Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 241: Ngươi cũng xứng.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 241: Ngươi cũng xứng.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ chỉ nhìn thấy những hoa văn của hổ Đông Bắc ở vườn bách thú, hổ Hoa Nam, nhưng từ trước đến giờ chưa nhìn thấy loại hổ này, khiến hắn nhớ tới thú cưỡi của .
Con hổ đen cúi đầu cắn Kiều Bạch Y, trong ánh mắt trào ra sự hung ác, nhe răng nanh ra, hiền nhiên là để hút máu của Kiều Bạch Y.
Trên mặt của Kiều Bạch Y lộ ra vẻ khó nhọc, lại dường như không có sự né tránh, phản kháng.
Nguyên bản con hổ đen hư hóa dần trở nên rõ ràng hơn, dường như càng hút máu nhiều thì làm cho con hổ trở nên chân thực hơn.
Hổ là chúa tể muôn loài, tùy tiện tát ai là sẽ vỡ đầu, nhưng Lý Lộ Từ cũng không sợ con hổ này, ở vườn bách thú An Nam Tú đã bắt hắn thả lão hổ ra ngoài, Lý Lộ Từ không đồng ý và cũng không hề sợ, chỉ là người bình thường cũng sẽ không đồng ý.
Nhưng muốn đánh hổ thật, Lý Lộ Từ cũng có chút lo lắng, dù sao với con dã thú hung ác trong ý thức con người đã hình thành nên ấn tượng rất sâu đậm. Thực tế Lý Lộ Từ cũng không thể ngang với hổ được.
Con hổ này không phải bình thường, cảm thấy được sức mạnh của Kiều Bạch Y, Lý Lộ Từ cảm thấy khả năng áp đảo con hổ của Kiều Bạch Y, anh ta bây giờ như vậy dường như dùng phương pháp tà giáo hiến máu tươi để triệu tập hung thần, tạo ra con hổ đen này không phải là nhỏ.
Lý Lộ Từ sẽ không trơ mắt ra nhìn thành công của Kiều Bạch Y, cúi xuống tiến đến, đạp một cái vào bụng của Kiều Bạch Y.
Kiều Bạch Y không hề có đấu hiệu của sự phản kháng.
Con hổ đen cắn Kiều Bạch Y nhảy lên không trung, Kiều Bạch Y tựa như đại Bá Vương Long trong tayAn Nam Tú , không hề tức giận và phản kháng.
Nhìn thấy Lý Lộ Từ như đang làm phiền, hổ đen mở mắt to nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ không ngần ngại nhảy lên cao, muốn túm lấy chân của Kiều Bạch Y kéo xuống.

Hổ đen trong nháy mắt biến mất, sau đó trong tay Lý Lộ Từ đã cầm được cổ chân của Kiều Bạch Y, Kiều Bạch Y uể oải đột nhiên mở to mắt, dùng phương thức không thể tin nổi chạy chéo sang bên trong không trung.
Lý Lộ Từ rơi xuống đất, nhìn Kiều Bạch Y.
Kiều Bạch Y đứng dậy, dường như một người bình thường được trang bị một khối to lớn trên cơ thể, hai tay cũng như cơ thể cao lớn mọc ra, đầu lại có vẻ không phối hợp mà nhỏ hơn nhiều, ngực y xuất hiện nhiều hình xăm hổ đen giống như con vật đang sống bình thường vậy, nhìn Lý Lộ Từ với ánh mắt hung ác.
- Thực ra tao chỉ muốn dạy bảo mày một chút, tuy nhiên xem ra thuận tiện giết luôn mày cũng là một lựa chọn không tồi.
Tự nhiên phong thái của Kiều Bạch Y biến mất, thay vào đó cũng là một thanh niên dũng mãnh khác… như là một tên dã thú.
- Vừa hay, tôi cũng có ý này.
Lý Lộ Từ chưa từng tưởng tượng mình không ngờ sẽ giết người, nhưng lúc mà hai tên giả mạo Quốc An giơ súng định bắn, Lý Lộ Từ vẫn sẽ sẵn sàng đánh trả, huống chi đối phương còn uy hiếp tới em gái của hắn.
