Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 283: Đường cho bữa sáng.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 283: Đường cho bữa sáng.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Dù sao thì hai người cũng không chết, từ nỗi sợ hãi trong lòng dần phục hồi tinh thần, người phụ nữ nhìn cơ thể cường tráng của Lý Lộ Từ, tim vẫn đang đập bịch bịch, thở phì phò, hỏi:
- Anh rốt cuộc là cua hay là tôm?
- Cùng đẳng cấp với Batman không phải là tôm, là hiệp sĩ Batman.
Người đàn ông nhắc nhở người phụ nữ, đối phương lại cứu họ, huống hồ đây là nhân vật tự nhiên… không có người bình thường nào nhảy lầu sau lại có thể bắt được người nhảy trước, không có người bình thường nào lại có thể víu một tay kéo hai người nhảy lên, không có người bình thường nào lại có thể đập vỡ kính công nghiệp của tòa nhà cao tầng, kính chịu lực của Trung Quốc được tạo ra không giống với cái loại kính đồ chơi ở nước ngoài làm cho người ta sáng tạo ra kỉ lục Guiness thế giới đập trong một phút được bao nhiêu tấm.
Ánh mặt trời đã vượt qua đỉnh núi phía xa Trung Hải, trong nháy mắt tỏa khắp thành phố, xuyên thấu vào đại lầu, chiếu vào bốn phía cơ thể Lý Lộ Từ phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, hai người quỳ dưới đất, nhìn không rõ khuôn mặt Lý Lộ Từ, cảm thấy thân hình hắn thật to lớn vô cùng.
- Anh hùng, cảm ơn anh.
Người đàn ông đột nhiên kích động đứng dậy, tuy anh ta không còn lấy nhận thức điên đảo về thế giới hiện thực được miêu tả trong các truyện tranh một lần nữa tác động vào thế giới hiện thực, dần trấn tĩnh lại, nhưng lại kích động khi nhìn thấy một nhân vật thực sự có năng lực, huống hồ người này làm cho người ta có cảm giác là chính nghĩa, ánh dương, sức mạnh, không cần phải sợ hãi và khủng bố, như động vật nhỏ yếu nhìn thấy không phải là hổ báo săn mồi mà là chú voi ôn hòa.
Tuy rằng cái tên thực tại có ảnh hưởng đến cảm giác anh hùng của vị này, chỉ có thể tự bỏ qua.

- Không có chuyên gì thì tôi đi đây.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, không thể tiếp tục trì hoãn nữa, cứ đi như vậy, lại hỏi Kiều Niệm Nô nên xử lí tình huống này như thế nào, cô ấy chắc có kinh nghiệm xử lý mấy chuyện như thế này, hắn không phải qua lo lắng trong biển người bị hai người này nhận ra, Trung Hải là một thành phố lớn có hơn mười triệu người.
Chỉ cần không để lại hình ảnh rõ ràng trong video, ảnh chụp lưu truyền trên mạng, khả năng thân phận Lý Lộ Từ bị lộ thật sự quá nhỏ.
- Chờ chút… chú cua hiệp sĩ, có thể kí tên cho tôi không?
Người phụ nữ nhìn xung quanh, đây là một văn phòng, chắc chắn không thiếu giấy bút.
Lý Lộ Từ có chút ngượng ngùng, tất nhiên chủ yếu là che giấu một chút đắc ý và hư vinh trong lòng, nhưng tất nhiên hắn sẽ không kí, quay người về phía cửa sổ đi mất, hắn chú ý đến mỗi khoảng cách bên ngoài tường cũng có thể có khung thép, hắn hoàn toàn có thể từ khung thép nhảy lên mái nhà.
- Anh hùng….
Người đàn ông kêu lên, người phụ nữ quay đầy lại, hai người liền hiểu tại sao lại gọi là chú cua nghĩa hiệp, một con cua trang phục đầy sắc vàng quơ quơ chiếc càng to từ ngoài cửa sổ bay vào.
Một cô bé nhảy từ trên con cua xuống, nói với chú cua hiệp sĩ:
- Chuẩn bị đi thôi.
Sau đó cô bé phát ra một âm thanh kì quái, rất thoải mái, rất êm tai, làm cho người ta có cảm giác ấm áp dễ ngủ, hai người liền ngất xỉu luôn.
- Sau này anh vẫn phải nghe tôi, người mạnh quá mạnh mẽ, cho dù cố gắng tránh động vào thân hình yếu ớt của bọn họ cũng có lúc vô tình làm hại kẻ yếu, giống như tình huống vừa rồi, nếu như vừa bắt đầu bọn họ định lên đây liền bị tôi làm cho hôn mê căn bản sẽ không xảy ra chuyện như vậy, ngược lại là sự né tránh của anh thiếu chút nữa làm họ mất mạng.
An Nam Tú giáo huấn.
- Giống như anh nuôi dưỡng động vật có nguy cơ tuyệt chủng, sống chết của loài yếu có thể là do loài mạnh nắm giữ, nếu không để cho chúng nắm sinh tử của mình trong tay, không chừng lại có thể dễ dàng giết chết chúng.
