Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 313: Phân chim.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 313: Phân chim.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ cảm thấy vô cùng thất vọng, Lý giáo sư luôn nghĩ ngợi chẳng biết ông ta đã nghe thấy cái tên Lý Lộ Từ này ở đâu rồi thì phải, còn chuyện thi Thủ khoa và Á khoa trường cao đẳng thì không để ý cho lắm.
Lý Lộ Từ đã nói em gái mình thi đạt điểm cao người ta đã không chú ý, nếu hắn nhắc lại chuyện này chẳng khác nào là đang có ý khoe khoang. Lý giáo sư nếu là cái lão hàng xóm cũ trước kia thìLý Lộ Từ chẳng ngại ngùng mà thét to vài tiếng về sự hãnh diện của mình. Nhưng không cần thiết phải biểu hiện trước mặt người lạ như vậy.
Lý Lộ Từ rất khó chịu, giống như đang nói một nửa thì bỗng nhiên phải ngừng lại vì bị người ta ngắt lời, sau đó muốn đổi đề tài. Suy nghĩ đã chuẩn bị tốt trong đầu lại bị nghẹn trong lòng thực không phải mùi vị dễ chịu.
- Nghĩ không ra, nhưng tôi nhớ là có nghe nói qua cái tên này.
Giáo sư Lý cười.
- Có phải là lúc hoá trang ở trong nhà mà ông nghe thấy không ? Ví dụ như Lộ Từ Khí chẳng hạn.
Lý Lộ Từ gợi ý. Tên của hắn ít khi nào mà nghe đến, Lý Lộ, Lý Từ đều không phải là những cái tên hiếm gặp, nhưng ghép lại thành Lý Lộ Từ thì trước nay vẫn chưa thấy qua.

- Tôi không có già đến nỗi mất trí nhớ như vậy, ngay đến cả Lộ Từ khí cũng không biết. Không phải đâu, tôi thật sự đã nghe qua cái tên nảy rồi, nhưng vì nó không quan trọng nên quên mất rồi.
Giáo sư Lý lắc đầu.
- Vậy Lý Lộ Từ mà ông nghe nói chắc chắn không phải là tôi rồi, tôi quả thực là một người không hề quan trọng gì, tôi chỉ là một sinh viên đại học bình thường.
Khoé miệng của Lý Lộ Từ tỏ vẻ không vui , giáo sư Lý vẫn không có ý nhắc đến việc Thủ khoa và Á khoa đại học.
- Công viên rừng rậm quốc gia Thiên Điểu là thuộc cấp đơn vị Cục, đương nhiên thua xa đại học quốc gia của các cậu. Nhưng một cậu sinh viên bình thường lại dám đá cán bộ đơn vị Cục xuống hồ, uy hiếp cán bộ cấp phó giám đốc sở, lại còn muốn mượn chuyện này để gây ồn ào, náo loạn, ngay cả cảnh sát cũng không sợ. Sinh viên bình thường của nước ta cho dù có nghĩ cũng không dám nghĩ đến làm những chuyện thế này.
Giáo sư Lý khoát tay.
- Trong trường đại học Trung Hải của chúng ta thì học sinh đại học bình thường là hơn mười ngàn, nghiên cứu sinh hơn tám ngàn người, chỉ có người như cậu là không có ai.
Lý Lộ Từ xấu hổ nói, cho dù giáo sư Lý không quản lý được hắn, nhưng hắn dù sao cũng là học sinh, thận phận của đối phương là thầy giáo, nên trước mặt phải theo bản năng mà tỏ ra thành thật một chút.
Lúc này đàn chim từ trên mặt hồ Thiên Điểu vụt bay lên. Chúng bay che lấp một vùng trời. Bầu trời bỗng chuyển thành màu đen, mới nãy mặt hồ vẫn còn ánh hào quang, giờ đây giống như bị rút mất hết màu sắc rồi. Đôi lúc tia sáng mặt trời chiếu lọt qua đàn chim đang bay tầng tầng lớp lớp ánh lên những màu vàng trông thật đẹp mắt, khiến những cư dân đánh cá trông thấy cũng giật mình, lũ lượt rủ nhau đi xem cảnh tượng hùng vĩ ấy. Một nhà nhiếp ảnh hơn sáu mươi tuổi chụp lấy cảnh tượng tuyệt mỹ này.
