Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 337: Thời thơ ấu của An Nam Tú.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 337: Thời thơ ấu của An Nam Tú.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ ôm An Nam Tú vào trong lòng, cô bé ôm lấy cổ hắn, gương mặt ửng đỏ khiến cô bé càng thêm xinh đẹp.
Tú Tú triệu tập hai người ra khỏi Nguyệt bình. Lý Lộ Từ ôm An Nam Tú đứng trên lưng Tú Tú bay vào trong nhà.
An Nam Tú tỏ vẻ rất mệt, đột nhiên nhíu mày, cực kỳ giận dữ mở mắt.
- Làm sao vậy?
Lý Lộ Từ hỏi.
- Tôi cảm giác được hơi thở của Tạ Linh!
An Nam Tú cười lạnh.
Sắp đến sinh nhật hai mươi tuổi của An Tri Thủy, Tạ Linh xuất hiện trên hải đảo cũng có lý. Có điều Lý Lộ Từ không tin cô ta đến đây vì làm sinh nhật cho con gái. Có thể có một phần là vì thế, nhưng tuyệt đối không hoàn toàn.
- Cô định làm gì?
Lý Lộ Từ nghĩ có nên báo cho Kiều Niệm Nô hay không. Nếu Tạ Linh lén vào cảnh nội, chưa chắc Kiều Niệm Nô đã biết. Dù sao bên cạnh Tạ Linh cũng có một số người đặc biệt, lần trước Tạ Linh chạy trốn chắc chắn không chỉ một mình. Trong biển có người tiếp ứng cho bà ta, vì thế mới thoát khỏi Kiều Niệm Nô theo dõi.

- Đi xem!
An Nam Tú tùy ý nói.
- Cô làm sao phát hiện ra bà ta?
Lý Lộ Từ có chút tò mò. Trung hải không nhỏ, trong một thành phố lớn có hơn ngàn vạn nhân khẩu mà tìm được một người, Tạ Linh lại không bị An Nam Tú gắn thiết bị “tìm bạn bè”!
- Lần trước khi cứu anh về, tôi để Tú Tú gieo một hạt mầm sinh mệnh vào trong tim bà ta. Khi bà ta xuất hiện trong một phạm vi nhất định, tôi có thể cảm ứng được!
An Nam Tú chỉ phương hướng, Tú Tú dẫn đường tìm kiếm mục tiêu.
- Bà ta không phát hiện cô táy máy tay chân sao? Bên phe bà ta hình như cũng có người lợi hại!
Lý Lộ Từ hỏi.
- Hạt mầm sinh mệnh do Thần thuật sư cấp Đại hiền triết gieo trồng, chỉ có Thần thuật sư cấp bậc tương tự mới có thể nhận ra. Anh nghĩ Thần thuật sư cấp Đại hiền triết chạy đầy ngoài đường sao?
An Nam Tú không chút lo lắng nói.
- Thiên Vân thần cảnh rốt cuộc có bao nhiêu Thần thuật sư cấp Đại hiền triết? Cấp bậc này là đứng đầu trong Thần thuật sư.
Lý Lộ Từ vẫn thắc mắc vấn đề này.
- Thiên Vân thần cảnh quá lớn, toàn bộ thế giới có bao nhiêu khó mà thống kê rõ ràng, chỉ có thể ước lượng, có lẽ khoảng một ngàn người. Thiên Vân đế quốc dân số một trăm ba mươi tỷ người, có gần một trăm lẻ bốn Thần thuật sư cấp Đại hiền triết, là đại đế quốc thứ hai trong lịch sử có số lượng Thần thuật sư cấp Đại hiền triết vượt quá ba con số. Trong Thần Đường, tính cả tông tòa có bảy mươi sáu người, Nam Hồ đế quốc gần mười lăm người, còn lại các Thần thuật sư cấp Đại hiền triết phân bố khắp các quốc gia lớn nhỏ, khu vực hoang dã, quần đảo yêu thú khác. Trên cơ bản, mỗi quốc gia đều có một Thần thuật sư cấp Đại hiền triết, nếu không căn bản không thể cam đoan quốc gia không bị nước láng giềng thâu tóm.
