Vợ Tôi Là Công Chúa

Chương 16: Thân giấu bảo bối\n





Vợ Tôi Là Công Chúa
Tác giả: Hạ Hoa
Chương 16: Thân giấu bảo bối
Người dịch:Nữ hiệp
Nguồn:Mê truyện
Ánh mắt Lý Lộ Từ hơi né tránh, An Nam Tú lại càng tức giận, lúc này hắn nên lập tức đứng dậy, chân thành nói rằng:
- Công Chúa điện hạ, để cho người có thể sớm trở về Thiên Vân thần cảnh, tôi nhất định sẽ cố gắng tu luyện, tuyệt đối sẽ không để người thất vọng.
Nhưng sau khi Lý Lộ Từ biết được tâm tư của cô thì không muốn như vậy, An Nam Tú hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu, không ngờ không thèm nhìn hắn, một mình đi ăn cơm thịt bò.
Biết thân thể mình có chút không khỏe, An Nam Tú tuy rằng rất uể oải nhưng áp lực trong lòng đã giảm đi khá nhiều. Nếu không phải có kẻ thù đang ở một nơi bí mật gần đó, thì không đến mức An Nam Tú phải lo lắng đề phòng đến vậy, điều này làm cho cô thấy rất bực bội.
An Nam Tú không nhắc thêm nữa, Lý Lộ Từ cũng không quan tâm cô có tâm sự gì, khẽ thở phào, cầm ví tiền đếm đếm:
- Lát nữa chúng ta đi siêu thị nhé, mua cho cô một ít đồ.
An Nam Tú không nói lời nào, nhưng khi Lý Lộ Từ vừa đi khỏi, cô cũng thay quần áo và đi theo luôn.
Vì Lý Lộ Từ muốn mua thêm một ít hành và thịt cho món bánh bao sáng mai, nhưng cạnh siêu thị không có chỗ nào bán đồ tươi, cho nên hắn và An Nam Tú ngồi xe bus đến Wal-Mart.
- Có lẽ nên mua một chiếc xe.
An Nam Tú xoa xoa mũi, cuối cùng cô cũng mở miệng nói chuyện.
Lý Lộ Từ biết khi An Nam Tú muốn cái gì, thì nhất định sẽ bắt hắn làm bằng được, nói không chừng, hắn sẽ bị An Nam Tú ép phải trở thành một người thành công.

Nhưng lòng người là vô cùng vô tận, An Nam Tú dù sao cũng là công chúa điện hạ được ăn sung mặc sướng, được chiều chuộng bao bọc trong cuộc sống nhung lụa, Lý Lộ Từ ngồi trên xe bus nghĩ xem khi nào An Nam Tú sẽ bắt mình mang về cho cô một chiếc xe hơi sang trọng, hay một chiếc phi cơ cá nhân, hoặc một chiếc du thuyền xa hoa hay gì gì đó.
Trở thành một Thần đồ có thể chém nứt không gian tiễn nàng về sớm chút hay trở thành một gã nhà giàu Forbes cái nào khó hơn? Lý Lộ Từ thở dài, bản thân không ngờ vì việc này mà lại phát phiền, cần phải biết bây giờ đang là kỳ nghỉ, hy vọng lớn nhất của hắn chẳng qua là đưa cho em gái chiếc Iphone 5, các cô gái bây giờ đều thích quả táo, không cần biết là táo đỏ hay là táo cắn dở.
- Bộ dạng anh như vậy…
Lý Lộ Từ đang miên man nghĩ, An Nam Tú đột nhiên nắm một cánh tay hắn, sau đó tự mình chui tọt vào vòng tay của Lý Lộ Từ.
An Nam Tú đắc ý nhìn Lý Lộ Từ, mình thật thông minh, như vậy thì sẽ không ai dám động đến mình nữa, và cũng có thể giữ khoảng cách với mọi người.
Lý Lộ Từ vốn là người cao to, khỏe mạnh lanh lợi, một mình đứng đã chiếm chỗ của cả hai người, giờ An Nam Tú làm thế này, trên xe càng thêm chật chội.
Người lên xe ngày càng nhiều, những ánh mắt bất mãn nhìn Lý Lộ Từ và An Nam Tú càng nhiều, An Nam Tú cũng mặc kệ, dương dương tự đắc đứng đó.
- Lịch sự hơn một chút có được không?
Lý Lộ Từ nói nhỏ, việc này khiến những người xung quanh nghĩ gì? Chỉ vì muốn An Nam Tú có thể thoải mái, không phải chen chúc trên xe, hắn lại càng bon chen thêm chút nữa. Thật là quá ích kỷ.
- Vậy thì anh nhanh mua xe đi.
An Nam Tú không vui nói.
- Hiện tại tôi làm gì có tiền, một chiếc xe hơi mà cô nghĩ nó là một cây kem sao? Ít nhất cũng bằng khoảng sáu bảy vạn cây kem.
Lý Lộ Từ biết cô không có khái niệm tiêu nhiều tiền hay ít, nên nếu dùng cây kem mà so sánh thì có thể cô sẽ hiểu hơn một chút.
Đơn vị tiền tệ đối với An Nam Tú chính là những cây kem.
- Vậy tại sao mọi người lại có, trên đường ai ai cũng có?
An Nam Tú nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa lúc có một chiếc Maybach Zeppelin chạy song song với xe bus.
- Xe đẹp quá.
Lý Lộ Từ lại thở dài, quay đầu nhìn.
- Anh tránh xa em chút, hôi quá!
Lý Lộ Từ đứng gần như vậy, hơi thở của hắn vốn quanh quẩn bên tai cô giờ lại càng rõ ràng, miệng hắn khá ấm áp, hơi thở rất thoải mái nhẹ phả vào khuôn mặt xinh đẹp của An Nam Tú khiến cô đỏ cả mặt lên.
Thế nhưng lại không phần cảm, sự nhẫn nhịn của bản thân càng ngày càng cao, nghĩ đến đây, An Nam Tú lại tức giận.
Lý Lộ Từ vẫn đang xem An Nam Tú xoay sở thế nào với hai cánh tay của cô trong lồng ngực mình.
- Chú ý hình tượng một chút!
Một bà cụ sớm đã nhìn thấy cảnh này, với bộ dạng hiện tại, cô muốn làm gì cũng khó, cô đỏ mặt giơ hai tay về phía trước, tuy rằng Trung Hải là một thành phố phát triển, nhưng tuổi cô còn nhỏ, không rõ sau này sẽ ra sao.
Lý Lộ Từ lúc này mới phản ứng lại, xấu hổ cười cười, vội vàng buông cánh tay mình.
Nhưng An Nam Tú cũng không vừa, cô kéo cánh tay Lý Lộ Từ lại, trừng mắt nhìn bà cụ:
- Liên quan gì tới bà?
- Sao lại nói năng như vậy, cái con bé này?
Bà cụ rất tức giận, con bé này không tôn trọng người lớn tuổi chút nào, thái độ này là gì chứ.
- Phải tôn trọng người già chứ!
Lý Lộ Từ liền vội vàng nhắc nhở cô.

