Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 299: Phóng viên.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 299: Phóng viên.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Bất chấp chân còn đi nguyên đôi giầy da bóng loáng, đế giày đầy bùn đất hắn nhảy lên giường, lưu lại vài cái dấu chân, hóa ra quần áo bảnh bao của gã chỉ là đồ ngụy trang, gã nhảy lên giường đập mạnh vào tường, bức tường gỗ ép ba lớp bị gã đập bốp bốp rung động.
Đập tường xong, tên trộm nhảy lên xuống giường, lạnh lùng cười với Lý Lộ Từ:
- Biết điều thì biến khẩn trương.
Lý Lộ Từ nhìn tên trộm đột nhiên trở mặt, lập tức hiểu ra, tên trộm không để ý gì đến cái nồi lẩu cua, gã vốn không để ý con cua còn sống hay chết, sao lại sợ hãi vì bị đuổi tới? Về phần con cua chỉ là gã tung hỏa mù vài câu đánh lạc hướng, gã nhảy lên giường đập tường là một loại tín hiệu, trộm cắp thường không đi một mình, thường là còn có đồng bọn.
Lý Lộ Từ đoán không sai, cánh cửa lập tức mở ra, hai tên đầu trọc tiến vào giữ cửa.
- Đứng ra sau.
Lý Lộ Từ đẩy Lý Thi Thi ra sau, không ngờ cô bé không hề sợ hãi, cầm cây chổi lau nhà chỉ vào hai tên côn đồ, Lý Thi Thi thấy bản lĩnh của thần tiên Lý Bạch đương nhiên không coi mấy tên trộm ra gì.
- Ai u, giờ còn muốn anh hùng cứu mĩ nhân sao?

Tên trộm quần áo chỉnh tề tỏ vẻ khinh thường, lúc này mới lộ bản chất phá lên cười châm chọc.
- Cao Nghĩa, đuổi tên này đi, chơi hai con này xong chúng ta chạy.
Một tên đầu trọc chảy nước miếng nói.
- Vì cô bé như thế này, chúng ta chạy cũng xứng đáng.
Một gã đầu trọc mắt sáng rực lên.
- Nói nhảm ít thôi, ra tay đi.
Yết hầu của Cao Nghĩa giật giật, gã vốn là một thầy giáo, nếu không phải vì vợ gã hư hỏng, Cao Nghĩa cũng không đến nỗi sa đọa như thế này, đã nhiều năm không đứng trên bục giảng nữa, nhưng vừa mới nhìn thấy đồng phục nữ sinh là bệnh cũ tái phát, gã không thể kìm chế sự kích động được.
Nghe nói thế, Lý Lộ Từ giận run người, quay đầu lại tóm đấy hai cái đầu chọc đập vào nhau, lập tức máu bật ra, hai tên quỵ xuống đất.
- A...
Cao Nghĩa ôm mặt kêu lên thảm thiết, An Nam Tú mặt không biến sắc, tung cái nồi điện về phía hắn, một con cua từ chiếc áo ướt sũng của Cao Nghĩa rơi xuống, cái nồi điện rơi loảng xoảng nằm sấp trên mặt đất, cái lẩu không còn tí nước nào, thức ăn bay tứ tung.
- Thật là lợi hại.
Lý Thi Thi ngưỡng mộ nhìn An Nam Tú, rồi cầm cán chổi xông tới đập tới tấp lên đầu Cao Nghĩa, không thương tiếc.
Cao Nghĩa bị bỏng thê thảm, lại bị cán chổi của Lý Thi Thi truy đuổi, hắn chỉ còn biết rúm ró vào góc giường.
- Tốt lắm, Thi Thi, đừng đánh chết hắn.
Lý Lộ Từ ngăn Thi Thi lại, đương nhiên chuyện này không phải Lý Thi Thi phấn khích mà với loại người này cô không thể nào chịu đựng nổi.
Lý Lộ Từ cầm đoạn dây phơi quần áo, tóm lấy chân của hai tên đầu trọc buộc vào nhau, rồi lấy dây phơi quần áo cột chặt lại, như vậy chúng có muốn chạy cũng chỉ chạy đi gặp quỷ.
Lý Lộ Từ vẫn chưa yên tâm lại lấy cái ống sắt từ chiếc giường lò so, cắm mạnh xuống nền xi măng rồi cột hai tên đầu trọc vào đó, như vậy dù chúng có thêm đồng bọn cũng đừng hòng giải cứu được hai tên đầu trọc này.
Cao Nghĩa vẫn còn đang rên rỉ, thấy Lý Lộ Từ ra đòn như vậy, mặt đỏ như đít khỉ, hoảng sợ, chỉ có điều bộ dạng khoa trương của hắn giờ không còn thích hợp nên lại lập tức trở nên thảm hại kêu lên.
- Giờ ngươi có thể nói cho ta biết chiếc máy ảnh ở đâu rồi chứ?
