Vợ Tôi Đến Từ Ngàn Năm Trước

Chương 67: Cô Ngốc Chảy Nước Mũi




Rất nhanh Vương Tử Tuấn đã lái xe tới.

Vốn dĩ Hứa Thanh muốn cùng nhau đi tìm một nơi nói chuyện sau đó ăn cơm, sau đó cân nhắc lại, loại chuyện này ở bên ngoài nói thì không tốt lắm, cho nên không ra ngoài, đợi cậu ta tới đây..

Tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Thanh còn chưa đứng dậy khương Hòa đã đứng dậy trước, đi qua nhìn mắt mèo.

Cô ấy đặc biệt yêu thích phát minh này, bên ngoài không thể nhìn thấy bên trong. Đây nếu là gặp phải kẻ xấu, trực tiếp có thể cầm kiếm cách cánh cửa đâm cho một nhát.



“Bạn của tôi, mở cửa đi.” Hứa Thanh mở miệng, đứng dậy tìm ấm nước.

“Ồ.”

Khương Hòa vẫn còn nhớ cẩu đại hộ này, liếc nhìn một cái liền mở cửa. Nhất thời Vương Tử Tuấn bọc áo khoác ngoài đi vào, đem theo một thân khí lạnh ở bên ngoài “mình nói với cậu nhé…”

Anh ta vừa tiến vào một bước, lời vẫn chưa nói xong, nghiêng đầu liền bước đi “thực ngại quá, vào nhầm nhà rồi.”

“Vào đi, cậu muốn đi đâu?” Hứa Thanh buồn bực.

“Hả?”

Vương Tử Tuấn sửng sốt, lại quay người nhìn ngó, lần này mới nhìn thấy Hứa Thanh ở bên trong cầm ấm trà.

“Cậu…Đây…Má nó! Còn tưởng rằng gõ nhầm cửa rồi!”

Anh ta bọc áo khoác ngoài một lần nữa tiến vào, lại liếc nhìn Khương Hòa một lần nữa mới cảm thấy mặt cô ấy có chút quen thuộc.

“Lần trước vừa gặp mà đã quên rồi?” Hứa Thanh vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Khương Hòa, cô nàng này thực dễ nhận mà.

“Thế nào gọi là vừa mới? Đã qua lâu như vậy rồi mà…”

Vương Tử Tuấn đặt mông ngồi trên sô pha, quay đầu đánh giá ổ chó này của Hứa Thanh, càng lúc lại càng cảm thấy thần kỳ rồi.

“Quả thận này của cậu…Khụ, ảnh hưởng tới trí nhớ rồi.”

Hứa Thanh cầm chén trà rửa sạch sau đó rót hai chén trà, Khương Hòa nhìn trái nhìn phải thấy không có chuyện của mình thì trực tiếp đi về phòng.”

“Được đó…”

Thấy phòng khách chỉ còn lại hai người, Vương Tử Tuấn từ trong lồng ngực lấy ra văn kiện ném lên bàn, dựa vào sô pha ngắm Hứa Thanh “trách không được không thấy tiểu tử cậu lộ diện, là đặt vào trò chơi kim ốc tàng kiều này sao? Nhìn xem cách bài trí này, hoàn cảnh này…Ôi, còn chăm bồn hoa. Những ngày tháng của cậu sống thực là…”

“Đó là gừng.”

“Hắc, càng có hơi thở của cuộc sống rồi.”

“Nói chính sự.” Hứa Thanh lười để ý đến anh ta, cầm cái chén ở trong tay thổi khí, uống một ngụm nhỏ “có đáng tin không? Đừng để tới lúc điều tra thì lại lộ tẩy, chữa lợn lành thành lợn què thì chi bằng không làm.”

“Sớm đã suy xét tới chuyện này rồi.”

Vương tử Tuấn không tiếp tục nói chuyện tào lao, cầm văn kiện mở ra, bên trong có vài trang, nhìn qua có chút cũ.