- Còn chưa đến một nghìn tuổi, sao gọi là người già được chứ?
Bà cụ tức đến run người lên.
An Nam Tú còn lầm bầm, thật may là vừa đến trạm dừng, Lý Lộ Từ vội vàng kéo cô xuống xe.
Tới Wal-Mart, Lý Lộ Từ đẩy xe đồ, đi trước mua đường đỏ.
- Từ nay về sau, cô nhớ phải uống nước đường đỏ, nó có thể giúp bổ sung chất dinh dưỡng đã bị hao hụt, dù nói thế nào, chảy máu là rất có hại cho sức khỏe.
- Anh mua là được, nói với tôi làm gì?
An Nam Tú nói cứ như người uống đường đỏ là Lý Lộ Từ chứ không phải cô.
Lý Lộ Từ đương nhiên muốn nói với cô, con gái lần đầu có kinh nguyệt và mấy lần sau đó sẽ không theo quy luật, nhưng An Nam Tú không nói với hắn, nên hắn cũng không thể nói với cô.
- Đau bụng sao?
Đi vào khu hoa quả, Lý Lộ Từ lại hỏi.
An Nam Tú không nói lời nào.
Lý Lộ Từ gật gật đầu, vậy là cô có đau, hắn liền mua chuối, sau khi trả tiền thì bóc ngay đưa cho cô:
- Ăn chuối, có thể bớt đau hơn, nhưng cũng không nên ăn nhiều, sẽ bị tiêu chảy.
- Nhiều lời.
An Nam Tú ăn chuối, hoa quả thật kì lạ, không phải những thứ mà cô đã từng ăn trong tẩm cung.
- Cô nên nhớ, trong thời gian này không nên ăn những thứ sống nguội, cay, đặc biệt là không được ăn kem.
- Vì sao?
Không thể ăn kem? Làm người có đôi lúc cũng thật khổ, có mỗi sự thích thú nhất là ăn kem không ngờ giờ lại bị cấm!
- Không vì sao, không được ăn là không được ăn, Còn không thể tắm nước lạnh, không đấm thắt lưng, nên dùng nước ấm ngâm chân, buổi tối cẩn thận không sẽ bị cảm lạnh.
Lý lọ Do nói một hồi, dù sao cô cũng không phải em gái hắn, có vài chuyện không tiện nói, tự cô phải cẩn thận một chút.
Tinh thần An Nam Tú ngày càng giảm sút, bản thân trở nên thật yếu đuối.
Hai người đi vào khu vực bán dồ dành cho phụ nữ, Lý Lộ Từ đẩy xe đi trước, An Nam Tú lẽo đẽo ngó ngang ngó dọc theo sau.
- Cô chọn đi. Mua băng vệ sinh, loại ban ngày và ban đêm có cách dùng khác nhau, còn có cả đệm nữa.
Ở đây có không ít người, Lý Lộ Từhắn cũng không tiện đi mua, một chàng trai mà lại đi mua mấy thứ đồ này thì giống cái gì? Hắn biết có rất nhiều cặp tình nhân rất quan tâm đến mấy chuyện này, chính mắt hắn còn thấy một chàng trai đã chỉ cho bạn gái mình loại nào dùng là tốt nhất….Lý Lộ Từ không được mạnh mẽ như vậy, ngay cả việc đi vay tiền An Tri Thủy còn không làm nổi, da mặt hắn vẫn chưa đủ dày.
- Tôi không đi.
An Nam Tú nhất định không đi, chẳng phải là muốn người khác biết cô đang ở đây sao, thật là khó chịu, bị một đám người bản xứ cười nhạo, thất bại lớn rồi, đây là lần đầu tiên Lý Lộ Từ và An Nam Tú đi siêu thị, rốt cuộc thì cô gái này có ý gì đây.
Lẽ nào đây là một thuật nguyền rủa? An Nam Tú lo nghĩ, nhưng cũng bỏ qua khả năng này, nói chung mình đang là một cô gái người trái đất, cô gái trái đất thì thế nào cũng sẽ bị phát hiện.
- Cô không đi, thì ngày ngày giặt quần lót đi, mỗi ngày vài cái, mà cái này cũng không phải một hai ngày là hết.
Lý Lộ Từ uy hiếp, công chúa điện hạ này cũng không phải là một người chịu khó.
- Anh đi mà giặt.
An Nam Tú lập tức nói, sau đó lại đỏ mặt, không nghĩ là mình vừa nói lung tung, nhưng cô đương nhiên sẽ không giải thích gì cả, trừng mắt với Lý Lộ Từ:

