Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 237: Giao phong.\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 237: Giao phong.
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Hai người ngồi trong thư viện không quá lâu, Lý Lộ Từ đi vệ sinh hai lần, thực tế đều là ra ngoài để xem An Nam Tú có đi cùng vào không.
Vì hắn đến thư viện thật ra chỉ là muốn thu hút An Nam Tú tới, sau đó hoặc là đuổi An Nam Tú về, hoặc là ba người cùng rời khỏi thư viện đi ăn.
An Nam Tú cuối cùng lại biến mất, Lý Lộ Từ không muốn để quá nhiều người trong trường thấy hắn và cô gái này có liên quan gì mới trực tiếp kéo An Nam Tú ra, rút cuộc hóa ra vì An Nam Tú đá cửa gây sự với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ đã nổi bật như vậy, một cô gái giả làm giáo viên giảng bài lại có quan hệ với Lý Lộ Từ, Lý Lộ Từ sẽ biến thành Hoa hoa công tử đến đâu cũng trêu chọc các cô nàng xinh đẹp.
Gần tới bữa trưa, Lý Lộ Từ ngồi không yên, nói với An Tri Thủy cùng đi ăn.
An Tri Thủy cúi đầu ừ một tiếng, thật ra cô cũng không sao học vào được, trước đây luôn cảm thấy ở cùng với Lý Lộ Từ có thể cùng học cùng giúp đỡ nhau, nhưng bây giờ ở cùng với Lý Lộ Từ luôn không tập trung tinh thần học tập được, An Tri Thủy cũng không cảm thấy có gì không tốt, cùng lắm là quay về học nhiều thêm một chút là được.
Hai người rời khỏi thư viện, liền thấy những phòng tự học khác cũng có người rời khỏi.
- Họ nói có người tới đá sân của Đại học Quốc gia, đã có hai giáo sư, một phó giáo sư, và ba y tá tới đây.
An Tri Thủy nghe những người đang rời khỏi bàn tán.

- Không thể nào? Coi các giáo sư của trường chúng ta đều là nước hóa dầu à? Nhiều nhất chỉ là miệng người lọc lõi mà thôi.
Lý Lộ Từ không tin, thật sự nghiên cứu học vấn, chưa chắc hiểu được những lời biện luận tranh cãi, luận văn ở đại học Quốc gia có khi tìm người viết, nhưng phần lớn vẫn có thể làm ra những thành quả nghiên cứu khoa học vẫn gây cho quốc nội hay quốc tế kinh ngạc.
- Chúng ta cũng đi xem đi, hình như đều là các giáo sư của môn sinh vật học.
An Tri Thủy rất tò mò, vì tính quyền uy của các giáo sư, đại học Quốc gia ít khi có thể nhìn thấy các giáo sư giương cung bạt kiếm, và khi ai đó vì một vấn đề học thuật nào đó mà đỏ mặt, điều này đối với rất nhiều sinh viên mà nói, sức thu hút của tình cảnh này vượt ra so với buổi biểu diễn của các minh tinh màn bạc.
- Sinh vật học?
Sinh vật học của Đại học Quốc gia rất mạnh, Lý Lộ Từ không tin người nào đó có thể tới đây phá đám, luận bàn còn có thể lắm, chỉ là…
- Thực vật học và sinh vật học là ngành học có liên quan sao?
- Đương nhiên, thực vật học là một nhánh.
An Tri Thủy nói chắc chắn.
- Hỏng rồi.
Lý Lộ Từ ôm sách đưa cho An Tri Thủy:
- Mình đi trước.
- Này…
An Tri Thủy rất lạ, thấy tốc độ chạy của Lý Lộ Từ còn nhanh gấp nhiều lần so với chạy trăm mét, cũng vội vàng chạy theo sau.
Khi Lý Lộ Từ tới phòng môn thực vật học, mới phát hiện căn bản không chen vào được, trong phòng có rất nhiều người, ngoài cửa đều là người, bên trong thỉnh thoảng truyền ra những lời bàn luận.