Nếu chỉ là người bình thường, Lý Lộ Từ sẽ không bao giờ phản ứng mãnh liệt như thế, chỉ là em gái đối với những tên quái gở này thì thực sự quá mềm yếu. Lý Lộ Từ muốn bảo vệ em gái, hắn sẽ không ngần ngại bóp chết sự uy hiếp này.
Quan trọng nhất vẫn là khi đánh nhau sẽ không có ai biết, đây là chuyện nằm trong phạm vi quản hạt của Kiều Niệm Nô, mặc kệ thân phận của Kiều Bạch Y này là gì, chính y gây sự trước, sau đó tiêu vong trên thế giới này thì không có gì ảnh hưởng tới Lý Lộ Từ cả.
Kiều Bạch Y bật cười ha hả, tiếng cười như tiếng hổ gầm nơi rừng sâu, xi măng vỡ trên sàn nhà, bụi bay khắp nơi.
Kiềm chế lại, Kiều Bạch Y nhếch mép,tỏ ra điệu bộ châm chọc.
- Nếu muốn mày chết, sẽ cho mày chết một cách minh bạch, có một số phụ nữ mày không xứng.-
- Phụ nữ?
Lý Lộ Từ kinh ngạc, không ngờ tên kia đến là muốn tranh giành một người phụ nữ với mình, nhưng người phụ nữ thân với mình nhất chính là An Tri Thủy, An Tri Thủy có quan hệ với người này sao?
Hắn đương nhiên sẽ không cho rằng đối phương đến là vì An Nam Tú.
Kiều Bạch Y không muốn phí lời, hai tay nắm chặt.
- Hổ nhảy.
Thì ra Lý Lộ Từ còn thấy được rõ ràng bóng dáng của Kiều Bạch Y, lúc đó, Kiều Bạch Y nhảy lên trước để lại một đám khói tàn làm cho người ta không thể xác định được y đến từ đâu. Y nhảy vọt lên đầu hổ đen như ẩn như hiện hai bên trái phải.
Một vũng máu chảy ra từ đầu của Lý Lộ Từ, một ngoạm muốn cắn đứt đầu Lý Lộ Từ xuống.
Lý Lộ Từ tránh được, ngón tay Kiều Bạch Y nắm chặt chụp vào bụng của Lý Lộ Từ.
- Vuốt hổ.
Kiều Bạch Y nhìn thấy tay mình đang cắm vào bụng của Lý Lộ Từ, chảy ra máu tươi, không tự chủ được liếm đầu lưỡi.
Con hổ đen trong đầu của Kiều Bạch Y lại xuất hiện, há mồm muốn cắn đứt cổ hắn.
- Cũng xứng với mày đấy.
Kiều Bạch Y cười rộ lên.
- Máu thịt của mày cũng có mùi vị đấy, hổ đen rất thích.
Lý Lộ Từ đứng bất động, mặt không biểu lộ cảm xúc, cúi xuống nhìn hai ngón tay đang ở trong bụng mình của Kiều Bạch Y, sức mạnh của Kiều Bạch Y thật sự không tồi, có thể cắm vào bụng hắn sâu như thế, cho là viên đạn tự nhiên cũng chỉ vào sâu như vậy mà thôi.
Kiều Bạch Y ngẩng đầu nhìn Lý Lộ Từ, phát hiện hắn cũng đang nhìn mình, ánh mắt bình tĩnh, không khỏi động lòng, sự sợ hãi xuất hiện trong đầu, như vậy cũng không có việc gì xảy ra với hắn sao?
- Ngươi cũng xứng?
Lý Lộ Từ tùy ý cho con hổ cắn vào đầu mình, cười nhạt, mặc kệ Kiều Bạch Y, đột nhiên giơ ra hai tay, tay phải bắt lấy chân trên hổ, tay trái bắt lấy hai chân sau.
- Rống.
Con hổ đen rống lên thảm thiết, miệng càng dài càng rộng, khóe mép trào máu.