Lý Lộ Từ không hề thương xót gã, thậm chí còn mong gã bị chết bỏng, vừa rồi nếu là người khác không biết đã xảy ra chuyện gì? Cao Nghĩa và hai tên đầu trọc này làm chuyện vô lương tâm chắc chắn không phải là lần đầu.
- Được, được, tôi sẽ nói cho các người, anh có thả tôi ra không?
Cao Nghĩa vẫn còn hi vọng.
Lý Lộ Từ hừ một tiếng, không nói gì, không thèm nói dối Cao Nghĩa.
- Còn dám mặc cả à.

Lý Thi Thi cầm cây lau nhà uy hiếp, Lý Thi Thi không giỏi võ, nhưng trợ giúp cho anh Lý Bạch thì không thành vấn đề.
- Tôi ... tôi đã bán rồi.
Cao Nghĩa lại giơ tay ôm đầu, mặc dù cô bé ra đòn không mạnh nhưng hắn không muốn lại lĩnh trọn một đòn nữa nên chỉ tay vào ngăn kéo cạnh:
- Tiền ở trong đó.
Lý Lộ Từ mở ngăn kéo, bên trong là một cái túi màu đen có mấy tập tiền, Lộ Từ đếm số tiền tổng cộng là mười hai kẹp, ước chừng khoảng mười hai vạn, hạ giọng nói:
- Chiếc máy ảnh ba mươi vạn mà mày bán hai mươi vạn? Còn tiền thừa đâu?
- Ông anh, anh thông cảm cho bọn này, mặt hàng này làm gì bán được giá đấy, bọn gian thương biết chúng tôi đang muốn đẩy hàng đi, hơn nữa lại là bọn vô lại nên ép giá. Món đồ này nếu là người bình thường giở lắm chỉ có thể bán được bốn, năm vạn là cùng, giá này là do Cao Nghĩa tôi cũng thuộc hàng máu mặt mới bán được.
- Bán cho ai?
Lý Lộ Từ ngắt lời hắn đang thao thao bất tuyệt, tên trộm này lỗ mãng đã thành quen, đến lúc này vẫn không quên đánh bóng bản thân, cũng khó trách việc hắn trộm chiếc máy ảnh còn tiện tay lấy thêm con cua về làm lẩu.
- Chuyện này không thể nói được, nếu nói ra tôi không còn đất dung thân...
Cao Nghĩa lắc đầu khinh miệt nhìn Lý Lộ Từ, tỏ vẻ coi thường một tên nhóc chưa bao giờ biết đến mặt trái của xã hội, không biết được bán mười hai vạn đã là Cao Nghĩa gã lợi hại mới bán được giá đấy, giờ lại còn muốn gã nói ra kẻ mua hàng, nếu tùy tiện nói ra tên người mua như vậy, về sau còn ai dám thu mua đồ của gã.
- Mày còn muốn trộm cắp nữa hả? Phần đời còn lại của mày cứ trổ tài trộm cắp trong nhà giam đi.
Lý Lộ Từ không cho cho Lý Thi Thi đánh gã, nhưng lại nhặt cây gậy lên nện mấy gậy vào đầu và vai gã, được ba nện thì cây gậy gẫy đôi.
Cao Nghĩa lại kêu gào thảm thiết, lần này chỉ e xương cốt của gã bị đánh gẫy, nghe gã kêu gào thảm thiết như vậy, Lý Thi Thi cũng run lên, vội vàng lấp sau lưng Lý Lộ Từ. Dù sao cô cũng là con gái, vừa rồi cơn quá khích và khẩn trương qua đi cô bắt đầu thấy sợ.
- Có nói không?
Lý Lộ Từ lạnh lùng hỏi.
- Tppo nói... Hắn là phóng viên của tờ “Mỹ lộc cuối tuần” tên là Trần Binh, mọi người đều gọi hắn là Binh ca. Trần Binh đối nhân xử thế rất trượng nghĩa, ra tay hào phóng, rất có máu mặt.
Cao Nghĩa nói ra tất cả những đặc điểm của người mua hàng, lại còn nói cả địa chỉ hiện tại của tên kia.
Lý Lộ Từ một tay xách Cao Nghĩa, một tay cầm bọc tiền, chuẩn bị đi tìm tên Trần Binh. Nghề phóng viên phạm vi quan hệ rất rộng, có thể nói hạng người nào cũng đều phải tiếp xúc, quen biết vài tên trộm cắp chuyên nghiệp cũng là bình thường, còn về phần biết rõ kẻ cắp chuyên nghiệp lại còn tàng trữ đồ trộm cắp, lại còn là phóng viên của tờ “Mỹ lộc cuối tuần”, đúng là cái danh thối, chỉ cần là chế ra đề tài, tranh thủ quan hệ, bẻ cong sự thật, đánh lừa người đọc là thủ kỹ xảo quen thuộc của bọn họ. Loại phóng viên kiểu này, trông cậy vào sự trong sạch của bọn họ thà tin rằng Tú Tú có thể phân biệt cái lẩu điện với suối nước nóng còn hơn.
