Chương 86
Giang Dự Thành đi ra khỏi cao ốc, bên trong dư quang ánh mắt anh có một đốm đỏ, anh nhìn thấy Trình Ân Ân ôm hoa đứng bên cạnh chiếc xe.
Lén lút đóng giả em gái giao hoa được một tuần, hôm nay rốt cuộc cũng dám gặp người rồi?
Lần này Đinh Thiều đến cũng là vì đơn đặt hàng kia, chỗ Giang Dự Thành cũng không vì cô ấy mà bật đèn xanh. Nhưng anh nể tình dù gì cũng là bạn lâu năm, đã thay cô liên lạc với mấy xưởng chế tạo AI ở Bắc Mỹ.
Sự tình được giải quyết còn chưa xong xuôi đâu đó nhưng có thể đưa ra phương án giải quyết như vậy đã là không dễ dàng rồi. Đinh Thiều đặc biệt đến để cảm ơn.
“Lần này may mà có sự giúp đỡ của cậu, tôi không biết cảm ơn cậu thế nào. Chờ lúc nào cậu có thời gian rảnh tôi mời cậu một bữa để tỏ lòng cảm ơn.”
“Không cần cảm ơn tôi,” Giang Dự Thành nói, “Là Ân Ân, nể tình mối quan hệ giữa hai người, muốn tôi nhất định phải nghĩ cách giúp cậu.”
Đinh Thiều cười cười: “Tôi hiểu ý cậu. Nhưng sao tôi lại nghe được chuyện tình cảm giữa hai người có vấn đề, năm ngoái đã ly hôn.”
Ánh mắt của Giang Dự Thành dừng ở phía trước, thần sắc không có chút thay đổi: “Loại tin đồn như vậy, ít nghe vẫn tốt hơn.”
Đinh Thiều sững sờ, thuận theo ánh mắt anh nhìn qua. “Kia là Ân Ân? ---- Còn người đàn ông kia là…”
“Một kẻ theo đuổi vô danh.” Giang Dự Thành không chút để ý nói.
Trình Ân Ân ôm hoa đứng bên đường, sững sờ nhìn về phía chiếc xe mà Cao Thượng vừa mới rời đi. Giang Dự Thành không chút biểu cảm nhìn chằm chằm.
Một lát sau, Trình Ân Ân nhớ tới chính sự, vội vàng quay đầu nhìn ----
Bất ngờ đụng phải ánh mắt của Giang Dự Thành, cô vô thức ôm hoa chặt thêm một chút, có chút khẩn trương.
Đinh Thiều cũng nhìn qua cô, mỉm cười gật đầu với cô.
Trình Ân Ân bước nhanh qua, lên tiếng chào hỏi: “Chị Đinh Thiều. Chuyện của chị đã giải quyết xong chưa?”
“Cũng gần như vậy, chị đã cố gắng hết sức.” Đinh Thiều nói, “Lần này cảm ơn em cùng với Dự Thành, đã giúp chị rất nhiều.”
Trình Ân Ân nhìn Giang Dự Thành một chút, trong lòng oán thầm. Lần trước không phải là rất lạnh nhạt nói không giúp sao, bây giờ vì sao lại ra tay giúp đỡ?
Trên mặt lại khách sao nói: “Nên vậy, không cần khách sáo như vậy.”
Ánh mắt Đinh Thiều lướt qua bó hoa trong ngực cô, cười nói: “Trách không được. Khi chị tới gặp Dự Thành ở văn phòng, thấy cậu ra đang nghịch mấy hoa hồng kia giật cả mình. Từ trước tới nay, cậu ta không hề hứng thú với hoa cỏ, chị còn tưởng cậu ta có tuổi rồi bắt đầu thích chăm hoa cỏ, thì ra là do em tặng.”
Trình Ân Ân ngó qua Giang Dự Thành, người này vẫn giữ nguyên vẻ mặt bình tĩnh “không hề có chút hứng thú”.
Cô đưa hoa trong ngực qua cho Giang Dự Thành, có mấy lời không tiện nói trước mặt người ngoài. Dù sao thì trong mắt nhiều người, bọn họ kết hôn nhiều năm đã là “Vợ chồng già”. Lúc này còn nói cái gì mà theo đuổi hay không theo đuổi, có chút giống như mấy đứa trẻ trâu ăn no rửng mỡ.
“Dỗ anh ấy vui vẻ.” Cô nói.
Giang Dự Thành nghe vậy liếc nhìn cô một cái, ngược lại cũng không lên tiếng phá đám, nhận hoa.