- Vừa rồi cô làm gì với họ vậy?
Lý Lộ Từ không để nói tiếp, nếu như đều nghe An Nam Tú sớm muộn gì hắn cũng theo cô về Thiên Vân thần cảnh.
- Tôi chỉ khiến họ sau khi tỉnh lại không nhớ những việc xảy ra trong mấy phút qua mà thôi, đây là thứ phù hợp anh cần nhất đúng không? Anh nên cảm thấy may mắn, lại có một công chúa điện hạ nguyện hầu hạ chùi đít cho người hầu của mình.
An Nam Tú không thay đổi sắc mặt, tên hầu quan Lý Lộ Từ này lại thường xuyên không làm tròn chức trách.
- Bình thường đều là tôi chùi đít cho cô mà.
Lý Lộ Từ cảm thấy không đến nỗi, mọi người cùng giúp đỡ nhau.
- Ghê tởm.
An Nam Tú trừng mắt nhìn hắn, vừa rồi từ ngữ của mình tuy hơi thô lỗ một chút nhưng hắn ta cũng chẳng nghĩ gì lại có thể nói với An Nam Tú những lời như thế sao?
- Bản sao kia tốt lắm sao?
Biết hai người kia tỉnh dậy sẽ không nhớ rõ cua hiệp sĩ cái gì cả, Lý Lộ Từ có tâm tình mà để ý tới việc này.
An Nam Tú đưa cho Lý Lộ Từ.

- Hô hấp đồ…. tên này nhìn qua rất thâm ảo, rất có hương vị.
Lý Lộ Từ cảm thán, sau đó lật lên xem, đại khái là kiến thức nhập môn cơ bản nhất, tuy rằng trong đó đề cập rất nhiều đến từ ngữ chuyên dụng của Thiên Vân thần cảnh, trong từ ngữ tiếng Hán không có từ thay thế hoặc dùng từ văn tự căn bản Lý Lộ Từ không biết, nhưng đa số là có thể hiểu được, những từ chuyên dụng này không thể phiên dịch được, An Nam Tú cũng không biết giải thích như thế nào.
- Cái này có cơ sở, trước tiên phải học cách thở phối hợp với học đồ thuật, để chuẩn bị sau này làm triệu tập thần sứ.
An Nam Tú dường như hạ quyết tâm.
- Cái gì mà gọi là triệu tập thần sứ?
Lý Lộ Từ cảm thấy tò mò đối với từ mà miệng An Nam Tú vừa toát ra.
-Triệu tập thú của Thần.
An Nam Tú nói.
Vẫn là triệu tập thú…Lý Lộ Từ không có cách nào chấp nhận mình trở thành triệu tập thú, quan trọng nhất là có ví dụ An Nam Tú làm với Tú Tú ở ngay trước mắt, triệu tập thú của Thần thì vẫn là triệu tập thú.
Lý Lộ Từ quyết định học tốt cách hô hấp và đồ thuật tương lai, tuy nhiên hắn không lo bản thân biến thành cái gì mà triệu tập thần sứ, nếu là triệu tập thần sứ, hình dáng của An Nam Tú bây giờ cách xa con đường thành Thần của cô chỉ có thể nói là ngày càng xa.
Về nhà chỉ có thể chọn từ cửa sổ nhảy vào, Lý Lộ Từ quan sát, chỉ thấy Lý Bán Trang đang bước nhẹ nhàng từ trong phòng tắm đi ra, có lẽ biết trong nhà không có ai, Lý Bán Trang cuộn áo phông ở thắt lưng, lộ ra vòng eo mềm mại của thiếu nữ, còn có một chiếc quần lót không gợi cảm lắm màu đen ôm chặt quanh mông, cặp đùi dài hoàn mỹ bước vào phòng khách vài bước liền nhìn thấy ánh mắt của Lý Lộ Từ vội biến mất vào phòng tắm.
Lý Lộ Từ nhân lúc này nhảy vào, sau đó bế An Nam Tú vào, con cua tự mình bò tới bể phun nước cá vàng.
An Nam Tú trở về phòng, Lý Lộ Từ làm bộ như hai người vừa mới về nhà, sau đó thay bộ quần áo cộc lên người.
Làm xong xuôi, Lý Bán Trang liền đi ra, nhìn thấy anh trai đứng ở phòng khách, vội vàng buông áo xuống, đỏ mặt hỏi han:
- Sao vào mà không lên tiếng, giống như kẻ trộm vậy.
- Chẳng lẽ anh còn phải hô to một tiếng anh đã trở về.
Lý Lộ Từ chuyển ánh mắt khỏi cặp đùi của em gái, khó mà có thể ngăn ánh mắt của mình chớp động và có phần không tự nhiên, không giống bình thường, chỉ là đắc ý vì em gái người khác đều không bằng em mình.