“Mình đã tìm qua vài nơi, chính là ở chỗ này, chức vụ chỉ cần điền vào, sau đó thời điểm tan tầm thì ký một chút, bán vài món rượu, công tác thống kê. Cậu không phải là muốn làm một bản ghi chép đã qua sao, thứ này là cực kỳ đáng tin đó, cũng không có người nào quen, thực sự đem cái này đi điều tra, có thể tra được sổ sách.”

Đem mấy trang giấy đẩy qua, câu chuyện của anh ta lại chuyển “nha đầu này…Có lại lịch như thế nào?”

“Là một trẻ mồ côi, không có nơi dựa vào, bị mình nhặt được từ đống rác mang về.”

Hứa Thanh cầm bảng kê khai lên xem, thực vừa lòng, chỉ cần nói rõ ràng là cần những gì, tên tiểu tử này thiết lập thực sự đáng tin “muốn chính là thứ này, càng ít lộ liễu càng tốt…Không biết có dùng được không, mình cũng không rõ quy trình này của bọn họ, dù sao cứ chuẩn bị trước.”

Tới lúc đó có thể trực tiếp làm được là tốt, nếu làm không được mà cần phải tra kỹ càng, loại phí sức này mới có thể tìm ra được thứ có tính giá trị nhất.

Kẻ ngốc không tra tới đây, cũng không quá nhiều chuyện, thứ này là dùng để làm xáo trộn người thông minh. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, bây giờ ở khắp nơi đều có bảng theo dõi giám sát, một ngày nào đó phát hiện cô ấy đột nhiên xuất hiện, như vậy khẳng định sẽ có phiền phức.

“Cậu nhặt một người liền tốn nhiều công phu như vậy? Tiếp tục xả xé.” Vương Tử Tuấn bĩu môi “nhặt ở bãi rác cũng không cần phiền phức như vậy, trực tiếp giao cho chuột xử lý rõ ràng… nói đi, mình phải biết cậu đây là chuyện gì.”

“Mình nói cậu cũng không tin…thực sự là nhặt được, mình xin thề là từ bên ngoài nhặt về được một nha đầu ngốc.”

Hứa Thanh dựng thẳng tay lên thề, thẳng tới khi thấy Vương Tử Tuấn trợn trắng mắt.

“Được rồi, cậu đừng để mình làm một gián điệp, tội phạm bỏ trốn gì đó là được. Cậu cũng không có cái gan đó.”

“Hắc, như vậy chuột sẽ kích động, dâng hương đến đây để bắt mình.”

Hứa Thanh buông chén xuống cười một tiếng, nghiêng đầu hướng phòng chứa đồ gọi “Khương Hòa!”

Kẽo kẹt.

Cửa mở ra, Khương Hòa thò đầu ra dò xét “chuyện gì thế?”

“Qua đây, ký tên.” Hứa Thanh ngoắc tay.

“Đây là cái gì?”

“Cầm bút ký tên vào chỗ này…Không phải đem bán cô, hai năm trước cô ở đây làm việc, làm vài tháng.”

Hứa Thanh ở bên cạnh viết tên Khương Hòa lên trên một cái vỏ hộp, để Khương Hòa viết theo, miễn cho Khương Hòa lại theo thói quen viết chữ phồn thể.(1)

“Cô ấy không biết chữ?” Vương Tử Tuấn vô cùng kinh ngạc.

Bây giờ còn có loại người trẻ tuổi như vậy? Ngay cả tên của chính mình cũng không biết viết?

“Bây giờ thì tin mình rồi chứ, chính là nhặt được.” Hứa Thanh nhún nhún vai “lúc trước là một cô nàng ngốc, lúc trước nước mũi chảy ha ha ha, lưu lang mười mấy năm, sau đó cũng không biết tại sao lại mở mang đầu óc rồi. Cơ duyên xảo hợp, được mình nhặt về.”

Khương Hòa nhìn anh ta một cái, tay nắm thành quyền không nói chuyện.

“Nói linh tinh.”

Vương Tử Tuấn cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không tin lời nói quỷ quái của Hứa Thanh. Đợi Khương Hòa ký xong anh ta mới bỏ bảng kê khai vào lại túi văn kiện, cất đi, dự định sẽ cất trong cửa hàng.