- Dù sao tôi cũng không đi.
- Vậy lát nữa tôi sẽ đi, nhưng lúc tính tiền, cô tự đi mà trả.
Lúc này đang có rất nhiều người đứng tính tiền, rất nhiều đồ đặt trên bàn thu tiền, Lý Lộ Từ không muốn bỏ mấy thứ này ra trước mặt mọi người.
An Nam Tú nghĩ ngợi một chút, thấy khó có thể từ chối, Lý Lộ Từ đã nhượng bộ, mình cũng phải cố gắng một chút, chỉ có điều tự mình đi tính tiền, chẳng phải là người khác sẽ biết sao? Thật sự là rất khó chịu.
Đợi một lát, Lý Lộ Từ thấy đã đến lúc, khi mà hai cô nữ sinh vừa đi khỏi, Lý Lộ Từ liền chạy tới, nhanh tay lấy thứ cần mua, sau đó để ngay xuống xe đẩy, lập tức rời khỏi chỗ đó.
- Quả không tồi.
Đi một đoạn, An Nam Tú tỏ ý khen ngợi.
- Sau này tự cô phải đi mua đó.
An Nam Tú có chút không hài lòng, nhưng ngẫm lại nếu như để hắn đi mua, vậy thì lần nào cũng phải nói cho hắn biết, chi bằng tự mình lén đi mua còn hơn.
Lúc tính tiền, Lý Lộ Từ xếp hàng, còn An Nam Tú thì đã đi ra ngoài từ lúc nào.
Một lát sau khi tính tiền xong, trong tay An Nam Tú không có gì cả, Lý Lộ Từ hỏi:
- Cô làm gì vậy, sao còn chưa đi tính tiền, tôi đưa tiền cho cô rồi.
Lúc này An Nam Tú mới chìa năm mươi đồng đưa cho nhân viên thu tiền,
- Trả.
- Em mua gì vậy?
Nhân viên thu tiền không hiểu gì hỏi.
- Chị không cần biết tôi mua gì, đưa tiền cho chị là được rồi.
An Nam Tú xoay người bước đi.
- Giao cho phòng chống mất mát đi.
Lý Lộ Từ bất đắc dĩ nói, xem ra An Nam Tú không định mang đồ ra tính tiền, ở quầy thu tiền không có hóa đơn, sẽ bị đưa vào hạng mục hàng bị mất mát.
Lý Lộ Từ theo sát An Nam Tú ra cửa, may mắn là không có cảnh sát, mới yên lòng, không ngờ An Nam Tú lại làm như vậy, đúng là da mặt rất mỏng.
Hắn không tính toán việc An Nam Tú tiêu tiền như nước, nhưng mấy thứ kia đâu có đến năm mươi đồng.
- Em giấu ở đâu?
Lý Lộ Từ nhìn như xuyên thấu váy cô, cô luôn có bản lĩnh này, nhất định là bảo bối gì đó, cùng lọai với quả Trường sinh.
Lý Lộ Từ nghĩ tới nhẫn không gian, túi trữ vật gì gì đó.