“Hai người kết hôn lâu như vậy còn có thể duy trì được tình thú kiểu này thật tốt quá.” Đinh Thiều nhìn hai người liếc mắt đưa tình, anh nhìn em một cái, em lại nhìn anh một cái. Mặc dù không nói gì nhưng kiểu tự nhiên ăn ý kia căn bản người thứ ba cũng không chen vào được. Thế là thức thời nói, “Hôm nào chờ hai người có thời gian, tôi mời hai người ăn cơm, xem như cảm ơn, nhất định phải nể mặt.”
Trình Ân Ân gật đầu: “Đi đường cẩn thận.”
Đưa mắt nhìn Đinh Thiều lái xe rời đi, Trình Ân Ân quay đầu nhìn về phía Giang Dự Thành. Ánh mắt anh không mặn không nhạt liếc qua, nhìn cô không nói lời nào.
Trình Ân Ân ấp ủ một chút, lấy dũng khí muốn mở miệng, bị Giang Dự Thành giành trước một bước: “Mấy ngày liền em tặng hoa một chữ cũng không để lại, đây là ý gì?”
“Liền…”
Trình Ân Ân không ngờ mình thấp thỏm khẩn trương theo đuổi người ta một tuần nhưng lại quên mất điểm quan trọng nhất. Đúng là cô không hề nói lời nào với Giang Dự Thành, thậm chí đến bây giờ anh còn không biết mình đang theo đuổi anh. Đống hoa hồng tặng cả tuần này thành công cốc? Ngay lập tức Trình Ân Ân muốn gõ lên cái đầu mình.
“Theo đuổi anh nha.” Nóng lòng bày tỏ tâm ý cho nên lời nói bật ra khỏi miệng thông suốt thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.
“A,” Giang Dự Thành cực kỳ bình thản, chậm rãi nói, “Thì ra là theo đuổi anh à?”
Mặt Trình Ân Ân có chút nóng, gật gật đầu: “Dạ.”
“Vì sao lại theo đuổi anh?” Giang Dự Thành hơi cúi đầu xuống, đôi mắt thẳng tắp nhìn về phía cô, bày ra biểu cảm thành khẩn ham học hỏi, “Anh nhớ là hai tháng trước, cũng chính ở chỗ này, chúng ta vừa mới ký thỏa thuận ly hôn. Lúc đó em rất kiên quyết muốn ly hôn không phải sao?”
Khuôn mặt của Trình Ân Ân nhanh chóng đỏ lên với tốc độ ngay cả mặt thằng cũng có thể thấy được, ngậm miệng, một hồi lâu mới thấp giọng nói: “Hiện tại em không muốn ly hôn nữa.”
“Vậy mong muốn của em là gì?”
“Muốn tái hợp.”
Giang Dự Thành cười khẽ một tiếng: “Em muốn ly hôn liền ly hôn, em muốn tái hợp liền tái hợp sao? Đối với em mà nói hôn nhân muốn đến thì đến, muốn đi là đi một cách tự nhiên vậy sao? Tại sao? Giang Dự Thành anh đây không đáng giá như vậy? Mặc cho em vẫy tay thì đến, vung tay thì phải đi?”
Trình Ân Ân bị anh nói xấu hổ đến mức không có chỗ trốn: “Em không có nghĩ muốn đến muốn đi một cái tự nhiên như vậy. Đối với anh em cũng không hề vẫy tay thì đến, vung tay thì đi. Em… em chỉ là…”
Giang Dự Thành nhìn cô: “Chỉ là cái gì?”
“Em chỉ là thích anh,” Đôi mắt của Trình Ân Ân có chút đỏ lên, “Em vẫn cho là anh là do em cướp được. Nếu như em không cố chấp bám lấy anh, anh sẽ không ở một chỗ với em…”
Hai người đứng ở cửa chính của Thành Lễ, lúc này lại là giờ tan tầm. Viên chức tan làm trong công ty bước ra từ trong cao ốc, nhìn thấy ông chủ cùng với bà chủ đứng đối mặt ở đằng xa. Một người ôm hoa, một người thì đôi mắt đỏ ngầu, đều kinh ngạc với cảnh tượng này, sau đó yên lặng giữ vững không khí yên tĩnh vòng sát vào một bên góc rời đi.
Giang Dự Thành chắn trước mặt cô một cái, nhẹ nhàng hỏi lại: “Em cảm thấy anh tùy tiện như vậy sao? Ai cố chấp bám lấy anh là anh nhào đến?”
“Em không hề biết người anh thích là em,” Trình Ân Ân mím môi, “Anh cũng chưa hề tỏ tình với em lần nào.”
