Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 232: Cô đến gây sự phải không?\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 232: Cô đến gây sự phải không?
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Nghe được từ An Nam này, đây là dòng họ rất hiếm gặp , cuối cùng Lý Bán Trang nhớ ra, An Nam Tú.
Cô gái trước mắt này so với Lý Bán Trang còn cao hơn, có một cô gái với mái tóc đen dày và thẳng, long mi luôn vểnh lên đầy khinh thường, ánh mắt lạnh lùng như có như không, trên khuôn mặt xinh đẹp lộ rõ vẻ ngạo mạn, rõ ràng là XL, không, ít nhất cũng phải là XXL lần của An Nam Tú, bởi vì An Nam Tú là một người rất nhỏ rất nhỏ, được anh ôm vào lòng trông giống như búp bê mà thôi.
Quá giống, thậm chí Lý Bán Trang còn hoài nghi An Nam Tú có phải là đứa trẻ nhỏ đột nhiên trưởng thành.
Bỏ ý nghĩ hoang đường này sang một bên, Lý Bán Trang chờ cô gái này nói ra tên của mình.
-An Nam … An Nam…
Cô gái suy nghĩ một hồi, cũng không để ý tới Lý Bán Trang, tự hỏi mà cân nhắc:
-Tôi tên là gì?
Xuất phát từ sự lịch sự, Lý Bán Trang mỉm cười đáp lại, sau đó vẻ mặt vô cùng cứng ngắc. Vốn tưởng là An Nam Tú đã đi rồi, có thể cùng anh trai sống vài ngày im lặng, nhưng ai biết lại tới thêm một cô gái chính tên mình cũng không biết gọi là gì, đây là cô gái này hiển nhiên phải quan hệ với An Nam Tú…. Quả nhiên, một khi trêu chọc An Nam Tú, cho dù cô ta sẽ bỏ đi, từ trường hùng mạnh không gì sánh kịp quanh cô ta cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của Lý Bán Trang và anh trai.
-An Nam Trường Tú. Đúng, đây chính là tên tôi.
-Có chuyện gì vây?
Lý Bán Trang thật không muốn hỏi.

-Lý Lộ Từ có nhà không?
-Anh, có người tìm anh.
Lý Bán Trang đến, hi vọng không có chuyện gì xảy ra, dù có thì cũng là chuyện liên quan tới Ann Nam Tú.
Lý Lộ Từ uống nước xong, từ trong phòng bưng ấm nước đi ra, nhìn vào cô gái đang đứng trong phòng khách, ấm nước liền rơi xuống đất, nước tràn ra xung quanh.
-Anh!
Lý Bán Trang nghi ngờ nhìn anh trai và cô gái kia, sau đó đi lấy cây lau nhà lau sàn.
-Tôi là chị của An Nam Tú, An Nam Trường Tú.
- An…Nam…Trường…Tú…
Lý Lộ Từ từng chút từng chút thuật lại tên này, nhân lúc Lý Tử cúi đầu xuống lau nhà, nhe răng, nhếch miệng, nháy mắt với cô gái.
An Nam Trường Tú, tự nhiên là ý An Nam Tú công chúa điện hạ lớn lên, cao ra, An Nam Tú cảm thấy mình lấy được tên này trước sau như một thật là tốt.
-Tôi đói rồi.
An Nam Tú sờ sờ bụng nhỏ, đi đến trước bàn ăn, lấy ghế dựa của Lý Bán Trang ra, ngồi vào vị trí quen thuộc của mình.
-Ha ha… còn chưa ăn cơm đi, đúng lúc cùng ăn.
Lý lộ Từ cười miễn cưỡng, giống như tiếp đón khách bình thường, đi vào phòng bếp cầm bát đũa.
Lý Bán Trang nghi ngờ nhìn An Nam Trường Tú, cùng chạy theo vào phòng bếp.
-Cô ấy đúng là chị của An Nam Tú sao?
-Em cảm thấy nếu không phải là chị của An Nam Tú, sẽ có người chạy xộc vào nhà như vậy sao, ngồi ở trước bàn chờ người mang bát đũa đến sao?
Lý Lộ Từ thật không ngờ An Nam Tú ở trong khách sạn đùa nghịch một lúc, sau đó liền chạy đến đây, hắn cũng hiểu tại sao buổi chiều An Nam Tú không quan tâm tới việc Lý Lộ Từ đưa cô ấy đi chơi, bởi vì cô ấy vốn không có ý định ở khách sạn qua đêm.
Lý Bán trang gật gật đầu, đành chấp nhận:
-Nhưng An Nam Tú như thế, An Nam Trường Tú cũng như thế… đúng rồi, chẳng phải người nhà An Nam Tú không tìm thấy cô ấy sao? Bây giờ chị gái tới đây, hẳn là muốn đón An Nam Tú về.
