Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 301: Dũng sĩ thật sự.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 301: Dũng sĩ thật sự.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ lấy máy ảnh rồi về nhà.
- Thực sự mang về nhà rôi à?
Lý Bán Trang vẫn không ngủ, đang đợi, gọi mấy cuộc điện thoại, anhtrai cũng không bắt máy, nếu mà không về có khi cô đi tìm người rồi.
Lý Lộ Từ giơ cái máy ảnh lên, đồ vật này đúng là nặng, xem chừng người thích chụp phố xá tuyệt không chung tình với nó, dùng làm máy ảnh chụp thương mại còn được. Ba mươi vạn rất quý, người làm nghề chụp ảnh thương mại mà mua được nó thì có thét giá cao hơn chút cũng còn được nữa. Dùng Hasselblad H4D60 chụp so với Canon 5D, tất nhiên người có tiền sẽ chọn H4D60, mang ra chụp vài lần ba mươi vạn sẽ thu về nhanh chóng.
Bất kể một ngành nào đều là càng chuyên nghiệp càng dễ kiếm tiền, Lý Lộ Từ bùi ngùi, tự mình cũng coi như là gia sư chất lượng cao.
Chính là không biết lúc đầu An Tri Thủy thế nào lại để ý đến loại này, nhưng tư duy của An Tri Thủy không thích hợp dùng phương thúc của người phổ thông để nghiên ngẫm…Cho dù Lý Lộ Từ cũng đã hiểu cô ấy rồi.
- Tú công chúa, cô thật lợi hại.
Lý Bán Trang đương nhiên sẽ đưa công lao trên người An Nam Tú. Mặc dù việc bắt trộm là do anh trai tự mình lái xe máy bắt, công lao của An Nam Tú chủ yếu là biết được ên trộm đó ở đâu.
- tôi muốn đi tắm.
An Nam Tú nói.
- Sao lấy được về vậy?

Lý Bán Trang không để ý đến sự ngạo mạn không thèm nhìn xem người khác đang nói chuyện với mình của An Nam Tú, không nói, quay đầu lại nhìn anh trai, đúng thật là kì quái.
- An Nam Tú biết có một tiệm cầm đồ chuyên môn nhận máy ảnh, cô ấy đoán rằng tên trộm nhất định đi ra tiệm cầm đồ, sau đó bọn anh ôm cây đợi thỏ.
Lý Lộ Từ chỉ có thể giải thích như vậy, hắn cảm thấy kì lạ tâm tư của An Nam Tú, cô ấy thường thường đưa những những từ rất kì quái xuất phát từ trong miệng cho người bình thường nghe, đó là vì cô ấy biết không có ai tin, sẽ không làm hỏng cái việc giấu diếm không cho mọi người biết cô đến từ Thiên vân thần cảnh, nhưng rõ ràng Lý Thi Thi tin vào điều đó, cô ấy một chút cũng không để ý. Nhưng An Nam Tú cũng không cho phép Lý Lộ Từ tiết lộ tin tức cho Lý Bán Trang, là vì sao vậy? Có lẽ chỉ có thể giải thích vì An Nam Tú không cần biết ý nghĩa trong hành động của cô lắm, cô ấy nghĩ thế là đủ rồi, không cần lý do.
- Đúng là giống với tiểu thuyết trinh thám.
Lý Bán Trang nghi ngờ, thoế nhưng cũng không đi tìm kết quả. Anh trai và An Nam Tú có rất nhiều bí mật, Lý Bán Trang đã phát hiện ra nhiều điều, mặc dù trong lòng cảm thấy không được thoải mái mấy, nhưng Lý Bán Trang tin rằng đó là ý muốn của An Nam Tú, anh trai không muốn bất hòa với cô ấy.
Lý Bán Trang ngáp, ôm chiếc thảm rồi rời khỏi chiếc ghế safa trong phòng.
Lý Lộ Từ ngồi trên safa, vẫn còn mùi hương còn sót lại của Lý Bán Trang, rất thơm, nhìn cô lắc lư cái mông bước vào phòng, thân thể thiếu nữ đã hoàn toàn thành thục rồi, trong lúc vô ý quyến rũ phong tình như thế rất dễ dàng khiến người khác động lòng.