Sức chú ý của Lý Lộ Từ và giáo sư Lý bị đàn chim này thu hút mất rồi, Lý Bán Trang lú người ra khỏi khoang thuyền hét to lên một tiếng. Chỉ có hướng dẫn viên và An Nam Tú thì chẳng có động tĩnh hay hưởng ứng gì.
Cho dù du thuyền rởi bến chưa bao xa, thế nhưng có một đàn chim bay từ trên đỉnh đầu cứ lũ lượt bay qua. An Nam Tú chẳng một tí hoang mang, lấy chiếc dù từ trong tay của Lý Lộ Từ rồi giơ lên.
- Á.
- Phân chim.
- Trời ơi, đúng là phân chim rồi.
Mọi người trên du thuyền bỗng dưng trở nên hoang mang, hoảng loạn. An Nam Tú liếc mắt một cái như lúc nhìn đám kiến đánh nhau loạn cả lên. Gương mặt cô không một chút thay đổi liền ném đi cây dù đang cầm trên tay,
đứng trước nơi sạch sẽ nhất của mũi thuyền, lại phải hứng lấy mùi hôi thối của phân chim, thật chịu không nổi.
Trên cánh tay của Lý Bán Trang dính đầy, xem như cùng còn may mắn lắm. Cô lấy nước suối lau cho sạch. Những người khác thì bị dính một ít trên đỉnh đầu và còn dính trên cả quần áo nữa. Toàn là phân chim, khiến họ tức giận chửi ầm cả lên.
Hướng dẫn viên nhanh chóng quay thuyền trở về, Lý Lộ Từ cũng gặp xui xẻo không kém. Hắn và giáo sư Lý đều bị dính phân chim trên đầu. Nhưng cũng may, giáo sư Lý có đội nón bảo hiểm, cho nên Lý Lộ Từ phải đợi lúc quay về mới gội đầu được.
- Nhìn xem, kia là gì ?
Một vị khách đang ngắm mặt hồ bỗng phát hiện một sinh vật biển nào đó không rõ bay xẹt trên mặt biển.
Lý Lộ Từ nhìn một hồi, nheo mắt lại, thì ra là Tú Tú, rốt cuộc nó cũng không chết đuối, chẳng những thế giờ đây nó còn thể hiện tài nghệ bơi lội của mình trong hồ, lúc thì bơi đến phía này, lúc thì bơi đến phía kia.
- Đây chính là con cua duy nhất biết bay trong hồ Thiên Điểu này, bởi vì tốc độ nó bơi nhanh như bay vậy, nên có thể được gọi là vậy. Mọi người thật may mắn, loại cua này rất hiếm gặp, khoảng mười năm mới thấy nó một lần.
Hướng dẫn viên nhân cơ hội này giở chút mưu mẹo vuốt giận các quan khách.
- Ăn nói bậy bạ.

Chẳng có bao nhiêu người tin lời của hắn ta.
- Loài cua mà bơi nhanh như thế rất hiếm thấy đấy . Không phải các con cua đều bò từ dưới nước lên hay sao ?
Giáo sư Lý dù sao cũng là thành phần tri thức cao, học thức uyên bác, đến cả ông ta vẫn còn cảm thấy có hứng thú.
- Đúng vậy, rất hiếm thấy.
Lý Lộ Từ phụ hoạ thêm. Tú Tú bơi ra xa khỏi tầm nhìn của mọi người, nhưng Lý Lộ Từ vẫn theo dõi và nhìn thấy nó va vào một vách đá của một hòn đảo nhỏ, sau đó chẳng còn động đậy được gì nữa. Có lẽ rằng, đầu óc của nó hoàn toàn bị choáng váng chắc sẽ chết đuối mất.
