Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 281: Lều trại tàng hình.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 281: Lều trại tàng hình.
Người dịch: Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Thế giới Thần Thuật trong miêu tả của An Nam Tú là một vùng đất rộng lớn xinh đẹp. Lý Lộ Từ cũng đã từng cảm nhận được cảm giác rung động khi chứng kiến An Nam Tú sử dụng thần thuật. Từ “Phong Bế” bao trùm khắp chân trời cho tới quả cầu tia chớp An Nam Tú thường xuyên sử dụng. Còn có phúc phược thuật, trầm mặc thuật, hôn thụy thuật, còn có kiểm trắc thuật và phương pháp học tập gian lận. Trong lòng Lý Lộ Từ, thần thuật đã trở thành hình tượng không gì không làm được, ít nhất là cực kì hùng mạnh. Thần thuật sư cấp Đại hiền triết như An Nam Tú ở trạng thái bình thường cũng như là thần linh.
Mặc dù trong miệng An Nam Tú, thần thuật không đáng nhắc tới. Nhưng trong mắt Lý Lộ Từ, phần lớn thần đồ năng lực thấp trước mặt An Nam Tú mới không đáng giá nhắc đến. Tô Mạc Già không phải là người mạnh nhất khi giao thoa năng lực của thần thuật sư và thần đồ sao? Nếu thần đồ không quá đông đúc như vậy, một quốc gia lấy thần đồ làm trụ cột như Nam Hồ Đế Quốc làm sao có thể uy hiếp đến quốc gia có thần thuật sư cao cao tại thượng Thiên Vân Đế Quốc.
Tối thiểu, Lý Lộ Từ cảm thấy nếu có thể trở thành một thần đồ, thì việc đối kháng với một nhân vật như Vương Sơn Hà chẳng còn là vấn đề nữa.
Đồ thuật chắc chắn là không giống thần thuật. Dựa vào đọc chú mới có thể tạo ra phép thuật. Lý Lộ Từ nghĩ bụng, đồ thuật cũng không dùng các động tác kỹ xảo của cơ thể như cách đấu thuật, không chừng lại giống như kỹ năng trong trò chơi. Ví dụ như các cấp bậc ma thú có thể phóng thích học tập kỹ năng, ví dụ như kỹ năng nhóm anh hùng trong Lâm Hải 3C, giống như ngưu đầu nhân va chạm dã man nhân…
Lý Lộ Từ rời khỏi lều, nóng lòng muốn thử.
Chân trời, ánh rạng đông tràn ngập tạo thành một vòng vàng rực rỡ ven Trung Hải. Lý Lộ Từ vươn vai, mặc độc một cái bố khiến hoạt động hơi mất tự nhiên, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà muốn làm vài động tác thể dục buổi sáng.
Con cua xúm lại quanh chân An Nam Tú.

- Trong mắt Thần thuật sư, thần đồ không đáng nhắc tới. Nhưng nếu là người thông minh chân chính, sẽ không vô duyên vô cớ mà khinh thường đối thủ không biết. Sở dĩ thần thuật sư có thể giỏi hơn thần đồ, đó là vì thần thuật sư hiểu biết sâu rộng hơn thần đồ, nắm rõ mọi thứ của bọn họ.
An Nam Tú vừa nói, vừa dọc theo lan can đi tới. Vòng tay của cô phát ra từng quầng sáng màu lam nhạt, lấp lánh lấp lánh.
Mấy quyển sách lớn nhỏ không đồng nhất rơi ra từ trong vòng tay An Nam Tú.
Có quyển chỉ có mấy tờ giấy mỏng manh như sách bài tập, có quyển lại vĩ đại như một cuốn bách khoa toàn thư, có quyển lại bao bọc đơn giản, cũng có dùng bìa cứng, lại có bìa bằng lá cây, có quyển lấy kim loại phát sáng làm bìa.
Sách luôn là thứ có thể biểu thị cho một loại văn hóa. Lý Lộ Từ hơi kích động, bây giờ mới coi như chân chính tiếp xúc với thế giới Thiên Vân thần cảnh chứ.
An Nam Tú vẽ một vòng tròn trên không, một quyển lại một quyển sách bản địa liền rơi xuống, chất đầy khắp mái nhà cho tới cầu thang. Sau đó cô đứng giữa mái nhà nói:
- Trong này là một phần mười những nghiên cứu của tôi, cơ bản đều là các tác phẩm tiêu biểu về các phương diện, ví dụ như khởi nguyên của thần đồ, hệ thống lực lượng thần đồ, cơ sở đồ thuật, đồ thuật sơ cấp, đồ thuật trung cấp, đồ thuật cao cấp… mặt nào cũng có. Anh muốn học loại nào trước?
- Tôi đâu có biết. Một chữ tôi cũng không biết.
Lý Lộ Từ buông tay. Nhưng hắn cũng không lo lắng lắm, bắt đầu tin tưởng An Nam Tú. Sự tình do An Nam Tú đề xuất, chắc chắn cô có thể giải quyết. An Nam Tú không chỉ là cô bé vẫn nằm trong lòng Lý Lộ Từ mà làm nũng, cô còn là thần thuật sư cấp Đại hiền triết. Lực lượng suy yếu nhưng tri thức và đầu óc, kinh nghiệm vẫn còn.