- Thử.

Âm thanh máu thịt vang lên, Lý Lộ Từ hét lên giận dữ, đầu của con hổ đen bị Lý Lộ Từ xé thành hai nửa.
- Bụng đói ăn càn, không sợ rụng răng?
Lý Lộ Từ đập đầu con hổ xuống đất, sau đó máu chảy đầm đìa, đầu hổ biến thành một vệt khói đen biến mất.
- Mày.
Hình xăm trên ngực Kiều Bạch Y biến mất, sức mạnh trên người dường như mất đi gần nửa, trước nay không có cảm giác như vậy, Kiều Bạch Y khó mà tin được Lý Lộ Từ, Hổ thần cùng mình vào sinh ra tử, vì mình thắng được vô số thừa nhận lẫn ánh mắt ghen tị hâm mộ, được quốc gia trao tặng cứ như vậy bị người dễ dàng xé làm đôi?
Đây là loại sức mạnh gì thế? Kiều Bạch Y biết rõ khả năng của hổ thần, chính là sắt thép xi măng cũng đã bị nó cắn đứt, trên cổ Lý Lộ Từ rõ ràng để lại vài cái dấu răng lớn, vì sao hắn vẫn bình yên vô sự.
Trong ánh mắt của Kiều Bạch Y, Lý Lộ Từ vết thương trên cổ và trên mặt bắt đầu khép lại, Kiều Bạch Y thậm chí còn cảm thấy từ bụng hắn truyền đến một loại năng lượng lớn, không ngờ ngón tay Kiều Bạch Y cắm vào bụng dung hợp với thân thể của hắn.
Kiều Bạch Y vội vàng rút ngón tay ra, lảo đảo lùi ngã trên mặt đất.
Lý Lộ Từ không có ý buông tha cho Kiều Bạch Y, tới gần rồi lôi Kiều Bạch Y đứng dậy, thúc đầu gối thật mạnh vào lưng.
- Rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, Kiều Bạch Y tựa như cành cây bị bẻ gẫy, chỉ còn da thịt liền nhau, gãy thành hai đoạn rơi trên mặt đất.
Lý Lộ Từ lo lắng, lại là một quyền hung hăng đấm xuống tim Kiều Bạch Y.
- Phụt.
Một dòng máu tươi phun ra từ miệng Kiều Bạch Y bắn vào mặt Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ xoa xoa, cười nhạt:
- Máu của ngươi cũng không có mùi vị gì cả.
- Mày… Mày…
Kiều Bạch Y ánh mắt tràn đầy sự không cam lòng, nhìn chằm chằm Lý Lộ Từ, giống như chết cũng muốn biến thành ác quỷ tìm Lý Lộ Từ báo thù.
Lý Lộ Từ lại đưa Kiều Bạch Y lên cao, xương cốt hai tay lên, không có bộc phát trạng thái khoa trương như của Kiều Bạch Y, nhưng phát ra nhiều sức mạnh hơn.
Hắn muốn xé Kiều Bạch Y thành hai nửa, khiến Kiều Bạch Y toàn thân đều không có, một khi đề cập đến em gái, Lý Lộ Từ rất dễ rơi vào trạng thái điên cuồng, chỉ muốn kết thúc sự uy hiếp này, Kiều Bạch Y cũng đã nói anh nợ em trả rồi.
- Lý Lộ Từ, dừng tay.
Cánh cửa tử đột nhiên có người mở cửa bước vào.
Lý Lộ Từ quay đầu lại, dáng một người phụ nữ trẻ bước vào, búi tóc cao, ánh mắt lạnh lùng có thể quyến rũ bất kì kẻ nào.
Lý Lộ Từ dường như đã hiểu được điều gì đó, cánh mũi thở phập phồng, cố gắng khắc chế ý nghĩ xé Kiều Bạch Y thành hai nửa, nhưng vẫn ném y ra ngoài.
- Ầm ầm.
Một cú ném không ngờ mang theo khí thế hùng hồn khiến cho cả tầng hầm đều rung động, toàn thân Kiều Bạch Y đều chìm vào cát bụi, xi măng.