Du thuyền cập bến rồi, Lý Lộ Từ chia tay giáo sư Lý, con người của giáo sư Lý cũng không đến nỗi tệ, ông ta sợ có người tìm hắn gây sự, nên cho hắn lưu số điện thoại của ông ấy lại, nếu như người bên công viên hay giám đốc sở đến tìm Lý Lộ Từ gây sự thì hắn có thể gọi cho ông ấy. Chuyện lớn thì ông ta không lo nổi, nhưng những chuyện liên quan đến sinh viên đại học thì không thành vấn đề.
-Lý Tồn Tư …Lý Lộ Từ nghĩ rằng cái tên này không tệ.
Lên bờ rồi, mỗi người đi một ngả. Lý Lộ Từ đang tính kéo tay An Nam Tú đi, nhưng không ngờ An Nam Tú và Lý Bán Trang đều đã đi cách hắn một khoảng khá xa rồi.
- Anh nè, về nhanh một chút để gội đầu chứ, anh đúng thật là xui xẻo.
Lý Bán Trang chỉ lên mái tóc của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ mới nãy chỉ dùng giấy vệ sinh lau thôi.
- Đúng rồi, An Nam Tú, lúc cô đi Hồ Điệp Cốc có đến hàng triệu con bướm, lúc chúng nó thải ra phân chẳng phải che mất cả trời hay sao ?
Lý Lộ Từ tò mò hỏi.
- Ghê tởm.
An Nam Tú mặc kệ hắn. Nhân lúc Lý Bán Trang đang đi phía trước, cô ấy cúi đầu ngâm một vài câu, Tú Tú từ trên trời rớt xuống, An Nam Tú không quan tâm đến sự sống chết của Tú Tú ra sao, cô ấy lấy dây thừng lôi Tú Tú đến bên ngoài công viên.
Trên đường, Lý Lộ Từ vẫn luôn cảnh giác, Diêm Vương dễ chịu, tiểu quỷ khó chơi. Những tên cán bộ tiểu tốt này thường hay kết bè làm bậy, bọn họ có làm chuyện khiến người ta cảm thấy vô não cũng chỉ chuyện vẫn thường hay xảy ra. Còn may là vì khi trở về khách sạn không gặp phải kẻ nào chặn đường cướp điện thoại cả.
Thời tiết nóng nực, đi dạo cả buổi chiều cũng chưa có chút gì trong bụng, Lý Lộ Từ nhanh chóng về nhà gội đầu.
Lý Lộ Từ tắm nước lạnh, khách sạn có mánh khoé, đó là trong các phòng của khách sạn thực chất toàn là nước hồ Thiên Điểu lọc sạch lại để trở thành nước tắm mà thôi.
Nước hồ được lọc sạch và nước máy cũng không khác nhau gì bao nhiêu. Nhưng đây lại là mánh khoé, căn phòng tắm nước hồ Thiên Điểu đắt hơn ba mươi đồng so với những căn phòng khác.
Lý Lộ Từ quyết định tối nay xuống hồ Thiên Điểu để tắm. Bình thường chẳng ai dám nửa đêm canh ba đi bơi vì hồ bơi tạo cho người ta cảm giác âm u trầm lắng, rất dễ khiến con người ta liên tưởng đến ma quỷ. Đã vậy, càng không cần phải nói thêm nữa, vì trong cái hồ này xưa nay để lại bao nhiêu truyền thuyết về thần về quỷ.
Lý Lộ Từ cũng đã nghe nói qua vài chuyện. Nghe nói đương thời lúc sông Trường Giang nổi sóng thần, trong thành cổ thực sự rất có nhiều người không kịp chạy thoát hoặc là vốn không muốn dời đi, tất cả đều bị chết đuối hết. Hồn phách của họ mãi giằng co ở trong hồ Thiên Điểu này không thể siêu thoát được.
Lý Lộ Từ đương nhiên là không sợ ma quỷ rồi. Có những lúc hắn doạ người ta còn hơn cả quỷ quái. Ví dụ như lúc hắn so chiêu cùng với Vương Sơn Hà vậy.
Lý Lộ Từ tắm xong thì ở trong phòng chờ một hồi, đợi lát nữa đi ăn với các cô ấy. Con gái thì tắm lâu hơn con trai, huống chi giờ đây có đến hai cô gái tắm, huống chi hai cô gái mỗi lần tắm thời gian cũng ngang ngửa nhau , đều mất khoảng một tiếng đồng hồ.