(*Một ngàn ba trăm ức: một ức bằng một trăm triệu, tức là một trăm ba mươi tỷ)
Lý Lộ Từ nghe đến mức trợn mắt há mồm:
- Dân số một trăm ba mươi tỷ? Thế chẳng phải tương đương với dân số của hai mươi quả Trái đất sao? Một trăm lẻ bốn Đại hiền triết, trong một tỷ người mới có một vị!
Tính như vậy, trong Trái đất chỉ có Trung Quốc và Ấn Độ, hai quốc gia có dân số như vậy mới có sinh ra một Thần thuật sư cấp Đại hiền triết. Một đế quốc to lớn như vậy, khó trách trong mắt An Nam Tú Trái đất chỉ là một nơi nhỏ bé.
- Đó là dân số được chính phủ thống kê. Còn có một lượng lớn nô lệ không được tính vào dân số. Thần thuật sư nhiều hay ít không liên quan đến số dân nhưng phải có nhiều thần thuật sư mới có thể chống đỡ một đế quốc khống chế nhiều người như vậy. Có mười vị Đại hiền triết trực tiếp nghe lệnh nữ hoàng bệ hạ trấn thủ hoàng cung, có ba vị là giáo sư hoàng tộc, các Thần thuật sư còn lại hoặc là đảm nhiệm quan chức, hoặc là nghiên cứu thần thuật. Đại đa số để cư trú ở các hành tỉnh. Trung ương có ba vị Đại hiền triết. Còn ba tỉnh lớn có dân số mười tỷ người mỗi tỉnh có hai vị. Các tỉnh cỡ trung dân số khoảng vài tỷ người chỉ có một vị. Các tỉnh nhỏ chỉ có mấy trăm triệu hơn vạn triệu người thì liên hợp vài tỉnh lại, do một vị Đại hiền triết cai quản.
An Nam Tú dựa vào lòng Lý Lộ Từ, quay đầu thoáng nhìn qua thế giới phồn hoa này.
- Nếu chúng ta tuyên bố chủ quyền Trái đất, tương lai tôi có thể học tập hành chính ở trong này. Một nơi lớn như vậy, chỉ cần một vị Đại hiền triết là đủ rồi. Đối xử với các anh như là một tỉnh cỡ trung của Thiên Vân thần cảnh.
- Ai, nếu các cô thật sư tuyên bố chủ quyền Trái đất, sau khi đánh giặc xong, Trái đất đã biến thành một hành tỉnh nhỏ!
Trừ phi Thiên Vân thần cảnh có thể xuất động một lượng lớn Đại hiền triết, khống chế Trái đất bằng cách uy hiếp sẽ hủy diệt Trái đất trong nháy mắt, nếu không khi hai bên đều khai chiến, những vũ khí uy lực lớn trên Trái đất có thể kéo dài thời gian chiến tranh, như thế khó mà tưởng tượng ra số người tử vong sẽ lớn đến mức nào! Có điều dựa vào những gì An Nam Tú đã nói, về số lượng Đại hiền triết trong Thiên Vân thần cảnh nên không thể phân phối nhiều người đến đây.
- Kỳ thực nơi này của các anh cũng không hấp dẫn các đại đế quốc đến phát động chiến tranh cho lắm. Có điều trong suy nghĩ của nữ hoàng bệ hạ, nếu có một thế giới thấp hơn mà không thể bỏ vào trong lãnh thổ đế quốc mà thờ ơ, đó là sỉ nhục quốc gia!
An Nam Tú híp mắt ngẫm nghĩ một chút.
- Tuy nhiên tôi có thể ngăn cản được chuyện này, không cần lo lắng!
