuộc với Lý Nghênh Trân. Lúc học sinh muốn mua lễ phục diễn xuất Lý Nghênh Trân đều đề cử nơi này. Bạch Vũ giải thích với Lý Lộ Từ:
- Nếu đến sớm hơn một chút thì tốt rồi, đặt may một bộ sẽ ổn hơn. Nhưng thời gian may của chúng tôi khá dài, buổi tối dùng ngay sẽ không kịp. Bộ lễ phục này thuộc loại nửa đặt may, đường nối còn khá rộng, có thể may lại lần nữa, còn có thể thêm một chút ám cài bên người, thắt lưng. Mông và ngực đều có đồ lót độc đáo, không sợ bị lộ dấu vết nội y. Hiện tại trong chợ có một số loại lễ phục theo đuổi kiểu dáng hoặc là gợi cảm trong suốt, mặc vào ngay cả dấu quần lót cũng nhìn thấy rõ ràng, thật sự khiến người ta câm nín. Loại đồ như thế cũng có thể mặc được sao? Giống em gái cậu, dáng người trăm dặm mới tìm được một, phải quần áo như thế này mới xứng! Hơn nữa không bị lộ hàng. Ánh mắt của đám đàn ông kia không có diễm phúc như vậy, không thể làm bọn họ hưng phấn như trúng 5 triệu!
Bạch Vũ khen tặng xong, không thể xem như tâng bốc, Lý Lộ Từ nghe rất thoải mái, không chút khiêm tốn nói:
- Chẳng qua là hơi đẹp quá. Đi tham gia vũ hội sinh nhật người khác, em nó cũng không phải nhân vật chính.
- Anh hai, chị Tri Thủy nghe được sẽ tức chết mất. Em đâu có đẹp như chị ấy!
Lý Bán Trang thẹn thùng. Cô Lý vẫn còn ở đây mà, cô ấy lại biết An Tri Thủy, biết chị Tri Thủy là hoa khôi của Đại học Quốc gia. Cho dù đặt bên cạnh hoa khôi trường Cao đẳng Thị trường Trung Hải, vị trí thứ nhất cũng không thoát khỏi tay cô ấy. Không nói đến rất ít người có thể so sánh dung mạo dáng người với cô ấy, cho dù có được, lại có thể hơn khí chất sao? Hơn nữa, thân phận đại tiểu thư tập đoàn Cẩm An có thể vô tình thêm không ít điểm. Đàn ông thường không thể chống cự những người phụ nữ có cả tài mạo lẫn bối cảnh.
- Lý Lộ Từ cũng không nói sai. Chờ em ngồi vào trước đàn dương cầm diễn viên chính chắc chắn sẽ là em, đó là chuyện không thể thay đổi được.
Lý Nghênh Trân cũng rất hãnh diện vì học sinh của mình.
Lý Bán Trang lần đầu tiên mặc trang phục như vậy. Con gái thường rất hưng phấn khi được mặc quần áo đẹp, hai má hơi đỏ lên. Sau đó, Bạch Vũ mang Lý Bán Trang vào điều chỉnh lại một chút.
- Chỉ cần tương lai Bán Trang có thể đứng trên sân khấu nói một câu “Cảm tạ cô giáo Lý Nghênh Trân của tôi”, tôi liền cảm thấy đáng giá.
Lý Nghênh Trân thỏa mãn cảm thán.
- Tương lai Bán Trang nhất định sẽ hồi báo sự quan tâm của cô. Anh em chúng em không phải người vong ân phụ nghĩa. .
Lý Lộ Từ chân thành nói.
– Đúng rồi, cô Lý, chúng ta kí hợp đồng người đại diện đi. Em ấy đã 18 tuổi, có thể trực tiếp ký với cô.
- Cũng được!
Lý Nghênh Trân ngẫm nghĩ một chút.
– Như vậy cũng tiện cho tôi can thiệp vào công việc. Nói cách khác không có thân phận người đại hiện, hơi hơi danh bất chính ngôn bất thuận.
- Vậy xem thời gian đi.
Lý Lộ Từ nói.
- Bây giờ không vội, về sau rồi ký. Chúng ta cần bàn bạc một chút. Cậu có thể tìm Đường Tô tham khảo một chút. Tô Mỹ tập đoàn không chỉ kinh doanh đồ điện, còn có một số công ty nghệ thuật. Cô ấy có thể tìm chuyên gia giúp cậu quyết định hợp đồng, đến lúc đó lại đưa tôi ký là được.