Lý Lộ Từ quay lại vơi tâm trạng vừa nãy, rồi lấy thẻ nhớ kết nối với máy tính xem.
- Xem ra phóng viên Trần vẫn còn kiêm chức thầy giáo Trần nữa.
Lý Lộ Từ xem ảnh, Trần Binh hiển nhiên cũng không đùa với máy ảnh được, lấy được vào trong tay cũng không phải người chỉ biết chơi đùa máy ảnh, lấy được máy ảnh lập tức thử nghiệm hiệu quả, đương nhiên người mẫu chính là tình nhân của y, mặc đồ ngủ hay không mặc đồ ngủ, các loại tư thế khoe khoang quyến rũ phóng đáng được chú ý ở nhiều góc độ.
Tài liệu ảnh rất tốt, Lý Lộ Từ cũng lười lấy những tấm ảnh đó để viết lên báo, trực tiếp xóa đi, đối với hắn những tấm ảnh này không có một chút hấp dẫn nào, có , cô gái như An Tri Thủy Lý Bán Trang và An Nam Tú ở bên cạnh hắn, Lý Lộ Từ có tầm nhìn quá cao, rất dễ dàng cảm thấy người con gái có tướng mạo bình thường, thân hình bình thường, khí chất bình thường, hoặc người con gái đã bại lộ hết những vị trí bí ẩn ra ngoài đó chỉ làm cho hắn phản cảm và ghê tởm mà thôi.
Còn thừa một tấm, là ảnh của An Tri Thủy.
Lý Lộ Từ mở ra, cười lắc đầu. Trong tấm ảnh có dì Đường và An Tri Thủy. An Tri Thủy ngồi đằng sau Maybach ngủ, mắt nhắm chặt, hai tay vỗ vào hai má của mình, mím môi chu mỏ, sau đó lại còn có cả nước dãi chảy ra nữa.
Lúc người bình thường ngủ đều nằm sấp lên chiếc gối, rồi há miệng ra, rất dễ dàng chảy nước miếng, miệng của An Tri Thủy cũng thế, rồi thì nước miếng chảy ra. Nhìn dáng vẻ của dì Đường giống vẻ hứng thú lắm, nhón tay chỉ vào An Tri Thủy.
Đối với An Tri Thủy mà nói, đây là việc hiếm gặp, đối với việc con gái ngủ mà chảy nước miếng đương nhiên là xấu hổ lắm, đã thế lại còn bị chụp ảnh nữa.
- Anh lấy được máy ảnh rồi…
Lý Lộ Từ gọi lại cho An Tri Thủy.
- A...
An Tri thủy xót xa vô cùng, cô hi vọng máy ảnh bị rơi xuống, mặc dù bình thường đã đủ cẩn thận, thể hiện một mặt hoàn mỹ trước mặt Lý Lộ Từ, nhưng trong đó cũng có động cơ xúc tiến nâng cao tình bạn bè,. Thế nhưng bây giờ cô rất để ý đến hình ảnh bên ngoài của cô trong mắt Lý Lộ Từ, có phải rất đẹp hay không, có phải hắn thích hay không, chảy nước miếng khẳng định sẽ khiến cho hắn cảm thấy ghét mình hơn? An Tri Thủy cảm giác rất hối hận, bởi vì không biết dùng máy ảnh cho lắm, lúc đó cũng không biết làm cách nào để xóa bức ảnh đó. Sau đó thì quên luôn sự việc này.
- Anh đã xem bức ảnh đó rồi.
Lý Lộ Từ không đợi An Tri Thủy hỏi liền nói luôn cho cô ấy, nếu không nói có lẽ cô ấy sẽ mãi ngờ vực vô căn cứ, xem rốt cuộc Lý Lộ Từ đã xem hay chưa.
- Cái kia….bức ảnh đó…
Hai má của An Tri Thủy đỏ lên.
- Rất đáng yêu, mặc dù luôn cảm thấy An Tri Thủy rất đáng yêu, nhưng đáng yêu giống cô gái này thì chưa bao giờ, cảm giác khiến cho người khác muốn lau nước miếng cho- .LýLộ Từ nghĩ như vậy, nếu lúc đó ngồi bên cạnh An Tri Thủy không phải là dì Đường, Lý Lộ Từ nhất định sẽ giúp cô lau nước miếng, sau đó thì không kiếm chế được sẽ hôn một cái.