*
Anh lén lút lừa gạt cô đến ở nhà anh, nhưng xưa nay không hề nói một tiếng “thích cô”. Học phụ đạo Toán cũng là do Trình Ân Ân chủ động đề nghị, tự mình tạo ra cơ hội tiếp xúc với anh. Hơn nữa còn trăm phương ngàn kế ngăn chặn cơ hội gặp mặt giữa anh với Đinh Thiều, nếu hai người có gặp nhau cũng ngăn không cho anh ở một mình với Đinh Thiều… Người này tâm cơ sâu như vậy, nhìn thấy cô lén lút làm nhiều chuyện như vậy nhưng không nói cái gì.
Ngay cả ngày lễ Giáng sinh đó, anh hôn cô dưới ánh đèn như bầu trời sao, cũng là Trình Ân Ân chủ động nói: “Anh phải chịu trách nhiệm với em.”
“A,” Giang Dự Thành nhẹ nhàng giễu cợt, “Cái này là muốn trách anh sao?”
Trình Ân Ân vội nói: “Em không có trách anh, em …” Cô nghẹn một lúc lâu, cuối cùng dứt khoát đưa ra quyết định chắc chắn, “Dù sao thì em cũng đổi ý rồi, em lại theo đuổi anh một lần nữa. Nếu như anh không đồng ý có thể nói không.”
“Em theo đuổi anh?” Giang Dự Thành nín cười, “Anh chưa nói là không đồng ý.”
*
Lông mày đang căng ra của Trình Ân Ân chậm rãi giãn ra. Hai bên lôi chuyện cũ ra nhắc nhở đến đây là kết thúc, yên lại một hồi, một lần nữa trở lại chính sự.
“Tối hôm nay anh có rảnh không?”
“Không chắc.” Giang Dự Thành nói.
Trình Ân Ân sửng sốt một chút, hai đáp án “Có” hoặc “Không” cô cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, nhưng cô không ngờ đến sẽ là loại đáp án này.
Giang Dự Thành chậm rì rì nói: “Còn phải xem em muốn làm gì.”
“Muốn hẹn anh.”
“Hẹn anh làm gì?”
“Ăn cơm.”
“Chỉ ăn cơm thôi?” Giang Dự Thành nói.
Trình Ân Ân lập tức nói: “Cũng có thể làm những cái khác ----“
Khóe miệng của Giang Dự Thành muốn cong lên, chỉ nghe cô nói tiếp nửa câu sau: “Đi dạo, xem phim hoặc kịch, em còn đặt vé xem nhạc hội.” Cô thành khẩn hỏi, “Anh thích cái nào?”
“….”
Im lặng hồi lâu, Giang Dự Thành hỏi: “Đây chính là kế hoạch theo đuổi anh của em?”
Trình Ân Ân gật đầu. Ngoại trừ Giang Dự Thành cô chưa từng theo đuổi ai khác, không hề có chút kinh nghiệm nào, những gì có thể nghĩ ra đều đem ra áp dụng. “Có phải là quá đơn giản không?” Cô rất tự giác mà hỏi, “Thật ra em còn có cái khác.”
Giang Dự Thành nhíu mày, ra hiệu cô tiếp tục.
“Cái này không thể nói cho anh.” Trình Ân Ân nói. Cô không có kinh nghiệm, cô vẫn hiểu điều này, nói ra liền không còn ý nghĩa nữa.
Giang Dự Thành không nhịn cười được.
Trình Ân Ân nhìn nhìn anh, “Vậy… Bây giờ anh có thời gian không?”
Giang Dự Thành ôm bó hoa leo lên xe Trình Ân Ân --- Đây chính là những gì cô ấy khăng khăng muốn thực hiện. Cô muốn từ mai sẽ đón anh tan tầm, đưa anh về mới có thể thể hiện thành ý của cô.
Giang Dự Thành cũng không phản bác, ngược lại anh rất hưởng thụ.
Trình Ân Ân đặt chỗ ở một nhà hàng Pháp. Nơi này, khi cô cùng Giang Dự Thành chính thức hẹn hò lần đầu tiên, Giang Dự Thành đã dẫn cô đến. Nhiều năm trôi qua, nhà hàng đã đổi hai lần địa điểm nhưng hương vị cùng với bầu không khí lại rất ăn khớp với những gì trong ký ức.