- Thật tức cười, lời lẽ của các người trắng trợn như vậy, lẽ nào sự nghiên cứu bao nhiêu năm của các người đều chỉ như nước bọt mà thôi sao?
Trong phòng truyền ra tiếng kiêu ngạo của An Nam Tú.
Quả nhiên là cô ấy…Lý Lộ Từ nhìn đám người đang chen chúc nhau, nghiêng người cũng không nhìn thấy An Nam Tú đang đứng trên bục giảng, có thể đủ thấy được hai giáo sư bên dưới bục.
Lý Hòa Bình, viện sĩ viện khoa học trung quốc, ba lần giành được thành tựu của học giả Trường Giang, giáo sư viện khoa học của đại học Quốc gia, thạc sĩ, giám đốc điều hành tế bào sinh vật học Trung Quốc, giám đốc điều hành di truyền học Trung Quốc, ủy viên thường vụ Quốc vụ viện.
Hoàng Ứng Lã, cũng là giáo sư tiến sĩ viện khoa học, phó chủ tịch thực vật học sinh lí học Trung quốc, giáo sư được đặc biệt mời tới, trong nước danh tiếng không bằng Lý Hòa Bình, nhưng danh tiếng ngoài nước thậm chí còn vượt xa Lý Hòa Bình.
Bây giờ hai vị giáo sư đứng ở đó, vẻ mặt không phải là xấu hổ, càng không phải là trào phúng, đơn thuần chỉ là tức giận, rõ ràng không phải cố tình gây sự với đối phương, mà hoàn toàn trái ngược với cơ sở học thức và nhận thức của họ, nhưng bọn họ lại đang biện luận và phản bác hoàn toàn bị rơi vào thế hạ phong.
Biểu hiện của họ chỉ có thể nói rõ, người tranh luận với họ thực sự có thực lực, có tư cách thảo luận với họ, nhưng lý luận kiên trì của đối phương và quan điểm là không thể dễ dàng tha thứ.
- Vấn đề về môn động vật chân đốt, các ông không giải thích được, tôi đưa ra một động vật chân đốt còn sót lại để giải thích, các ông không thừa nhận, cho là hoang đường vớ vẩn. Vấn đề khởi nguồn của sinh mạng, các ông cũng không nói rõ, ít nhất tôi có thể giải thích được vấn đề mạng sống trên toàn cầu, các ông không thừa nhận sự tồn tại của một thế giới khác. Vấn đề số mạng già cả, các ông chỉ hiểu được ủng hộ tích lũy, lại không có cách nào giải thích dược sự tích lũy này thể hiện trong nhân loại, tuổi thọ của con người phải vượt xa một nghìn năm. Sự nghịch biện của các sinh vật phù du, các ông chỉ có thể làm hồ đồ, giới hạn của động thực vật mà tôi đưa ra, các ông cũng chỉ có thể nói không có thí nghiệm và chứng cứ chứng minh. Kỷ băng hà đơn giản nhất đã bùng phát, hoàn toàn có thể nói rõ sự tiến hóa của Darwin là vô vị giống như việc các ông làm, cây thế giới có thể giải thích tất cả một cách hoàn mỹ, các ông lại quay sang vấn đề thực vật không thể sinh nở, thật nực cười.
An Nam Tú luôn kiêu ngạo như vậy, khinh thường nhìn người dưới bục.
- Tôi thừa nhận nhiều quan điểm mà cô đưa ra có thể giải thích được những vấn đề sinh vật chưa giải quyết được, nhưng thầy giáo hướng dẫn của cô là ai? Lý luận của cô có thí nghiệm và chứng cứ gì để chống đỡ không? Cho dù cô phản bác quan điểm của chúng tôi, cô cũng không thể chứng minh cô đúng.