- Rõ ràng là rất khó nhìn.
An Tri Thủy nói nhỏ.
- Thủy Thủy khó nhìn từ bao giờ?-
- Không để ý anh nữa, em ngủ đây.
Kì thực An Tri Thủy ngủ không được.
- Ngủ ngon, mơ giấc mơ đẹp.

Lý Lộ Từ ngắt điện thoại.
An Tri Thủy nhìn điện thoại, rồi bĩu môi, ngu ngốc. Rõ ràng cô chỉ làm nũng một lát, kì thực là không ngủ được, muốn cùng hắn nói chuyện, chỉ cần hắn nói đến vấn đề gì An Tri Thủy sẽ tiếp tục cùng nói với hắn.
Nhưng An Tri Thủy không có dũng khí gọi điện, nói với hắn cái gì? Hôm nay tâm tư của An Tri Thủy đã bị hắn quấy nhiễu rồi.
Lý Lộ Từ gọi điện cho An Tri Thủy, xong còn gọi điện cho Lý Thi Thi, hắn đã đồng ý thông báo tình hình tiến triển cho cô.
- Vẫn còn chưa ngủ à?
Điện thoại của Lý Thi Thi không hề tắt máy, mà lập tức bắt máy luôn, đoán là đang đợi điện thoại của Lý Lộ Từ.
- Thế nào, lấy của giàu chia cho người nghèo à?
Lý Thi Thi vui mừng nói.
- Không có, bây giờ là xã hội pháp chế, Kiếm Tiên ở trên trời bay qua bay lại còn phải xin phép tuyến đường hàng không, nếu không bị hệ thống phòng không hay F-20 gì đấy theo dõi thậm chí tiêu diệt thì phiền toái không nhỏ đâu.
Lý Lộ Từ lắc đầu, cô bé không chỉ ham thích văn hóa truyền thống Trung Quốc, xem ra còn yêu truyện kiếm hiệp.
- Ít nhất là máy ảnh đã lấy về rồi đúng không?
Lý Thi Thi thất vọng nói.
- Lấy về rồi, nói với em một tiếng, yên tâm ngủ đi.
- Đợi đã…
Nghe giọng Lý Lộ Từ sắp tắt điện thoại, Lý Thi Thi vội vàng ngăn cản:
- Em hỏi anh một chuyện, anh có phải là hiệp sĩ cua không?
- Sao lại hỏi như thế?
Lý Lộ Từ nghi ngờ.
- Nghe tên trộm gọi anh như vậy, mặc dù lúc đó hắn giả vờ giả vịt, nhưng em chợt nghĩ đến trên mạng dạo trước phát sốt lên vì cua hiệp sĩ, nhất định là anh.
Lý Thi Thi có vẻ tự tin nói vậy.
- Là anh.
Lý Lộ Từ không nhất thiết phải dấu Lý Thi Thi.
- Em biết ngay mà.
Lý Thi Thi lại vui mừng.
- Về sau anh có còn giúp đỡ người khác như vậy không
- Còn.
Lý Thi Thi là một cô gái rất hồn nhiên, không đố kị, nhiệt tình, lương thiện, Lý Lộ Từ không muốn nói với cô một số sự thật bất đắc dĩ trong cuộc sống, hắn đủ khả năng để đến lúc gặp chuyện bất bình thì ra tay, nhưng tuyệt đối không làm một gã sứ giả chính nghĩa thay đổi thế giới, cũng sẽ không giống cái người cứu hỏa khắp nơi.
Lý Thi Thi cũng rất vui vẻ, sau đó Lý Lộ Từ nói lời tạm biệt, cô cảm thấy thật kiêu hãnh, anh Lý Bạch quả là Kiếm Tiên, hoặc là cua hiệp sĩ, bạn cùng lớp khóa trên cũng không ai lợi hại bằng anh ấy.
Lý Lộ Từ nói xong điện thoại, An Nam Tú còn tắm trong nhà tắm, trên kính mờ sương mù lộ ra bóng dáng mông lung, hơi nước chỉ thiếu chút nữa là bay qua khe hở, Lý Lộ Từ gọi cửa:
- Nước nóng đấy, mở nước nhỏ thôi, hơi nước nhiều quá, cẩn thận lại không nhìn thấy gì rồi va vào đâu.

