Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 207: Món ăn tình nhân\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 207: Món ăn tình nhân
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Lý Lộ Từ đến trường, An Tri Thủy không trách hắn, vì không ngờ cô lại biết hôm nay là sinh nhật Lý Bán Trang.
- Làm sao cậu biết?
Lý Lộ Từ rất kỳ quái hỏi han.
- Mình nhập QQ của em ấy, trên tư liệu nhìn thấy, ngày sinh của em ấy không phải dòng trống.
An Tri Thủy nghiêng đầu, mỉm cười.
(*QQ: mạng xã hội của Trung Quốc, như yahoo)
- Của mình cũng không phải bỏ trống đâu.
Lý Lộ Từ nhắc nhở cô.
An Tri Thủy vẫn như cũ cười, một bên lật sách giáo khoa, không nói lời nào, chờ giáo sư đến.
Lý Lộ Từ buồn bực, nghe bọn Mã Đức Lý bên cạnh thảo luận về trò - Săn thiên sứ ma nữ- .
- Cậu dám cho mình leo cây, bữa trưa hôm nay cậu phải mời mình ăn cơm.
Tan học, An Tri Thủy thu thập sách vở, chờ Lý Lộ Từ.
Lý Lộ Từ thả chậm bước chân, chờ mấy tên kia vừa tranh luận vừa rời đi, sau đó mới hỏi An Tri Thủy:
- Được rồi, cậu muốn ăn khoai tây chiên hay là cá om dưa?

Hai món này đều là đồ ngon nhất trong căn tin, khá đắt tiền.
- Không có thành ý, đi Nguyệt Mãn Lầu ăn.
An Tri Thủy bất mãn nói.
- Hôm nay xa xỉ như vậy à?
Lý Lộ Từ luyến tiếc.
- Không phải nữa, hôm nay hội sinh viên liên hoan ở căn tin, mình không muốn chạm mặt với bọn họ.
An Tri Thủy chỉ chính là cái căn tin cô và Lý Lộ Từ thường đi, căn tin khác hoặc là khá xa, hoặc là khẩu vị không hợp.
- Được rồi, không thể giúp người nào đó làm việc, không ngờ phải mời khách ăn cơm chịu nhận lỗi. Khi nào thì giá xin lỗi phải trả cao như vậy?
Lý Lộ Từ oán giận.
An Tri Thủy mỉm cười, hơi đắc ý, cảm thấy chính mình không giống bình thường, đương nhiên là bởi vì mình và Lý Lộ Từ quan hệ không tầm thường, cho nên mới làm loại chuyện không hợp với lẽ thường này.
Giữa trưa hai người cùng đi Nguyệt Mãn Lầu, địa phương này Lý Lộ Từ có ấn tượng khắc sâu. Sinh nhật Kiều Niệm Nô không ngờ là hắn phải bỏ tiền, hắn cũng ngượng hỏi Kiều Niệm Nô, không ngờ Kiều Niệm Nô vẫn không đề cập tới sự tình này, chẳng lẽ quên? Lý Lộ Từ buồn bực.
Đi đến bên ngoài Nguyệt Mãn Lầu, chiếc Cruze màu bạc của Kiều Niệm Nô không có đó, ngay cả chiếc Audi cũng không có, Lý Lộ Từ yên tâm, hẳn là sẽ không gặp phải người kỳ quặc nào.
Bất ngờ chính là, Kiều Niệm Nô không ngờ lại có đó, ngồi ở chỗ rất xa. Lúc Lý Lộ Từ đi vào, cô ta ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, nhưng cũng không có ý đến chào hỏi Lý Lộ Từ.
Làm bộ không quen là tốt nhất, Lý Lộ Từ gật gật đầu, nói cho An Tri Thủy Kiều Niệm Nô đang ngồi đó.