Bữa tối lãng mạn thanh lịch kết thúc, hai người đi nghe nhạc hội ---- quá trình giống như lần hẹn hò đầu tiên. Khi đó Trình Ân Ân còn chưa bồi dưỡng được năng lực thưởng thức âm nhạc. Cô nghe chưa được mười phút đã ngủ gà ngủ gật, ngủ liền một mạch đến lúc kết thúc. Lúc bị Giang Dự Thành đánh thức trên người được phủ áo khoác của anh. Cô đỏ mặt giải thích cô chỉ ngủ được một chút thôi, lúc ấy Giang Dự Thành cười đáp “Ừ” một tiếng, nói: “Vậy em chỉ bỏ qua một chút xíu thôi.”
Sau này khi ở cùng với nhau rồi bọn họ đã đi nghe lại rất nhiều lần. nhưng ấn tượng sâu sắc nhất chính là lần đầu tiên dường như cô ngủ toàn bộ thời gian.
Ngồi trên ghế, Trình Ân Ân nhớ lại chuyện này, mỉm cười một cái.
Cô lặng lẽ quay đầu nhìn Giang Dự Thành, không nghĩ vừa vặn anh cũng nhìn sang, bốn mắt chạm nhau, ánh đèn vàng nhạt rơi vào trong đáy mắt anh.
“Thật ra lần đầu tiên chúng ta đi nghe,” Trình Ân Ân nghiêng đầu, Giang Dự Thành cũng rất phối hợp cúi đầu đưa tai sang, Trình Ân Ân lặng lẽ nói, “Em ngủ toàn bộ thời gian.”
Giang Dự Thành nghe xong, không có chút dáng vẻ nào bất ngờ: “Anh biết.”
“Anh biết?” Trình Ân Ân cho là mình nói ra một cái bí mật to lớn được che giấu nhiều năm, cô trừng to mắt, “Anh.. anh phát hiện lúc nào?”
“Em ngủ bên cạnh anh, sao anh có thể không nhìn thấy được. Anh phủ áo khoác lên cho em, em đoán xem anh phát hiện khi nào?”
“Vậy sao anh lại không nói? Em còn…” Trình Ân Ân quả thực là vừa xấu hổ vừa tức giận. Sau khi về còn nói cho Giang Dự Thành là âm nhạc hôm nay rất hay, em rất thích nghe, lần sau còn đến…
Còn đến…
Giang Dự Thành im lặng cười.
Hai người đi khỏi phòng hòa nhạc, bóng đêm ngày càng dày. Trình Ân Ân thay Giang Dự Thành mở cửa xe. Sau đó chạy tới trước xe mở cửa ghế lái, khởi động xe nói: “Em đưa anh về nhà.”
Chỗ này cách chung cư đường Tân Bình khá xa.
Cách khá xa nên càng phải biểu hiện, theo đuổi người ta thì cũng phải có thành ý. Trình Ân Ân thẳng thắn nghiêm túc nói: “Quá muộn rồi, không thể anh một mình đón xe được.”
“…” Giang Dự Thành ý vị thâm trường nhìn cô một cái.
Không phải nói là bản thân cô theo đuổi anh? Cô dùng loại phương pháp theo đuổi sắt thép của thẳng nam này thì có thể theo đuổi được ai?
Vậy đi.
Trình Ân Ân lái xe xuyên qua hơn nửa thành phố, đưa Giang Dự Thành về dưới lầu chung cư đường Tân Bình. Lúc Giang Dự Thành bước xuống xe, cô cũng bước xuống theo, trịnh trọng nghiêm túc nói với anh: “Ngủ ngon.”
Giang Dự Thành nhìn cô: “Muộn lắm rồi, em nhất định phải tự mình lái xe về?”
Trình Ân Ân lái xe nên có chút mệt, cố gắng nhịn để không ngáp một cái: “Không sao, cách cũng không xa lắm.”
Giang Tiểu Sán biết được tin tức từ sớm, từ dưới lầu chạy như bay nhào tới: “Mẹ!”
Trình Ân Ân cúi người đón được cậu bé, cười nói: “Sán Bảo Nhi có phải là cao hơn không?”
“Hôm nay con mới vừa đo lại, cao hơn được 1,5 cm so với tháng trước!” Mặt mày Giang Tiểu Sán hớn hở nói xong, tiếp tục ôm chạy cô lắc phải lắc trái làm nũng, “Sao mẹ biết hôm nay con muốn qua đó nên mẹ đặc biệt tới đây đón con không?”
Cậu bé mở to đôi mắt vô tội mong chờ, Trình Ân Ân sao có thể chịu nổi, quay đầu nhìn Giang Dự Thành hỏi thăm.