-Không biết.
Lý Lộ Từ phiền lòng, quả nhiên là nói dối, càng nói dối càng vòng vo, rồi cũng vòng vo không được.
-Anh, anh không nỡ?
Lý Bán Trang nhìn mặt đoán lòng, cũng hiểu lầm Lý Lộ Từ mà phiền lòng.
-Xem ý của An Nam Tú đi đã.
Lý Lộ Từ đương nhiên không nỡ, công chúa điện hạ vốn đã ở trong lòng vị quan hầu này rồi, sao có thể vứt bỏ được.
-Ai, chỉ có thể như vậy, tiếp tục nuôi dưỡng một đứa trẻ.
Chưa từng thấy An Nam Tú nhớ nhà, nhắc tới nhà, mặc dù theo như lời anh trai thì An Nam Tú mất trí nhớ, nhưng Lý bán Trang luôn có cảm giác An Nam Tú là người vô tâm, có lẽ cùng anh trai chơi đùa, An nam Tú cơ bản không muốn về nhà nữa.
Lý Bán Trang không cảm thấy một người không muốn về nhà với người thân là chuyện khó tin cỡ nào, dù sao cũng chỉ có một mình anh trai, còn về việc có thể sống cùng cha mẹ hay không, Lý Bán Trang cũng không quan tâm, thậm chí nếu không quen sẽ rất phản cảm, nói không chừng An Nam Tú cũng như thế này.
Thấy em gái chưa từng nghi ngờ nhiều như thế, Lý Lộ Từ lại có chút hổ thẹn, có thể lợi dụng sự tín nhiệm của cô ấy cũng là việc bất đắc dĩ mà thôi.

Lý Lộ Từ cầm bát đũa đến, có chút tức giận với việc không nghe lời An Nam Tú, cũng không để ý tới cô, tự mình đi mở ti vi chơi game.
-Cô tới tìm em gái sao?
Lý Bán Trang nói với An Nam Tú
-Tìm cô ấy làm gì?
An Nam Tú thật sự đói rồi, hôm nay tập trung tinh thần làm pháp khí một ngày, tuy rằng sức mạnh đã tăng trưởng theo bội số nhân, nhưng tinh thần thao túng lại là của cô bé mười bốn tuổi, lại dành rất nhiều thời gian và công sức nên rất lao lực, khiến bụng đói rồi.
Nhìn thấy cô vừa cúi đầu xuống đã ăn, Lý Bán Trang đưa cho cô ấy đĩa rau, nhận ra rằng cô ấy và An Nam Tú cùng thích ăn rau, thịt và canh, đồ ăn mặn cay An Nam Tú không đụng vào.
-An Nam Tú chẳng phải là em gái cô sao? Cô ấy mất tích lâu như vậy, hôm nay cô mới biết cô ấy ở đây sao?
-Linh tinh.
An Nam Tú khó chịu, cô ấy tội gì phải lo lắng lừa Lý Bán Trang chứ, nhưng nhìn bên kia Lý Lộ Từ rầu rĩ, thôi vậy, không để cho Lý Lộ Từ thấy phiền toái, An Nam Tú cau mày nói:
-Đã sớm biết, tuy nhiên cô ấy ở đây sống rất tốt, vậy để cô ấy ở đây, nếu như đem đến cho cô sự bất tiện……
-Không sao…
Lý Bán Trang vội vàng xua tay, tuy rằng An Nam Tú Trường có chút ngạo mạn, nhưng ít nhất còn có thể nói lời khách sáo.
-Nếu như cô ấy đem đến cho cô sự bất tiện, cô hãy chuyển ra ngoài sống đi.
An Nam Tú không chú ý tới Lý Bán Trang nói, tự hỏi tự trả lời.
Đây là loại người gì vậy, Lý Bán Trang cảm thấy quá xấu hổ, An Nam Tú cũng tốt, An Nam Tú Trường cũng tốt, quả nhiên đều có lối suy nghĩ và logic người bình thường không thể nào hiểu được.
Lý Bán Trang bại trận, không thử tỏ ra là một bà chủ nhà nhiệt tình và hiếu khách nữa. Anh trai nhất định đoán được An Nam Trường Tú là người như thế nào cho nên mới không có phản ứng gì, hi vọng cô ta ăn xong sẽ rời đi.
-Anh, anh nói cô ta rốt cuộc đến đây để làm gì?
Lý Bán Trang cũng không để ý tới cô ấy, người bình thường nhất định không được, nhưng Lý Bán Trang và anh trai giống nhau, phần lớn thời điểm đều rất ôn hòa, Lý Bán Trang thấy phản cảm, cũng chỉ là ngồi bên cạnh anh trai mà thôi.
-Đừng quản cô ấy, hãy coi cô ấy thành một An Nam Tú là được.