An Tri Thủy thế nào cũng phải đi chào Kiều Niệm Nô đánh, bởi vì cô cảm thấy mình làm như không nhận ra giáo sư mà mình biết thì rất không thích hợp.
- Kiều giáo sư, nhà hàng gần trường học khẩu vị thích hợp không?
An Tri Thủy lễ phép hỏi, dù sao Kiều Niệm Nô cũng mới tới.
- Còn tốt, cùng bạn học đến ăn cơm sao... Em là An Tri Thủy hả?
Kiều Niệm Nô đẩy đẩy kính đen, gật gật đầu.
Lý Lộ Từ nhìn chằm chằm Kiều Niệm Nô, quả nhiên cô ta và nữ diễn viên chính của game “Săn thiên sứ ma nữ” cực kỳ rất giống, nhất là thần thái và cằm nhọn kia, còn có nốt ruồi khóe miệng. Cô gái có nốt ruồi trên mặt mà còn xinh đẹp như thế Lý Lộ Từ mới thấy một, là Kiều Niệm Nô.
- Đúng vậy, về sau nếu Kiều giáo sư có cần địa phương phối hợp, cứ việc tìm em, điện thoại di động của em trong văn phòng thông tin, trong danh sách liên lạc trên trang web của trường cũng có.
An Tri Thủy kỳ thật cũng là người rất bận rộn.
Kiều Niệm Nô chỉ chỉ Lý Lộ Từ:
- Tốt, tuy nhiên nếu có sự tình, tôi trực tiếp tìm hắn.
- Lý Lộ Từ đúng là có khả năng, thành thục điềm đạm, chắc chắn, so với học sinh bình thường rất đáng tin cậy, Kiều giáo sư tìm hắn làm việc cũng có thể yên tâm.
An Tri Thủy rất có dáng chủ phái đoàn, giống như thượng cấp nâng đỡ cấp dưới của mình vậy.
An Tri Thủy rõ ràng không thể nào xử lý tốt cách đối nhân xử thế, làm gì cũng bộ dạng việc công, Lý Lộ Từ nghe mấy câu đối thoại khô cằn của cô và Kiều Niệm Nô cảm thấy thực khó chịu.
- Tìm hắn làm việc, tôi yên tâm. Nhưng...
Đầu lưỡi ướt át của Kiều Niệm Nô liếm đi một hạt cơm trên thìa, hứng thú nhìn An Tri Thủy:
- Nhưng tôi tìm hắn làm việc, em yên tâm sao?
- Kiều... Kiều giáo sư... Cô đây là...
An Tri Thủy mặt đỏ tai hồng, lập tức lộ nguyên hình, bởi vì cô có chút tức giận, nhưng lại không dám khẳng định lời nói Kiều Niệm Nô có phải có chút ý tứ mờ ám như An Tri Thủy nghĩ hay không.
- Kiều giáo sư, cô chậm rãi dùng cơm đi, chúng tôi đi ăn cơm.
Lý Lộ Từ lôi kéo An Tri Thủy rời đi, nghe Kiều Niệm Nô có hàm ý khác, An Tri Thủy làm sao là đối thủ của cô ta.
Lý Lộ Từ và An Tri Thủy chọn một bàn ăn thật to ngồi xuống, An Tri Thủy vẫn đỏ bừng hai má.
- Được rồi, cô ấy tìm mình làm việc, cậu yên tâm sao?

Những lời này đương nhiên không phải tùy tiện ai cũng có thể hỏi An Tri Thủy, Lý Lộ Từ cười tủm tỉm hỏi cô.
- Mình lo lắng gì chứ!
An Tri Thủy rất lớn tiếng nói, giống như muốn Kiều Niệm Nô cũng nghe được.
- Vừa rồi không thấy có lá gan này.
Lý Lộ Từ giơ tay nhéo nhéo cái mũi An Tri Thủy.
An Tri Thủy khẩn trương sờ mũi của mình, trừng mắt nhìn hắn:
- Mũi con gái không thể niết, bằng không sẽ dẹt dẹt.