Lý Nghênh Trân không phải muốn kiếm tiền qua Lý Bán Trang. Nhưng nếu ký hợp đồng người đại diện, quyền lực và trách nhiệm của mọi người được phân phối rõ ràng thì tốt hơn.

- Được. Học sinh mới nhập học tìm người đại diện trong Học viện Âm nhạc Trung Hải có nhiều không?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Không nhiều lắm. Nếu có, thì đều là hạt giống rất có tiềm lực, nhưng đa số vì tiến hành kinh doanh quá sớm mà bị hủy diệt rồi. Kỳ thực nổi tiếng cũng không có gì xấu, nhưng lại muốn lợi dụng danh tiếng để tiến hành hoạt động buôn bán đầu cơ thì đã là sa đọa rồi. Trường học có một giáo sư như vậy, thường đối đầu với tôi. Cậu có biết Lâm Hồ không? Chính hắn là kẻ đứng đằng sau sai khiến. Vốn là một đứa bé không tệ, bây giờ ngoài mặc quần áo hàng hiệu đứng trước đàn dương cần Steinway làm đại sứ hắn còn có thể làm gì được nữa? Lần trước tụ hội tôi nghe hắn đánh đàn, chút linh khí đã sớm bị hoang phí sạch sẽ, chỉ còn lại chút kỹ xảo cơ sở trước đây khổ luyện. Rốt cuộc hắn không thể thành một danh gia dương cầm chân chính nữa!
Lý Nghênh Trân đau lòng nói.
– Đáng tiếc…
- Một số người nói nghệ thuật và buôn bán là không thể xung đột, thậm chí phụ trợ nhau tồn tại. Nhưng em cảm thấy trên thực tế nếu nghệ thuật trộn lần quá nhiều yếu tố kinh doanh, cũng sẽ dần dần mất đi người ủng hộ.
Lý Lộ Từ cũng cảm thán, hắn không hi vọng em gái sẽ trở thành như vậy.
Hai người đang thảo luận, An Tri Thủy đẩy cửa bước vào. Nhìn thấy Lý Lộ Từ, hai má đỏ lên, sau đó không nhìn hắn, nhìn Lý Nghênh Trân nói:
- Cô Lý, em đến nhìn xem.
- Sao bây giờ em lại đến đây? Tối là bắt đầu, em là thọ tinh công mà sao còn chạy đi khắp nơi, không chuẩn bị sớm một chút sao?
Lý Nghênh Trân cười. Lúc không có An Tri Thủy thì thực lòng khen ngợi Lý Bán Trang, nhưng có một cô gái sáng sủa như An Tri Thủy đi vào nắm tay Lý Nghênh Trân nói chuyện, Lý Nghênh Trân lại cảm thấy An Tri Thủy xinh đẹp cực kì. Con gái có thể trưởng thành được như vậy, cũng xem như một phần được ông trời chiếu cố.
- Em đâu có cần hóa trang, cũng không làm tóc, chỉ đổi một bộ trang phục thôi. Đến lúc đó đi ra thổi nến là hết chuyện của em rồi.
An Tri Thủy hiển nhiên không quan trọng hóa vũ hội sinh nhật của mình. Trong mắt cô, sinh nhật lần này là ý của cha, không liên quan nhiều lắm đến cô.
- Vậy thì em đừng đi, tìm người khác thay thế em là được!
Lý Lộ Từ đưa hiến diệu kế.
- Em cũng đâu phải con nít, không có quậy phá như anh đâu!
An Tri Thủy ngẩng đầu hừ một tiếng, đột nhiên liền trở nên kiêu ngạo hơn, cảm giác có thể như vậy trước mặt Lý Lộ Từ. Ai bảo hắn lén hôn cô? Hắn làm chuyện sai trước, thái độ An Tri Thủy tự nhiên phải cao một chút, không thể tùy tiện liền tùy ý hắn như trước đây.
- Tìm người thay thế em, sau đó chúng ta lại đi chỗ khác chúc mừng sinh nhật. Gọi cả Lý Tử, An Nam Tú, Lý Thi Thi, thật là vui.
Lý Lộ Từ tiếp tục dụ dỗ An Tri Thủy.
- Còn lâu mới nghe anh!