Hoàng Ứng Lã đã mặt đỏ tía tai, không phải vì mất mặt trước các sinh viên, chỉ là vì luận điểm của đối phương dường như đã chạm vào tổng kết bao nhiêu năm nghiên cứu của ông, mơ hồ cảm thấy vượt qua được hố sâu, có thể chạm được chân lý, cố tình thu hút sự hứng thú của đối phương, cũng xác minh dược sự phỏng đoán của họ, thậm chí lộ ra một số ví dụ thực tế có thể chứng minh, lại hoàn toàn không cho họ thấy được một chút ý nghĩa.

Lý Lộ Từ thấy nhất thời sẽ xong không, hỏi một nam sinh bên cạnh:
- Cãi nhau bao lâu rồi?
- Một thời gian dài rồi, vừa bắt đầu bọn tôi đều cho là một chuyện đùa… sau đó học sinh của học viện sinh học tới, nghe rất chăm chú, sau đó có mấy thạc sĩ tới, không ngờ lại ghi chép, rồi lại tới một phó giáo sư cãi nhau với cô ấy, sau đó lão Hoàng và lão Lý tới, bắt đầu cãi nhau…
- Cô ấy nói lẽ nào không phải là nói bậy sao?
Lý Lộ Từ không rõ chuyên gia sinh vật học bây giờ nghiên cứu cái gì, không ngờ lại coi trọng lời nói của An Nam Tú.
- Tôi cũng cảm thấy là nói liều, nhưng các giáo sư không cho như vậy, bọn họ nói chúng tôi cũng nghe không hiểu, thật lợi hại, cô gái này cũng mới ngoài hai mươi.
- Nghiên cứu viên Kiều đã đủ lợi hại rồi, vị này hình như cũng rất trẻ, nhưng nghiên cứu viên Kiều cũng không phải là đối thủ của lão Hoàng và lão Lý, vị này rõ ràng là quét ngang.
Một nam sinh khác hứng thú nói, là người của viện sinh vật học.
Lý Lộ Từ có chút buồn bực, hắn luôn tự hào về khoa học Trái đất, cảm thấy Thiên Vân thần cảnh tuy lợi hại, nhưng đó nhất định là một thế giới giống như đời Đường đời Tống có khoa học kỹ thuật kém xa với thế giới hiện đại, nào biết một sự kiến giải của An Nam Tú không ngờ có thể khiến hai vị giáo sư lời nói đầy trọng lượng bị phản bác. Chỉ hi vọng là một lý luận mà An Nam Tú hái xuống trên cây hỗn hợp với những kiến thức nghiên cứu sinh vật học hiện đại, cô đã phục chế lại kiến thức trong đầu của hai giáo sư, sau đó mới có hiệu quả bây giờ… Lý Lộ Từ chỉ có thể an ủi mình như vậy.
- Tôi đói rồi.
Lý Hòa Bình vừa nói xong một vấn đề, An Nam Tú lại không có ý trả lời, tự ý nói.
- Đi, cùng đi ăn nào, chúng ta bàn tiếp.
Hoàng Ứng Lã vui vẻ tưng bừng.
- Các ông có hứng thú ăn cơm cùng với một học sinh, sau đó thảo luận và vấn đề sinh vật học với anh ta sao?
An Nam Tú không thèm để ý, phất tay:
- Tránh ra.
- Cô…
Lý Hòa Bình và Hoàng Ứng Lã chút nữa thì sưng não, hai giáo sư tuổi tác cũng không còn nhỏ.
- Tuy nhìn cô có vẻ rất lợi hại, nhưng hi vọng cô tôn trọng người già….
Một nữ nghiên cứu sinh cố lấy dũng khí nói.
- Đối với tri thức phải theo đuổi mới là ý nghĩ sinh mạng, nếu không có sống được một nghìn tuổi cũng chỉ là vô ích. Hôm nay tôi mở mang kiến thức của họ, để họ nhận thức được mình trước đây hoàn toàn là lãng phí thời gian, bây giờ bắt đầu tìm thấy phương hướng nghiên cứu đúng đắn, tuy không kịp, nhưng còn hơn là tiếp tục lãng phí.