Một người xem tivi thì rất chán, Lý Lộ Từ thường quen với việc vừa xem tivi vừa ôm An Nam Tú hoặc ôm Lý Bán Trang, nhưng bây giờ chỉ có cái gối thôi. Hắn cảm thấy vô vị, đổi sang kênh khác, lại lên mạng, tiện thể sạc điện thoại luôn.

Có tiếng gõ cửa, Lý Lộ Từ cảm thấy ngạc nhiên, sao tắm nhanh vậy?
Hắn đi ra mở cửa, thì là Phó viện trưởng Vương Chí Viễn và còn một cô gái nữa tầm hai mươi tuổi, nhưng khí chất lịch lãm vô cùng, rõ ràng không phải cừu non mới bước chân vào xã hội này.
- Chuyện gì ?
Lý Lộ Từ đứng trước cửa nhíu mày lại, không có ý cho vào.
- Thào ông Lý, tôi là Bạch Hoa, giám đốc khách sạn, nghe nói hôm nay ngày gặp một số chuyện không hay …
Bạch Hoa áy náy cười :
- Tôi rất tiếc vì chuyện này, hy vọng phục vụ của khách sạn sẽ làm ông hài lòng. Vị này là quản lý công viên, hy vọng sẽ kể cho ông hiểu tình hình một cách chi tiết, để công viên và khách sạn sau này sẽ phục vụ tốt hơn.
Chuyện này vẫn phải tìm Lý Lộ Từ để kể lại tỉ mỉ sao? Vạn Chí Viễn hiểurõ ràng hơn xa người khác, Lý Lộ Từ biết rõ, đây là nguy cơ trong quan hệ xã hội đây. Lý Lộ Từ không phải loại gặp gái đẹp là mềm nhũn. Huống chi Bạch Hoa tuy cũng là gái đẹp, nhưng có mấy cô gái trong mắt hắn được coi là đẹp đây? Nhưng giơ tay không đánh khuôn mặt cười, Lý Lộ Từ tránh sang một bên, Vạn Chí Viễn từ đằng sau Bạch Hoa tiến lên.
- Cậu Lý hài lòng với khách sạn này chứ, khách sạn là đơn vị quản lý của công viên, nếu như không hài lòng có thể góp ý.
Vương Chí Viễn vốn không nhắc đến chuyện chiều nay, giống như không hề xảy ra chuyện ông ta bị Lý Lộ Từ đá xuống hồ làm cho mất mặt vậy, rồi hắn thở dài nói :
- Đây chỉ là căn phòng tầm thường, Bạch Hoa! Đổi cho cậu Lý một phòng tốt nhất, không được làm chậm trễ mất thời gian của khách quý.
- Hồi chiều này những vị khách khác cũng đổi phòng rồi sao? Tôi không dám nhận sự đãi ngộ đặc biệt như vậy.
“ Giơ tay không thể đánh người đang cười” quả là một đạo lý, nhưng cũng không phải là không thể đánh, đừng tưởng rằng cứ cười cười là người ta phải nể mặt anh, Lý Lộ Từ sao để mình bị đẩy đi vòng vòng được.
Vương Chí Viễn trong bụng thầm chửi, trái lại mặt mày vẫn cười tươi. Lý Lộ Từ rõ ràng đã diễn lại câu nói hồi chiều này của ông ta “để lãnh đạo lên thuyền trước”.
- Bạch Hoa, còn phòng hào hoa hơn không? Hãy đổi cho tất cả những vị khách kia.
Vương Chí Viễn chỉ tay ra lệnh, đây mới là khí chất của lãnh đạo.
- Thật xấu hổ, thưa Vương Viên Trưởng, chỉ còn một phòng thôi.
Bạch Hoa cười một cách áy náy nhưng lại đi nhìn Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ cười lạnh nhạt, ta là tên ngốc à? vào cái mùa vắng khách thế mà phòng cao cấp hết rồi à? Thiên Điểu cũng chẳng phải là nơi du lịch lý tưởng cho mùa hè.