Thứ này đại khái có lẽ không dùng tới, nhưng vạn nhất một khi cần dùng tới thì sẽ có tác dụng lớn.

“Ở lại ăn cơm đi, trời lạnh như vậy mà vẫn phải chạy ra ngoài một chuyến…Sớm nói thì mình đã tới chỗ của cậu rồi.” Hứa Thanh nhìn thời gian, cũng sắp tới buổi trưa rồi.

“Cậu có xe không?”

“…”

Má nó!

“Làm nhiều đồ ăn một chút.” Hứa Thanh không tiếp lời anh ta, quay về hướng Khương Hòa nói chuyện.

“Được.”

Khương Hòa nhìn Vương Tử Tuấn một cái, vừa rồi lời Hứa Thanh nói làm cho cô hiểu được, cẩu đại hộ này là tới để giúp đỡ, gật đầu đi chuẩn bị nấu cơm.

“Hey?”

Vương Tử Tuấn ngẩn người “nấu ở nhà sao?”

Anh ta còn tưởng rằng Hứa Thanh bảo ở lại ăn cơm là sẽ tìm một địa điểm ở gần nhà tùy tiện ăn.

“Nếu không thì thế nào?” Hứa Thanh hỏi ngược lại.

“Những ngày tháng của cậu sống thật là…”

Vương Tử tuấn nhìn Khương Hòa lấy đồ ăn từ trong tủ lạnh ra, cảm thấy vào nhầm nhà Hứa Thanh giả rồi.

Trường hợp nào mà anh ta chưa từng gặp qua?

Trường hợp này thực chưa từng gặp qua.

Cô ca, hán bảo, thịt gà cuộn, ba thứ phối xứng đâu?

Đầu năm anh ta cùng với lão đầu cãi nhau, qua chỗ này của Hứa Thanh ở nhờ thì nơi này vẫn là một địa đạo ổ chó, đột nhiên con mẹ nó thành bộ dáng như hiện giờ rồi?

Vương Tử Tuấn nhìn Hứa Thanh, trong tim cảm khái thật mạnh.

“Chơi thật sao?”

“Cái gì thật với không thật…Mình phát hiện mọi người đối với mình có hiểu lầm rất lớn đó.”

“Hiểu làm cái trứng!”

Vương Tử Tuấn đi một vòng trong phòng khách, chỗ này nhìn nhìn, chỗ kia xem xét, không thể không nói anh ta có chút ngưỡng mộ rồi.

“Mình cũng đổi một người bạn gái biết nấu ăn để thể nghiệm một chút.”

“Đổi đi đổi đi, chú ý thân thể là được.”

“Máy tính của cậu tại sao lại dùng chữ phồn thể?” ngồi trước máy tính, Vương Tử Tuấn nhíu mày.

Anh ta phát hiện tên gia hỏa này gần đây rất cổ quái, còn nói là Tần Hạo có ma chứng, nhưng thực ra chính mình lại không bình thường.

“Mình thích.” Hứa Thanh thuận miệng cho qua.

“Má nó…Thực kỳ quái. Đúng rồi mình muốn lắp thêm một máy tính mới, loại nào tốt thì liệt kê ra cho mình, mình tìm người lắp ráp” Vương Tử Tuấn vốn dĩ muốn chơi một ván trò chơi, nhìn thấy màn hình toàn là chữ phồn thể, cảm thấy không tiện lợi liền trực tiếp nghe nhạc.

“Chọn loại đắt mà mua đi, còn cần liệt kê cái gì?”

Hứa Thanh nghe âm thanh trong phòng bếp, đứng dậy đi qua đó xem có cần giúp gì không.

Không có việc gì mời bạn tới ăn bữa cơm, khoe khang bạn gái một chút, cảm giác này thực thoải mái nha.

Không uổng công anh phí công phí lực tìm người giúp đỡ làm việc.

(1): Trung Quốc có chữ giản thể và chữ phồn thể, chữ phồn thể là chữ ngày xưa người Trung Quốc dùng, bây giờ người Trung Quốc Đại Lục đại đa số dùng chữ giản thể. Chữ phồn thể thì người Đài Loan, Hồng Kông vẫn dùng.