- Mới trước đây mình cũng từng nghe nói qua, không thể day thái dương, bằng không sẽ co rút vào.
Lý Lộ Từ thuận miệng nói, An Tri Thủy không ngờ còn tin thứ này.
- Lưu manh, miệng không che lấp. Cậu và Kiều giáo sư nói phải chú ý điểm, không được nói chuyện như vậy với cô ta.
An Tri Thủy bị hắn đến đỏ hồng, cảm giác hữu nghị thật sự là không thể tin nổi, nếu là những người khác dám nói như vậy với An Tri Thủy, An Tri Thủy đi sớm đã tìm cảnh sát bắt lưu manh, ít nhất là tội dâm loạn.
- Sẽ không, chỉ nói nói với Thủy Thủy.
Lý Lộ Từ thận trọng nói.
- Cũng không cho nói với mình!
An Tri Thủy vội vàng phản đối, tuy nhiên trong lòng có chút cao hứng, chỉ cần không nói với Kiều Niệm Nô là tốt rồi. Vừa rồi An Tri Thủy ngửi thấy mùi trên người Kiều Niệm Nô, quả nhiên giống quần áo ngày đó Lý Lộ Từ mặc.
An Tri Thủy cảm thấy Kiều Niệm Nô đang uy hiếp mình, nhưng loại uy hiếp này rốt cuộc là cái gì, An Tri Thủy cũng không biết, chẳng lẽ đây là sự thiếu tự tin của thiếu nữ trước phụ nữ trưởng thành sao?
Lý Lộ Từ cười, cảm thấy An Tri Thủy không hiểu sao có địch ý với Kiều Niệm Nô, nhưng thật ra hắn không có tự kỷ nghĩ rằng nguyên nhân là bởi vì hắn, chỉ có điều cảm thấy tâm tư con gái thật sự khó hiểu, không thể dựa theo Logic của đàn ông con trai có thể phỏng đoán được. Giống như An Nam tú ngay từ đầu đã không thích Lý tử, cũng đồng ý không thích An Tri Thủy, nhưng Lý tử và An Tri Thủy quan hệ rất tốt, khiến Lý Lộ Từ cảm thấy An Tri Thủy không phải kiểu người so đo chuyện vào trước là chủ, lại có một phần địch ý với Kiều Niệm Nô.
Nhân viên phục vụ nhìn đôi tình nhân liếc mắt đưa tình đối thoại một đoạn, vội vàng đưa thực đơn qua.
- Ăn cái gì đây?
An Tri Thủy muốn ăn ngo, lại không muốn làm Lý Lộ Từ tốn nhiều tiền, tuy rằng nghe hắn nói tình huống kinh tế chuyển biến tốt đẹp hơn rất nhiều, nhưng dù sao Lý Lộ Từ dựa vào bản thân làm công kiếm tiền, An Tri Thủy cảm thấy có chút đặc biệt và cảm động một cách khó hiểu.
Chính là phần cảm động này khiến An Tri Thủy thích bắt hắn mời khách, làm cho cô nhớ tới lúc hai người cùng một chỗ, có một người cố gắng làm cho cuộc sống cô cảm thấy rất tốt, đó hẳn là cảm giác của Lý tử, An Tri Thủy hâm mộ.
- À, có một món ăn tình nhân, là một miếng thịt bò lớn, có thể tách ra hai người ăn, mì Italy đi kèm cũng là suất lớn, hai chén hồng tửu, một phần bánh điểm tâm, một phần hoa quả salad. Nếu bạn nam ăn khá nhiều thì loại này rất thích hợp, bởi vì hai người hoàn toàn có thể dựa theo lượng ăn của mình từ từ thưởng thức, sẽ không gặp tình trạng một người ăn thừa, một ăn thiếu.
Nhân viên phục vụ chỉ vào suất ăn tình nhân đẩy tới.