- Thả lỏng tinh thần, không ai uy hiếp em cậu đâu, nó đang được chúng tôi bảo vệ.
Kiều Niệm Nô nói giọng nhẹ nhàng khiến người ta cảm thấy an tĩnh.
- Cô biết không?
Hiển nhiên hắn vừa tiếp xúc với Kiều Bạch Y, Kiều Niệm Nô đã biết rồi.
- Hắn rất nguy hiểm, cho nên tôi mới theo dõi hắn.
Kiều Niệm Nô cầm ra một khăn lụa, cũng không nhìn Lý Lộ Từ.
- Lau máu trên mặt.
- Hắn là ai, tại sao lại làm như vậy?

Kiều Niệm Nô có vẻ biết rõ chuyện này, Lý Lộ Từ đang lúc tức giận, không nhằm vào ai, chỉ có điều chính mình cũng không biết chuyện gì cả nhưng sao lại gặp chuyện này, dù là ai cũng không thể nhẹ tay.
- Tôi sẽ xử lý tốt.
Kiều Niệm Nô nhìn thoáng qua Ly Lộ Từ, đôi mắt có cảm xúc vô cùng phức tạp:
- Lần này là không ngờ được, là lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng, tôi cam đoan với cậu… về phần nguyên nhân, thì cậu không cần hỏi nhiều.
- Hắn thiếu chút nữa đã giết tôi rồi, còn bảo tôi không được hỏi nhiều?
Lý Lộ Từ đi qua Kiều Bạch Y.
- Tôihỏi hắn.
Kiều Niệm Nô kéo Lý Lộ Từ lại.
- Hắn cho rằng tôi và cậu có quan hệ mật thiết, sinh lòng ghen tị, không hơn.
Gương mặt Kiều Niệm Nô ửng đỏ, hiển nhiên chuyện này khiến cô ta vô cùng khó xử mà không thể chịu được.
- Nực cười, là nguyên nhân này sao? Bởi vì bản thân mạnh mẽ là có thể giết người không cần chứng cứ hay sao?
Lý Lộ Từ bừng lên lửa giận từ trong lòng.
Thấy Lý Lộ Từ đi về phía Kiều Bạch Y, không ngờ phải không chết không xong với Kiều Bạch Y, thân hình Kiều Niệm Nô chớp động, chặn trước Lý Lộ Từ.
- Chưa chắc không có chứng cớ.
- Cái gì?
Lý Lộ Từ không hiểu ra sao cả.
- Được rồi, giờ hắn đã là tàn phế, không thể uy hiếp cậu được nữa, cậu giết hắn đi, tôi không còn cách nào giải thích nữa.
Kiều Niệm Nô hạ giọng khẩn cầu.
- Được không?
Kiều Niêm Nô luôn nói chuyện bình tĩnh mà lạnh lùng, ngẫu nhiên biểu lộ ra không chút để ý, khuôn mặt dường như vĩnh viễn không muốn người ta thấy được nội tâm thật vậy.
Lý Lộ Từ lần đầu tiên nghe được cô ta nói nhẹ giọng cầu khẩn người khác, trong lòng ác ý đã giảm đi nhiều, không có cách nào kiên trì hơn, so với Kiều Niệm Nô thì nhất định Kiều Bạch Y có nguyên nhân không thể chết, gật gật đầu:
- Hắn quan trọng với cô thế sao?
- Giết hắn, cậu sẽ rất phiền toái nếu như không muốn rước phiền toái ấy mà thôi.
Kiều Niệm Nô thở phào nhẹ nhõm, cho Lý Lộ Từ một chùm chìa khóa.
- Tủ quần áo tầng hai, việc muốn thay quần áo ở đây thì có thể dễ dàng giải quyết, không phiền gì cả.
Lý Lộ Từ tự nhìn mình, vừa ra khỏi cửa chỉ sợ khiến vô số người hét ầm lên, sau đó cảnh sát sẽ lôi hắn đi, hắn đành phải cầm chìa khóa rồi đi.