Lý Lộ Từ điên cuồng bấm nút, đánh giết nữ thần Boss cuối.
-Chính xác, đáng ghét như An Nam Tú.
Lý Bán Trang nói.
-Đúng rồi, em đoán cô ấy bao nhiêu tuổi không?
-Mười bảy mười tám? Chắc cũng tuổi em.
-Hai mươi tư.
-Thế sao? Sao anh biết?
-Ừ… anh đoán.
Lý Bán Trang kì lạ nhìn anh trai và An Nam Trường Tú sau đó thở dài:
-Cuộc sống của chúng ta càng ngày càng kì lạ, cùng người kì kì lạ lạ tiếp xúc, ngay cả anh trai cũng trở nên kì lạ.
-Anh sao lại kì lạ chứ? Anh vẫn là anh trai của em mà, không thể thành em trai của em được.
Lý Lộ Từ ôm Lý Bán Trang.

-Đến dạy cho em chơi này.
-Em có thể.
Lý Bán Trang vẫn tùy ý để Lý Lộ Từ cầm tay, dựa vào ngực hắn.
-Anh, anh nói nếu mẹ đột nhiên sinh cho chúng ta một em trai, chúng ta và em trai sẽ có mối quan hệ như thế nào?
Lý Bán Trang cũng nghĩ ra câu hỏi kì quái đó.
Lý Lộ Từ suy tư.
-Nếu như bà ta vứt bỏ em trai, xuất phát từ cùng cảnh ngộ, anh nhất định sẽ chăm sóc nó lớn lên. Mà nếu nó hạnh phúc hơn so với chúng ta, vẫn có được sự chăm sóc của bà ấy cùng với cuộc sống gia đình bình thường, chúng ta sẽ ghen tị đấy, tuy trên danh nghĩa là anh em, chị em, nhưng sẽ không có tình cảm sâu đậm.
-Vậy nói thực tình tình cảm giữa hai chúng ta, huyết thống cũng không có mối quan hệ quá lớn, chỉ là hai chúng ta cùng nhau lớn lên, tương trợ giúp đỡ nhau lúc hoạn nạn đúng không?
Lý Bán Trang nhỏ nhẹ hỏi, mặc cho An Nam Trường Tú nghe thấy câu chuyện của mình và anh trai.
-Tương trợ trong lúc hoạn nạn có phải cách hình dung anh em đâu chứ?
Lý Lộ Từ ôm sát đầu Lý Bán Trang, mỉm cười.
-Tuy nhiên quả thật là như thế.
Lý Bán Trang cười ngọt ngào, đẩy hắn một cái.
-Nước nóng rồi, đi tắm đi.
Lý Lộ Từ đứng lên, nhìn thoáng qua An Nam Tú, biết là cô ấy nhất định sẽ không về khách sạn, lại lãng phí tiền phòng cả đêm, ngày mai phải nhanh chóng trả phòng mới được.
An Nam Tú ăn xong bữa tối, đi tìm dép, phát hiện dép lê gấu con và dép lê con vịt đáng yêu của mình đều không đi được, liền đá dép của Lý Lộ Từ đi đến trước ghế sô pha, ôm gối ngồi trên ghế dài ở phía trước, cầm điều khiển từ xa lên bấm loạn xạ.
Lý Bán Trang ngạc nhiên, An Nam Trường Tú chẳng lẽ cũng thích anh mình sao? Nếu không thì Lý Bán Trang thật sự không thể tưởng tưởng là một cô gái có thể tùy tiện đi dép của một đứa con trai được sao? Trong lòng hầu hết các cô gái, chẳng phải dép lê, tất, giầy của người con trai mình thích, những thứ của người khác đều thuộc loại ghê tởm..
-Em cô rời nhà lâu như vậy, cô không nhớ em sao?
Bởi vì An Nam Trường Tú từ đầu đã không có ý nhắc tới An Nam Tú, Lý Bán Trang thật sự không thể tưởng tượng, thì ra trên thế giới này vẫn còn người lạnh nhạt với người nhà như cha mẹ của mình.
-Em gái loại sinh vật này hoàn toàn không cần thiết phải tồn tại. Trong kết cấu của xã hội nhân loại chung nhất chính là mối quan hệ anh em. Trên thực tế thì loại quan hệ này không hề ý nghĩa, vì em gái không cần phải tồn tại cho nên đặt vào mối quan anh em cũng không cần thiết có tồn tại.
An nam Tú thoáng nhìn Lý Bán Trang, hơi nhướn lông mày.
-Cô nói phải không?
-An Nam Trường Tú, cô đến gây sự hả?
Bồ Tát bằng đất thì cũng có lửa, huống chi lời nói này của đối phương khiến Lý Bán Trang không thể nào tha thứ.