Giang Dự Thành đang cầm điện thoại dựa vào xe đọc chương 7 vừa được đăng hôm nay. Ngước mắt nhìn, nhìn thấy ánh mắt mong chờ nhìn chằm chằm một cách đồng loạt của hai mẹ con.
Nơi Trình Ân Ân không nhìn thấy, Giang Tiểu Sán dùng nắm tay nhỏ nện nện hai lần bên ngực trái, sau đó dùng ngón trỏ chỉ chỉ Giang Dự Thành. Ám chỉ với anh chúng ta cùng chiến tuyến, cũng không biết là cậu bé học được từ bộ phim truyền hình nào.
Giang Dự Thành nhét điện thoại di động vào túi: “Đi thôi.”
Chỗ ở của Trình Ân Ân có quần áo cùng vật dụng hằng ngày của Giang Tiểu Sán, cái gì cũng đầy đủ. Giang Tiểu Sán không cần lên lầu thu dọn gì, sách vở ngày mai chỉ cần bảo tài xế đem qua cho cậu bé là được, nhảy nhảy nhót nhót theo Trình Ân Ân đi.
Ngày hôm sau là thứ bảy, Trình Ân Ân có hẹn kiểm tra sức khỏe, trước tiên chở Giang Tiểu Sán qua Thành Lễ đợi một chút.
Giang Tiểu gia đeo cặp sách, trong tay mang theo một cái túi đựng bento màu trắng, ngâm nga đi xuống từ trên xe của Trình Ân Ân, vẫy tay với cô sau đó chạy vào trong cao ốc. Toàn bộ Thành Lễ không ai là không nhận ra cậu tiểu thiếu gia này, cậu bé một đường không chút trở ngại. Đến văn phòng Tổng giám đốc, Thư ký nhìn lên thấy cậu bé liền cười ngọt ngào dễ gần, “Lúc này văn phòng của Giang tổng không có ai.”
Giang Tiểu Sán gõ cửa một cái, sau đó không đợi trả lời liền mở ra, vọt đến trước bàn làm việc của Giang Dự Thành, hai tay để túi đựng bento lên: “Mẹ làm cơm hộp tình yêu cho ba.”
Giang Dự Thành đang nghe điện thoại, âm thanh bên đầu bên kia đột nhiên im bặt. Hiển nhiên là bị giọng trẻ con vui vẻ bừng bừng này là kinh sợ.
Giang Dự Thành nhanh chóng nhìn lướt qua, không chút cảm xúc, nói với đối phương: “Tiếp tục.”
Giang Tiểu Sán cũng không quản anh, tự mình chạy đến bên ghế sô pha, lấy bài tập ra làm.
Nói chuyện xong, Giang Dự Thành để điện thoại xuống, nhìn túi đựng bento trên bàn. Đế màu trắng, bộ đồ ăn có đường cong vẽ bằng tay màu đen, đơn giản mà đáng yêu, đúng là phong cách yêu thích của Trình Ân Ân. Anh mở túi bento ra, nhìn qua một chút, hộp đồ ăn hai tầng, bên trong màu xám nhạt, mờ đục nhìn không ra bên trong đựng cái gì.
Giang Dự Thành kéo lại miệng túi, bỏ qua góc bên phải bàn làm việc.
Mười hai giờ, Giang Tiểu Gia người đã làm xong bài tập chơi được nửa tiếng, giống như một con chim Quốc báo giờ, đúng giờ lên tiếng: “Ba, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”
Giang Dự Thành đang xử lý văn kiện, lạnh lùng trả lời: “Tự mình đi nhà ăn đi.” Sau đó ngẩng đầu hờ hững quét mắt nhìn anh một cái, “Ba có bento rồi.”
“Con cũng có nha.” Giang Tiểu Sán cười hì hì lấy ra một cái hộp giống y chang màu xanh da trời, “Con chính là muốn hẹn ba cùng nhau ăn bento nha.”
Giang Dự Thành: “….”
Năm phút sau, Thư ký đưa hai phần bento đã được hâm nóng xong vào, mỗi bên một phần, nghiêm chỉnh đặt trước mặt hai cha con đang ngồi đối diện nhau.
Lại hai phút sau, Trình Ân Ân đi ra từ bệnh viện, sau khi lên kiểm tra tin nhắn chưa đọc.
Trong đó có một tin nhắn đến từ Giang Dự Thành, một tấm hình, hai phần bento đối xứng giống nhau như được phản chiếu từ trong gương, màu sắc cũng giống như như đúc.
Giang Dự Thành: [Đây là thành ý theo đuổi của em?]
Nguồn khóa chương, mong độc giả thông cảm!