- Đó là một vấn đề! Anh không thể tùy ý phục chế kết cấu ngôn ngữ từ trong đầu người khác như tôi. Hơn nữa từ ngôn ngữ cao đẳng mà học tập ngôn ngữ đê đẳng (Cấp thấp) rất đơn giản, nhưng ngược lại thì khó hơn nhiều. Trong sách tôi lại dùng đến hơn hai mươi loại ngôn ngữ, anh không thể học được nhiều ngôn ngữ như vậy…
An Nam Tú lắc đầu.
- Anh không làm được, bởi vì anh hoàn toàn chính là một dân bản xứ.
- Không học sao biết được ?
Lý Lộ Từ không phục, đương nhiên chỉ đơn thuần phản bác do tự tôn. Dân bản xứ cũng có lòng tự trọng chứ. Quá đả kích người! Hơn hai mươi loại ngôn ngư, Lý Lộ Từ lớn như vậy còn chưa gặp qua ai biết hơn năm loại ngôn ngữ. Rất nhiều người được ca tụng là biết hơn mười loại ngôn ngư, nhưng lại không đạt đến yêu cầu “thành thạo” như An Nam Tú. Huống chi, nhiều ngôn ngữ trên Địa Cầu lại xuất phát từ cùng một ngữ hệ, cũng dễ học hơn nhiều.
- Chẳng lẽ muốn tôi dạy từng chữ một cho anh?
An Nam Tú vừa nghĩ đến, thống khổ không chịu nổi nói:
- Anh có biết giải thích một chuyện mà anh cho là đương nhiên với một người mà có nói trăm ngàn lần người ta cũng không hiểu là chuyện thống khổ cỡ nào không?
- Không biết, nhưng theo ý cô, trên thế giới này không có gì là đương nhiên. Hẳn là tôi nên tìm tòi nghiên cứu vì sao đương nhiên, cho nên bất cứ thứ gì cô cảm thấy đương nhiên, tôi đều phải tìm hiểu đến cùng!
Lý Lộ Từ mỉm cười.
- Bản thân là đồ ngốc, còn cười!
An Nam Tú trừng mắt nhìn hắn, liếc con cua, sau đó vuốt mấy sợi tóc, chậm rãi đến gần Lý Lộ Từ.
- Trong thần thuật có một chi nhánh là thông linh thật. Tôi đã dùng thông linh thuật với Tú Tú, giúp nó học tập được kinh chập thập nhị biến. Phương pháp này có thể giúp anh nhanh chóng học tập được đồ thuật.
An Nam Tú đi đến trước mặt Lý Lộ Từ, kéo cánh tay Lý Lộ Từ, nhẹ nhàng nghiêng thân mình, cúi đầu nhìn hồi lâu rồi mới nhìn Lý Lộ Từ, ánh mắt ngập nước, đôi mắt chớp động ánh sáng dịu nhẹ, tràn ngập hấp dẫn.

- Điều kiện trước tiên là tôi phải trở thành triệu hoán thú của cô, cô mới có thể dùng thông linh thuật với tôi đúng không?
Lý Lộ Từ có thể không hiểu An Nam Tú sao? Vừa nghe cô nói thế, lại thấy bộ dáng hiện tại của cô, Lý Lộ Từ liền hiểu vấn đề lớn bên trong.
- Không hổ là quan hầu của tôi!
An Nam Tú khó được khen ngợi Lý Lộ Từ, chờ mong nhìn hắn.
Lý Lộ Từ thoáng nhìn qua con cua Tú Tú, lắc đầu. Lý Lộ Từ rất rõ ràng con cua bị đối xử như thế nào, thật là rất thảm thiết. Nô lệ ở thời Hy Lạp cổ, đứa ở nhà địa chủ trong thời đại cũ còn có tôn nghiêm, có tiền đồ hơn nó.
An Nam Tú tức giận bỏ tay Lý Lộ Từ ra, tùy tay cầm lấy một quyển sách, ngón tay vung lên, quầng sáng màu lam nhạt hiện ra quanh quyển sách kia, lơ lửng trong không trung.
An Nam Tú đứng trước quyển sách, đặt quyền trượng Đại hiền triết của cô nằm ngang, chuông gió trên đỉnh quyền trượng khẽ rung lên.
An Nam Tú bắt đầu đọc chú ngữ.
Gió bình minh mang theo thanh âm mơ hồ lạnh lùng mà lực xuyên thấu mười phần của An Nam Tú vang trong không trung, quay tròn, nhộn nhạo, như rơi xuống từ tầng mây trên cao kia.
Từng trang một bắt đầu lật ra. An Nam Tú nhìn một trang, sau đó lời chú của cô bắt đầu trở nên dồn dập hơn, không thể nhận ra âm điệu và ngắt nghỉ, như thể thời gian để người bình thường nói một câu thì cô đã nói cả trăm ngàn câu, muốn đem tất cả nội dung đều áp súc trong một đoạn ngắn ngủi đó.