Tối qua không giống với lời nói của An Nam Tú, nhưng chung quy trong lòng Lý Lộ Từ sản sinh một chút ảnh hưởng, tựa như chôn một hạt giống, có lẽ hạt cây chết rồi, có lẽ hạt cây gặp nước, nhú lên rồi.
Lý tử chung quy là người con gái mà bản thân nguyện dùng cả đời yêu thương, đứa em gái mà hắn nguyện từ bỏ tất cả để yêu thương nó, tình cảm này thuộc tình anh em, lại càng đơn thuần là thuộc về hai người, một người tên là Lý Lộ Từ, một người tên là Lý Bán Trang.
- Ăn sáng không?
Lý Bán Trang đi về phía nhà bếp, nghỉ hè rồi, Lý Bán Trang đã làm hết tất cả mọi việc nhà trừ cơm tối, cô tất nhiên sẽ nắm bắt tất cả cơ hội chăm sóc anh trai, khiến anh biết sự hiền dịu và thùy mị của Lí tử, lại càng thêm luyến tiếc em gái.
Lý Lộ Từ từ sau lưng ôm lấy cô, hai tay ôm chặt vào cái bụng mềm mại của cô.
- Sao thế?
Lý Bán Trang nghiêng đầu lại, hai má cọ vào mũi anh, trong âm thanh có sự quyến rũ tự nhiên.
- Không có gì, buổi sáng muốn ăn trứng ốp lết, một ít táo, tốt nhất là có thêm sữa đậu lành.

Lý Lộ Từ buông cô ra.
- Đi.
- Sữa đậu nành tối qua còn có thể ăn ngay được, đi đánh răng rửa mặt trước đi.
Lý Bán Trang đẩy Lý Lộ Từ hướng vào phòng tắm, tự mình đi vào bếp.
Lý Lộ Từ nhìn theo hình bóng của cô, đứng ở ngoài cửa bếp nhìn trộm cô một lúc, đợi đến khi cô dường như muốn quay đầu lại, lúc này mới vào phòng tắm.
Lý Bán Trang đương nhiên nhận ra, khẽ cười, không biết anh trai đang làm gì, rất kì lạ, sau đó bịt tai xem tiếng máy sữa đậu nành vang lên, cười nhảy bắn lên, chiếc máy sữa đậu nành này thật tốt, âm thanh rất to.
Một lát Lý Bán Trang đã làm xong bữa sáng, An Nam Tú giống như bình thường ra khỏi giường rửa mặt, đánh răng, ngồi vào chỗ của mình đợi mọi người lấy thức ăn cho cô.
- Tối qua cô cùng anh trai đi đâu chơi vậy?
Lý Bán Trang nhìn thoáng thấy anh trai đang đứng trước cửa sổ ăn trứng ốp lết, nói.
- Bọn tôi ở trong lều trên nóc nhà ngủ cả đêm.
An Nam Tú cảm thấy Lý Bán Trang như bà tám mà trên ti vi nói, không biết ai làm gì cũng hỏi một câu, nói một câu, nói với An Nam Tú chuyện An Tri Thủy và Lý Lộ Từ, hoặc là nói với Lý Lộ Từ về An Nam Tú và chuyện cô ở nhà, cũng sẽ nói với An Tri Thủy chuyện nhà mình.
Lý Bán Trang lắc lắc đầu, không hỏi nhiều, tối qua An Nam Tú nói muốn anh trai dẫn cô ta ra ngoài chơi cả đêm, nhưng nếu đùa là ở trong lều trên mái nhà thì thật là kì lạ, không cần phải nói là chủ ý của An Nam Tú, anh trai cũng sẽ không muốn chơi như thế.
- Tôi kể chuyện ngày xưa cho Lý Lộ Từ, tôi nói cô từ trên cây hái xuống, hắn cảm thấy cho dù là trên cây hái xuống, hắn sẽ không cùng cô sinh con, bởi vì luân lí anh em sẽ ngăn cản chuyện này xảy ra, ngoại trừ huyết thống, hắn vẫn phải để ý quan hệ luân lí.
An Nam Tú tường thuật câu chuyện lại cho Lý Bán Trang, hi vọng cô ta không cần phải tồn tại vọng tưởng trong lòng.
Nhìn thấy anh trai nhìn về thứ gì đó trong khu phố nhỏ ngoài cửa sổ, ánh mắt không chú ý về bên này, Lý Bán Trang lúc này mới hết đỏ mặt, trừng mắt nhìn An Nam Tú:
- Nói hươu nói vượn cái gì thế.
- Tôi cho cô ăn cái này.
An Nam Tú cầm ra một viên sáng bóng mê người và có mùi thơm, nhìn qua giống như kẹo que.
- Đây là cái gì?
Lý Bán Trang nhận lấy, cô thật ra đã sớm quên từng ăn viên đường như vậy của anh trai, nhìn qua có vẻ rất ngon, nhưng Lý Bán Trang không dám ăn ngay, đây là đồ của An Nam Tú, ăn rồi chết đi hoặc biến thành con kiến là chyện rất bình thường.