- Nhưng chúng tôi không phải tình nhân…
An Tri Thủy nhỏ giọng nói, nghe như không tồi.
- Không phải tình nhân không thể ăn sao?
Lý Lộ Từ thật đáng tiếc nhìn nhân viên phục vụ.
- Đương nhiên có thể ăn.
Nhân viên phục vụ mỉm cười.
- Vậy đây không phải suất ăn tình nhân rồi.
Lý Lộ Từ nhìn thực đơn.
- Còn cần cái gì không?
- Từ bỏ?
An Tri Thủy mặt đỏ hồng lắc đầu.
- Chọn một món canh nữa.
Lý Lộ Từ chọn xong hỏi:

- Đúng rồi, đây không phải quán ăn Trung Quốc sao?
- Hiện giờ lưu hành nhà hàng Trung Quốc và Phương Tây... Chúng tôi vừa mới đổi tên.
Nhân viên phục vụ chỉ thực đơn mới tinh, đã biến thành chữ nhà hàng Nguyệt Mãn Lầu Trung Quốc và Phương Tây.
- Tốt, nhanh lên chút.
- Xin chờ.
- Vừa rồi Kiều giáo sư giống như cũng chọn món thịt bò tình nhân như vậy, cô ta một mình ăn.
An Tri Thủy đột nhiên nhớ tới này, thuận miệng nói.
- Sao tâm lý Thủy Thủy lại tối sầm xuống thế?
Lý Lộ Từ kinh ngạc nói.
- Nào có?
An Tri Thủy chột dạ, tuy nhiên nhìn thấy Kiều Niệm Nô một mình ăn, còn mình và Lý Lộ Từ cùng ăn, có chút đắc ý thôi.
- Tuy nhiên hai chúng ta quả thật hạnh phúc hơn so với cô ấy.
Lý Lộ Từ nói cũng rất mờ ám.
- Bại hoại.
An Tri Thủy mỉm cười, càng ngày càng cảm thấy có người bạn cùng đến lớp, cùng nhau học tập, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đùa thật là tốt, nghĩ lại trước kia mình, khó trách luôn không vui, thật không biết khi đó vì sao lại như vậy.
Chẳng qua nghĩ lại, nếu trước kia có người bạn như vậy thì sẽ vui vẻ như bây giờ sao? An Tri Thủy cảm thấy không thể, dường như là vì Lý Lộ Từ.
Là bởi vì Lý Lộ Từ, là bởi vì bạn bè, để cho hai thân phận này chồng lên nhau, An Tri Thủy mới có thể luôn vui vẻ như vậy.
Không biết có phải bởi vì vừa mới thử buôn bán cơm Tây hay không, món thịt bò làm rất nhanh, quả nhiên là suất lớn. Giữa cái đĩa thật to là một miếng thịt bò rưới nước sốt còn đang phát ra tiếng xèo xèo, làm cho người ta thèm nhỏ nước bọt.
- Trứng không chín, mình không ăn.
An Tri Thủy bất mãn nói.
Quả trứng đập thẳng lên bàn sắt, không lật, đương nhiên không chín toàn bộ, cho nên phần trứng này đều cho Lý Lộ Từ hết.
- Nước sốt cho cậu hết, mình chỉ ăn một chút.
An Tri Thủy cầm dao nhỏ gạt hết nước tương trên miếng thịt bò sang một bên.
Sau đó là rau thơm cũng gạt sang. Vừa nhìn đã thấy đĩa thịt bò hoàn chỉnh bị An Tri Thủy đảo loạn cả lên rồi.
- Nhân viên phục vụ lừa chúng ta.
Lý Lộ Từ cảm thán.
- Làm sao vậy?
An Tri Thủy đang lúc lật miếng thịt qua, bởi vì cô muốn nhìn mặt khác xem chín mấy phần, màu sắc nhìn có được không.
Toái Càn Khôn