Tú Tú bắt đầu cầm theo một cây bút bi, nhanh chóng viết lên một cuốn sổ. Toàn bộ đều là chữ Hán mà Lý Lộ Từ quen thuộc đến không thể quen hơn, còn là thư thể Phương Chính Khải.
Đây hiển nhiên là một chuyện máy móc mà hàm lượng kỹ thuật không cao. An Nam Tú không đổi sắc mặt làm, một lát sau đã đọc xong. Tú Tú còn cầm bút máy móc phiên dịch.
Lý Lộ Từ coi như đã hiểu vì sao An Nam Tú nhất định muốn có triệu hoán thú. Nhìn Tú Tú kìa, kêu đến là đến, ngoan ngoan phục tùng, kiên định bất di bất khuất phục tùng mọi mệnh lệnh của An Nam Tú.
Thật sự là đáng sợ. Lý Lộ Từ nhớ tới con chuột máy tính, muốn nó nhấn vào nó liền nhấn, muốn chọn bên phải liền chọn, chọn bên trái liền chọn, con trỏ chạy khắp màn hình, cũng đều do bản thân điều kiển con chuột.
Lý Lộ Từ không muốn trở thành con chuột máy tính.
- Chờ một lát…
Chưa kịp nói với An Nam Tú chuyện gì, lỗ tai của cô đã run lên, sau đó bốn cánh cửa gần Lý Lộ Từ và An Nam Tú liền đóng sập lại, vang lên tiếng chốt khóa.
- Mau giấu đi…
Lý Lộ Từ vội vàng chỉ vào đống sách nói. Nếu bị người nhìn thấy cắm trại dã ngoại ở trên mái nhà cũng không sao, đống sách này không thể để người ta phát hiện.
An Nam Tú không được vui lắm. Rõ ràng có thể cưỡng chế di dời người xông tới, nhưng Lý Lộ Từ lại không cho, đành phải chạy một vòng quanh lan can, tất cả sách đều biến mất, sau đó cầm lấy càng của Tú Tú liền chui vào trong lều trại.
Tú Tú vẫn duy trì tư thế cũ, tiếp tục múa bút thành văn.
An Nam Tú lôi Lý Lộ Từ vào trong trại:
- Chúng ta mau trốn thôi!

- Mau thu lều lại, chúng ta mau trốn vào bên kia đi…
Lý Lộ Từ chỉ vào một cái ống kim loại nói.
- Không cần, lều này có thể tàng hình.
An Nam Tú giữ chặt Lý Lộ Từ, không cho hắn chạy.
- Tàng hình?
Lý Lộ Từ kinh hô. Năng lực này trong mắt Lý Lộ Từ còn tốt hơn cả thần thuật đồ thuật, vội nói:
- Thế nếu chế tác thành áo giáp tàng hình, lúc chiến đấu mặc nó vào, thần thuật và đồ thuật còn có tác dụng gì?
- Nó chỉ có tác dụng dưới ánh mắt của người thường thôi. Thần thuật sư và thần đồ hùng mạnh cho dù nhắm mắt lại cũng có thể chiến đấu. Anh tàng hình thì có lợi gì? Bọn họ nhìn thấy sinh mệnh lực của đối thủ, giống như hồng ngoại của camera của các anh đó.
An Nam Tú đập vỡ mộng tưởng của Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ vẫn cảm thấy rất thần kì. Bởi vì trước đây hắn luôn mơ ước có một bộ trang phục tàng hình, như vậy hắn có thể chờ lúc Tiền Tuấn Long tắm rửa, đổ nước tiểu vào trong bồn tắm của hắn. Tên Tiền Tuấn Long kia mỗi sáng đều không sợ khổ ải chạy nửa dặm chỉ để đổ nước tiểu ở trước cửa nhà Lý Lộ Từ.
- Lát nữa chúng ta rời khỏi đây thôi.
Lý Lộ Từ không ngờ sớm như vậy còn có người đến đây. Đống nhà lầu này dường như chỉ đơn thuần là ký túc xá. Bình thường mùa hè sau bảy giờ mới an toàn, bảo vệ, khống chế và nhân viên công tác các nơi đến đây, sau đó là những người đi làm qua lại chật chội. Nhìn sắc trời lúc này hẳn là chưa tới sáu giờ.
- Nói nhỏ chút. Chỉ có thể tàng hình, không ngăn cách âm thanh được!
An Nam Tú nhỏ giọng nói.
Lý Lộ Từ im lặng. Phía trước lều có một máy camera giống như có thể quan sát pha lê trong suốt. Lý Lộ Từ nhìn thấy qua pha lê.
Cửa hang lang mở ra, một nam một nữ chậm rãi đi tới.
Lý Lộ Từ chỉ có thể cầu nguyện hai người kia đừng có giẫm lên lều trại.
May thay, hai người kia chỉ dừng lại trước lều trại, bắt đầu tán gẫu, dường như là có bản kế hoạch gì đó hai người phải làm đến nửa đêm, sáng dậy còn phải làm tiếp, giờ lên mái nhà hít thở không khí.