- Không đến lượt tôi lo lắng, tôi cũng không phải là người lãnh đạo quốc gia. Nhưng không chiến tranh thì tốt, người vô tội chết đi mặc dù không quan hệ đến mình, nhưng sẽ khiến người ta khó chịu.
Lý Lộ Từ có chút may mắn, may mà thu nhận và giúp đỡ vị công chúa dị giới có ý định xâm chiếm Trái đất cũng chỉ là người bình thường. Nếu đụng phải mấy tên tâm trí không bình thường, đó đúng là tai nạn của thế giới.
- Đúng rồi, cô định tìm Tạ Linh làm gì?
An Nam Tú nói muốn xem thử, nhưng Lý Lộ Từ không tin cô chỉ định ‘nhìn xem’. Thấy Tú Tú đứng trên đỉnh tòa nhà cao tầng rồi dừng lại, Lý Lộ Từ cảm thấy nên hỏi rõ ràng. Nếu không nhỡ An Nam Tú muốn giết Tạ Linh thì sao?
Cho dù Tạ Linh phản quốc rất đáng chết, nhưng không thể chết trong tay An Nam Tú. Nếu không Lý Lộ Từ khó có thể đối mặt với An Tri Thủy.

- Giữ bà ta lại, giết hết mấy tên xung quanh bà ta!
An Nam Tú chưa bao giờ để ý đến mấy thứ dây mơ rễ má khác. Nếu Tạ Linh đã từng tổn thương Lý Lộ Từ, như vậy những người có liên quan đến Tạ Linh đều đáng chết, cuối cùng mới giết Tạ Linh.
Đây là một tòa nhà hơn sáu mươi tầng, sân thượng được cải tạo thành sân đậu trực thăng. Hàng không Trung Hải quản chế cực kỳ nghiêm khắc, những nơi được xây dựng sân đậu trực thăng là khách sạn và sân bay dùng để đưa đón khách hàng quan trọng, còn những nơi khác rất khó xin được.
Cho dù hiện tại diễn đàn tài chính kinh tế thế giới được cử hành, chính khách các quốc gia đều tập trung, quản chế hàng không lại càng nghiêm khắc hơn. Máy bay tư nhân không dễ dàng bay qua đường hàng không trên biển.
Sân thượng cao ốc đang đậu một chiếc trực thăng lớn hiệu Laurence 55. Trên không trung, Lý Lộ Từ có thể nhìn thấy ký hiệu RR xinh đẹp dưới đuôi máy.
- Lý Lộ Từ, hay là anh về trước đi!
An Nam Tú như muốn nhảy ra khỏi vòng tay Lý Lộ Từ.
- Tại sao?
Lý Lộ Từ cảnh giác, hắn chỉ sợ An Nam Tú giết Tạ Linh.
- Anh thực sự muốn ở lại sao?
An Nam Tú lo lắng.
- Đương nhiên! Chẳng lẽ hiện tại tôi không có tư cách làm tay sai cho cô sao?
Lý Lộ Từ khuyên giải: - Biết cô lợi hại rồi, nhưng làm một công chúa điện hạ tôn quý, đối phó với chó mèo cũng phải tự ra tay, không phải rất mất mặt sao?
- Không phải thế!
Ánh mắt An Nam Tú liếc qua liếc lại Lý Lộ Từ.
- Anh xác định anh sẽ không vì nhìn thấy một cô bé rất đáng yêu khác mà không phân bớt tình cảm với tôi cho cô ta sao?
- Tôi chắc chắn!
Lý Lộ Từ khẳng định nói. Trong lòng hắn, cô bé đáng yêu nhất chỉ có An Nam Tú mà thôi.
- Nhưng tôi vẫn đáng yêu như vậy, được yêu thích như vậy. Cô ta có dáng vẻ của tôi trước đây, tôi sợ anh không thể chống cự được!