An Tri Thủy hơi dao động, sau đó mới nhận ra mình dao động thật là ngốc. Đó rõ ràng là không thể, Lý Lộ Từ không có khả năng thật sự cổ vũ cô làm chuyện này. Cô cũng không thể làm như vậy khiến cha cô giận chết khiếp.
- Ha ha! Lý Lộ Từ cười, không đùa nữa – Em đến đây chơi à?
- Em chọn dây chuyền cho Lý Tử, để cô ấy đeo tối nay. Muốn xem thử có hợp với lễ phục không, nếu không hợp em lại đổi cái khác.
An Tri Thủy có rất nhiều vòng cổ. Đã là con gái không ai không thích ăn diện. Đồ đắt tiền không ít, đồ rẻ lại càng nhiều. Bình thường nhiều nhất trong khoảng mấy ngàn đồng tới mấy vạn đồng, cô chỉ lấy một cái tốt nhất là được.
- Nó đang thay quần áo bên trong, một lúc mới xong. Đến đây, anh kể cho em nghe chuyện này.
Lý Lộ Từ kéo An Tri Thủy ra ngoài.

- Xin lỗi.
An Tri Thủy vội vàng xin lỗi cô giáo, hơi ngượng ngùng theo Lý Lộ Từ ra ngoài.
Trong phòng nghỉ không có ai. Lý Lộ Từ đóng cửa lại, lấy mặt dây chuyền ngọc ra, mở bàn tay:
- Tặng em, quà sinh nhật. Mặc dù rất rẻ, nhưng do chính tay anh làm!
- Em còn tưởng anh không chuẩn bị gì cơ!
An Tri Thủy buột miệng nói ra chuyện mình lo lắng nhất. Lý Lộ Từ vẫn không nhắc đến quà sinh nhật, đột nhiên nhìn thấy, An Tri Thủy không thể tiếp tục giả bộ xa cách Lý Lộ Từ nữa, cười tủm tỉm, sau đó cầm chặt lấy mặt dây chuyền ngọc.
- Có thể mở ra hai bên, đặt ảnh chụp vào trong, giống như đồng hồ quả quýt ấy.
Lý Lộ Từ nói rõ.
- Em rất ngốc, đồ thủ công như vậy chắc chắn em không thể làm được.
An Tri Thủy thích nhất đồ thủ công mĩ nghệ, nhất là những thứ bạn bè dụng tâm làm. Đó đều là món quà quan trọng nhất của cô. Cho dù Lý Lộ Từ có làm một cái tổ chim rách nát An Tri Thủy cũng có thể khóc nhào vào trong lòng hắn. Mặt dây chuyền ngọc xinh đẹp như vậy làm An Tri Thủy thích vô cùng. Ngón tay đẩy ra, bên trong là ảnh chụp của hai người, không kìm được xấu hổ ửng đỏ hai má.
- Thích không? – Lý Lộ Từ hỏi.
- Thích! – An Tri Thủy nhẹ nhàng gật đầu, thanh âm nhẹ như muỗi kêu – Nhưng thế này thì sao em đeo được?
- Có thể thay đổi ảnh chụp. Anh chỉ tạm thời bỏ vào một tấm làm mẫu thôi.
Lý Lộ Từ nói dối.
An Tri Thủy cũng nhận ra chắc chắn là nói dối, vì Lý Lộ Từ đang hết nhìn đông tới nhìn tây, giống hệt An Tri Thủy lúc nói dối.
- Em nhìn xem, ở đây có nước, trên nước có thuyền, có lữ khách mang bọc hành lý, nghĩa là ‘Thủy Lộ’, là chữ thứ ba trong tên em và chữ thứ hai trong tên anh ghép lại. Còn mặt sau: hữu nghị thiên trường địa cửu.
Lý Lộ Từ chính nghĩa nói, như thể hắn và An Tri Thủy là thuần khiết nhất, là cách mạng hữu nghị giữa hai đồng chí thôi.
- Vậy em đổi bức ảnh khác, anh đừng giận nhé! – An Tri Thủy nhỏ giọng nói.
- Không giận! – Lý Lộ Từ không lộ ra chút cảm xúc thất vọng nào – Đeo ảnh chụp con trai trên cổ quả thật là không ổn. Để người khác thấy đều sẽ nói anh là bạn trai em.
- Là vậy sao, không tốt.
An Tri Thủy giống như làm chuyện có lỗi với Lý Lộ Từ, thoáng nhìn qua Lý Lộ Từ rồi cúi đầu xuống vuốt ve mặt dây chuyền ngọc.