An Nam Tú hừ lạnh một tiếng, đi ra khỏi đám người.
Lý Lộ Từ thật muốn vạch trần cô, ý nghĩa sinh mạng của An Nam Tú ngoài đấu địa chủ ra, ăn kem que, xem con kiến, làm nũng, giận dỗi, còn có gì khác sao?
- An Thủy Thủy kia thì sao?
An Nam Tú đi tới phía trước Lý Lộ Từ.

- Ở phía sau.
Lý Lộ Từ trả lời, đứng ở cửa oán thầm An Nam Tú, ngay cả đám người tránh ra cũng không chú ý tới, cái này tốt rồi, Lý Lộ Từ vốn không muốn để ai biết hắn quen cô gái trẻ đến đá bãi trường đại học Quốc gia.
- Người học sinh kia là ai?
Lý Hòa Bình cao giọng hỏi một câu.
- Lý Lộ Từ ngành kế toán học viện kinh doanh.
Hóa ra học sinh chọn môn của “thực vật học” vẫn còn, Lý Lộ Từ thường đi cùng với An Tri Thủy, không quen Lý Lộ Từ cũng biết hắn.
- Lần sau chúng ta chuẩn bị tốt chút, để cậu ta gọi cô gái này tới.
Hoàng Ứng Lã vẫn không chịu phục.
Lý Hòa Bình gật đầu, chỉ vào mấy thạc sĩ nói:
- Các cậu cũng phải chuẩn bị tốt.
Mấy tiến sĩ xấu hổ, sự biện luận vừa rồi đều chỉ nghe được một nửa, rất nhiều ngành khoa học đều như vậy, từ cơ bản tới trình tự nhất định về sau sẽ không đáp ứng được, sẽ phủ định nhận thức trước kia, giống như sự khác biệt giữa thời đại của Newton và thời đại của Einsteein.
Lý Lộ Từ vội vàng kéo An Nam Tú chạy đi, lần này tốt rồi, An Nam Tú biến mất, sự phiền phức của Lý Lộ Từ là vô cùng vô tận, hắn thực sự quá rõ những thứ này có thể mất cả đời để nghiên cứu, tế bào của một kẻ thông thái rởm cố chấp là đáng sợ biết bao nhiêu.
Lý Lộ Từ kéo An Nam Tú chạy ra khỏi phòng học, mới thấy An Tri Thủy đang cố gắng ôm đống sách của Lý Lộ Từ đi tới, Lý Lộ Từ nghĩ tới trọng lượng đống sách của mình, liền thấy hối hận, thực ra trọng lượng của túi sách không có gì đáng kể so với hắn, chỉ là khi người bình thường có chút vội vàng đi đều sẽ quen như vậy thôi, Lý Lộ Từ vội vàng chạy tới nhận lấy túi sách:
- Xin lỗi, vừa rồi vội quá.
- Xảy ra chuyện gì vậy?
An Tri Thủy không để ý, lau mồ hôi trên trán, khoảng cách từ thư viện tới phòng học không ngắn, Lý Lộ Từ chạy rất nhanh, An Tri Thủy chạy hai bước cũng không đuổi kịp hắn, lại làm rơi túi sách của hắn, sách đều rơi hết ra ngoài, nhặt xong mới lại tiếp tục đi được.
Lý Lộ Từ chỉ vào An Nam Tú ở phía sau:
- Người ở đó cãi nhau với người ta chính là cô ấy.
- Xin chào…tôi là An Tri Thủy, tôi quen em gái cô, cô ấy còn tới nhà tôi chơi hai lần.
An Tri Thủy lễ phép mà hiền lành chào hỏi, cô thật không muốn mất điểm với cô gái này, đương nhiên phải hào phóng tự nhiên trước mặt Lý Lộ Từ.