An Nam Tú nắm lấy sợi dây buộc trên người Tú Tú, Tú Tú cắp chặt vào cái lẩu điện, cái lẩu điện va chạm vào cầu thang kêu binh bong không ngừng.
Đi tới đầu ngõ, Lý Lộ Từ nói với Lý Thi Thi:
- Giờ đã khuya rồi, em về trước đi, anh còn phải đến chỗ tên phóng viên kia.
- Em đi cùng với.
Lý Thi Thi kéo áo Lý Lộ Từ năn nỉ.
- Lần sau lại cho em chơi cùng, hôm nay về trước đi, ngoan nào.

Lý Lộ Từ vỗ vỗ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Thi Thi.
- Thôi được, nhưng tối nay em sẽ gọi điện anh xem tình hình thế nào.
Thi Thi miễn cưỡng đồng ý.
Lý Lộ Từ đang định nói nếu xong việc thì đã khuya rồi, nhưng thôi, cứ để cô ấy gọi, hắn gật đầu, sau đó kéo Cao Nghĩa cùng đi bắt xe.
Tú Tú đã nuốt cái lẩu điện, nên một cô gái cầm con cua khiến người đi đường rất hiếu kì và cảm thấy kỳ quặc, nhưng cũng không có ai nhìn quá chăm chú.
Lý Lộ Từ đặt Cao Nghĩa ngồi ở phía sau, An Nam Tú chỉ có thể ngồi ở hàng ghế trước, lái xe nhìn thấy con vật cưng của An Nam Tú chính là một con cua, nhìn qua Tú Tú còn khen thịt của nó chắc hẳn rất ngon.
Hình dáng của Tú Tú không cố định, có khi nhỏ có thể chui vừa cái dép lê, có khi to lại có thể khiến Lý Lộ Từ đứng sau lưng nó để tập thể dục, giờ Tú Tú to bằng bàn tay Lý Lộ Từ, quả thực là một con cua cái ngon lý lưởng.
Nơi ở của Trần Binh là một tòa nhà chung cư cao tầng, đi đến tầng ba, Lý Lộ Từ ấn chuông cửa, sau đó ấn mặt Cao Nghĩa vào cái mắt mèo trước mặt nhận dạng, ngay lập tức cánh cửa mở ra.
- Chuyện gì thế, đã muộn thế này, Cao Nghĩa cậu...
Trần Binh vừa mở cửa vừa nói, nhìn thấy Cao Nghĩa dở sống dở chết lại bị người khác khống chế, còn có một cậu thanh niên và một cô gái trẻ, nên bất ngờ sửng sốt.
- Phóng viên Trần, thật thất lễ quá, khuya thế này rồi còn đến quấy rầy anh, chúng tôi tìm anh có chút việc.
Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm vào Trần Binh, người bình thường mua đồ trộm cấp do tâm lý nhất thời tham rẻ có thể tha thứ, chỉ cần Trần Binh trả lại cái máy ảnh, Lý Lộ Từ sẽ không làm khó dễ hắn, hắn sẽ báo cảnh sát, về phần cảnh sát xử lý Trần Binh thế nào, và gã dùng cách thần thông quảng đại nào để trốn thoát tội danh mua bẩn Lý Lộ Từ không quản.
- Muộn quá rồi, có việc gì mai nói sau.
Binh Ca mà Cao Nghĩa luôn miệng nói là trượng nghĩa, lúc này ngay cả cái liếc mắt với gã cũng không thèm mà chỉ muốn đóng cửa tống khứ bọn họ ra ngoài.
Lý Lộ Từ sao có thể bị ăn cái sập cửa vào mặt, một bàn tay nắm lấy cánh cửa, mặc kệ Trần Binh ra sức đóng cửa, hắn cứ thế từ từ đẩy cửa ra. Biểu hiện nhỏ như vậy đủ để Trần Binh hiểu rõ, có lời gì ngon ngọt thì nói, đừng kích động, căng thẳng tránh để bị Lý Lộ Từ đánh y.
- Tôi cảnh cáo anh, anh xâm nhập bất hợp pháp vào nhà tôi, cẩn thận tôi báo cảnh sát gô cổ anh vào tạm giam mười ngày đến nửa tháng đấy.
Thấy Lý Lộ Từ còn trẻ Trần Binh đe dọa nói.
- Là tôi đi cùng với bạn của anh Cao Nghĩa, bạn bè đến nhà nhau chơi, có thể đưa thêm hai người bạn khác, như thế gọi là đột nhập bất hợp pháp à?
Lý Lộ Từ đẩy Cao Nghĩa vào, chắn ở cửa rồi cùng An Nam Tú đi vào, đóng cửa lại. Cao Nghĩa nói nhà Trần Binh không phải ở Trung Hải, đây chỉ là nhà tình nhân của y, như vậy chắc chắn chiếc máy ảnh không thể ở đâu khác, chỉ có thể ở đây mà thôi.