An Nam Tú rất khó xử, thậm chí hơi oán giận tại sao trước đây mình lại đáng yêu như vậy.
- Cô có thể bớt tự kỷ đi một chút được không?
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ nói. Hắn biết An Nam Tú muốn biến Tú Tú thành một cô bé.
- Tôi chỉ nói thật thôi mà. Được, tôi sẽ biến Tú Tú thành một cô bé, không cho anh ôm cô ấy, cũng không cho hôn cô ấy, lại càng không cho thích cô ấy!
An Nam Tú dặn dò mãi.
- Biết rồi, làm đi, dài dòng!
Cho nên mới nói so về ghen, An Tri Thủy có thúc ngựa cũng không đuổi kịp An Nam Tú.
- Nhưng anh cũng phải xác định, anh không thích cô ấy, vì anh chỉ thích mình An Nam Tú thôi. Còn cô ta chỉ mang gương mặt thời thơ ấu của An Nam Tú, anh thích là vì thế mà thôi!
An Nam Tú lại nhấn mạnh.
- Chúng ta quay về!
Lý Lộ Từ uể oải lầm bầm.

- Hạ cánh!
An Nam Tú nhìn thấy Lý Lộ Từ như vậy, hừ mũi một chút, hơi đắc ý ngẩng đầu lên, mũi nhỏ cọ xát hai má hắn một chút.
Từ không trung đáp xuống, hai người và một cua đã bị phát hiện. Hai người đàn ông mặc áo đen đứng bên cạnh trực thăng đều rút súng chỉ vào Lý Lộ Từ:
- Là ai? Định làm gì?
Lý Lộ Từ lờ đi, thuận tay cởi áo giắt bên hông, sau đó bước đi.
Tiếng súng qua thiết bị giảm thanh vang lên, Lý Lộ Từ trúng đạn, lại không hoãn tốc độ, hai đấm vung ra đã đánh bay hai người.
Lý Lộ Từ đã có kinh nghiệm, mặc quần áo đánh nhau, quần áo luôn gặp xui xẻo, cho nên liền ở trần thân trên luôn.
Viên đạn không xuyên vào trong thân thể được như trước nữa. Khi cơ bắp khép lại, viên đại tự động bị đè ép ra.
An Nam Tú có chút không vui, Lý Lộ Từ vẫn bị thương. Mặc dù không đau nhưng An Nam Tú thấy liền khó chịu. Xem ra nhất định phải giúp hắn ngưng tụ áo giáp sớm một chút. Tên ngốc này, thế nào cũng phải khiến An Nam Tú dùng phương pháp đặc thù trợ giúp hắn. Khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú đỏ lên.
- Tú Tú, biến thành người!
An Nam Tú đá con cua một cái.
Con cua lăn một vòng, lại bò lên. Đầu tiên biến đổi một chút, là một cô bé cõng mai cua.
Sắc mặt An Nam Tú rất khó nhìn.
Tú Tú lại biến, lúc này mai cua không còn, nhưng hai cánh tay lại biến thành càng cua.
- Ngươi đang nhục mạ hình tượng trước đây của ta sao?
An Nam Tú không thể nhịn được nữa.
Tú Tú tiếp tục biến, lúc này tốt hơn rồi, một cô bé mặc đồ ngủ, sợ hãi nhìn An Nam Tú, miệng nhỏ lắp bắp:
- Đi tiểu… đi tiểu…
- Đi!
An Nam Tú không kiên nhẫn phẩy tay.
Vì thế Tú Tú chạy đến phía sau một tấm áp phích, dấu thân thể đi, lại lộ ra cái mông nhỏ để An Nam Tú và Lý Lộ Từ đều nhìn thấy, bắt đầu đi tiểu.
- Không được nhìn!
An Nam Tú đẩy Lý Lộ Từ. Con cua ngốc này, muốn sắc dụ Lý Lộ Từ sao? Được lắm!
[/QUOTE]