Cho dù là mùa hè con gái cũng không thể tắm nước lạnh. An Nam Tú luôn biến phòng tắm thành nơi giơ tay không thấy năm ngón, sau đó sẽ vô tình đụng phải hết vật nọ đến vật khác. Cô ấy đã đụng rớt kem đánh răng ít nhất ba lần, bàn chải đánh răng ít nhất năm lần vào bồn cầu vệ sinh.
- Anh cho rằng tôi không nhìn thấy sao, tôi cho phép anh vào đây sao?
An Nam Tú ở trong nói vọng ra.
Lý Lộ Từ cố ý đẩy cửa, trêu đùa An Nam Tú đến lúc ở trong đó căng thẳng không dám vọng ra tiếng, Lý Lộ Từ mới tránh ra, sau đó cảm thấy đói bụng rồi xuống nhà bếp chuẩn bị ít mì, thái gừng thành sợi, tỏi và vài miếng thịt bò.
Mã Đức Lý gọi điện đến, Lý Lộ Từ bước ra khỏi nhà bếp nghe điện thoại, quay lại nhìn, thì thịt bò không còn nữa.
Lý Lộ Từ tần ngần người ra, sau đó không biết tại sao trong bếp lại thêm một nồi lẩu điện, Tú Tú giương oai diễu võ đứng trên tủ bát, nó đi lên thớt gỗ một càng kẹp lấy lát gừng, một càng kẹp củ tỏi.
- Mày làm cái gì vậy?
Lý Lộ Từ không biết Tú Tú có thể nghe hiểu lời nói của hắn không, chỉ là cảm thấy thú vị, con cua này lại làm sao đây?
Tú Tú lấy gừng sợi và tỏi cho vào trong nồi, Lý Lộ Từ mới nhìn thấy thịt bò đã ở trong nồi rồi, kinh ngạc nhìn nó, con cua buồn chán này đang tính toán làm lẩu gì đây?
Tú Tú không làm chuyện vô vị như Lý Lộ Từ nghĩ, nó không chỉ biết thỏa mãn bản năng thèm ăn của một con cua cấp thấp, nó ghé miệng vào cái bếp điện phun nước vào, chỉ chốc lát cái nồi đã đầy một nửa, sau đó nó liền nhảy vào trong nước.
Lý Lộ Từ trợn mắt cứng lưỡi, nó tính tụ nấu mình?
Tú Tú bò trong đáy nồi thản nhiên quay quay cặp càng, rung rung con mắt nhỏ tí.
Lý Lộ Từ không quan tâm nó nữa, phải nghĩ An Nam Tú đã đủ hại tế bào não của hắn rồi, còn phải đi giải thích cái con xua ngu ngốc kia? Tưởng hắn là Goldbach chắc.
(*Christian Goldbach sinh ngày 18 tháng 3 tại Koenigsberg, Phổ năm 1690 ông là nhà toán học)
Lý Lộ Từ cũng không để ý lãng phí thịt bò, tiếp tục thái thịt bò, gừng, đập tỏi, chuẩn bị xong.
Đợi một lúc, Lý Lộ Từ vừa cho mỳ thì Tú Tú liền động linh tinh, không ngừng chuyển động, bực bội gõ càng vào đáy nồi, chỉ là nó hiển hiên vô cùng yêu thích cái nồi này, nên không dùng sức.
- Mì thật thơm, tôi cũng ăn.
An Nam Tú tắm xong, quấn khăn tắm một vòng rồi vào bếp.
- Cho cô một nửa, xem nó đang làm gì?
Lý Lộ Từ chỉ vào Tú Tú.
- Cắm nguồn điện vào nước.
An Nam Tú gắp mỳ, Cô đã không còn hi vọng đối với con cua này nữa.
Lý Lộ Từ cắm điện, hiệu suất của nồi cao hơn, một lát là nóng rồi, Tú Tú cuối cùng cũng không động nữa.
Lý Lộ Từ cuối cùng cũng hiểu rồi, Tú Tú chỉ muốn cảm giác ngâm suối nước nóng mà thôi, hơn nữa là muốn suối nước nóng hương vị lẩu bò.