Một lần, Giang Dự Thành đi công tác thành phố S, Trình Ân Ân có đi qua khách sạn của anh.
Đột nhiên có ý muốn đi tìm anh, đặt vé máy bay vào lúc nửa đêm, rạng sáng đến nơi. Lúc cô đi lên là Đoạn Vi mở cửa cho cô đầu tóc rối bời, quần áo không chỉnh tề, né tránh.
Sao không thể khiến cho người ta hiểu làm cơ chứ.
Trình Ân Ân vẫn luôn không có cảm giác an toàn. Từ nhỏ cô đã từng trải qua cảm giác bị vứt bỏ, Trình Lễ Dương là chỗ dựa của cô, cũng là trụ cột tinh thần của cô. Anh đi rồi, mang theo tất cả tự tin của cô cùng với tất tin tưởng với cái thế giới này.
Tất cả mọi người sẽ rời bỏ mày, chính cái suy nghĩ này đã từng khiến cho cô suy sụp.
Thật ra thì quay đầu nhìn lại một chút, mười năm này, đối với Giang Dự Thành cô dường như là yêu một cách cố chấp. Cũng chỉ vì quá mức mong muốn bắt lấy cọng rơm cuối cùng trên thế giới này, cô cực kỳ sợ hãi bị vứt bỏ, cô đã bị vứt bỏ nhiều lần rồi.
Bên cạnh Giang Dự Thành không hề thiếu những người phụ nữ có lòng dạ khó lường. Mấy năm này cũng chỉ vì những nghi ngờ đó mà Trình Ân Ân đã cãi nhau với anh không ít lần. Nói thật lúc nhìn dấu đỏ trên cổ của Đoạn Vi, cô dường như đã tin tưởng, lúc đi vào trong gian phòng hai bàn tay đều run rẩy.
Bước qua căn phòng to như vậy, từng bước từng bước đi đến phòng ngủ của Giang Dự Thành, mở cửa ra nhìn lên giường của Giang Dự Thành, trái tim mới thả xuống được.
Cô đưa cho Giang Dự Thành một con thỏ bông tai dài. Mỗi lần anh đi công tác đều nhét vào trong vali của anh, yêu cầu anh mang theo trên người, lấy lý do đẹp đẽ chính là thay thế cô làm bạn với anh.
Hôm đó, Giang Dự Thành đi xã giao uống say mèm, trong không khí còn vương mùi rượu nhàn nhạt. Anh ngủ rất sâu, chú thỏ tai dài nghiêm chỉnh nằm ở vị trí bên cạnh, gối lên gối đầu, đắp chung một cái chăn với anh.
Hình ảnh kia thật sự là mang lại cảm giác rất hài hước, một bị Tổng giám đốc sát phạt quyết đoán trên thương trường, vậy mà sau ‘hậu trường’ khi đi ngủ lại ôm một chút thỏ bông.
Tức giận là không thể tránh được, dù sao cũng là bị người mình tự mình tuyển chọn phản bội. Huống hồ, một người Thư ký nữ vì sao lại có mặt trong phòng của anh, ngay cả bản thân một lời cũng không thể nào nói rõ ràng.
Trình Ân Ân chờ Đoạn Vi về xử lý, cô ngồi ở phòng khách, bình tĩnh hồi lâu.
Lần công tác đó là một dự án hợp tác rất quan trọng. Chung quy cô vẫn cân nhắc một chút rời đi trước khi Giang Dự Thành tỉnh dậy, nghĩ chờ đến khi anh xong việc sẽ xử lý chuyện này.
Nhưng khi cô đang trên đường trở về liền nhận được một email nặc danh.
*
Đoạn Vi trở lại phòng Nhân sự không lâu, cửa phòng liền bị gõ, một nhân viên nữ mở cửa vào nói: “Quản lý Đoàn, Giang tổng mời cô qua một chuyến, lập tức.”
Còn nhất mạnh hai chữ cuối cùng, ước chừng không phải là lời nói trực tiếp của Giang Dự Thành.
Đoạn Vi đã làm việc ở phòng Thư ký nhiều năm, biết rõ xưa nay anh không bao giờ để lộ cảm xúc của bản thân ra ngoài. Nhưng “gần vua như gần cọp”, ở gần bên cạnh của sếp lớn nhất định phải học được những loại phỏng đoán này. Tám chín phần là Thư ký nhìn thấy tình huống không đúng, lúc truyền lời có chút nóng nảy.
Như dự kiến.
Từ lúc Trình Ân Ân khôi phục ký ức, Đoạn Vi đã đoán trước được ngày này sẽ đến.
Nhưng so với một Trình Ân Ân ngây thơ không biết gì, mượn cái cớ mất trí nhớ để thuận tiện ở bên cạnh Giang Dự Thành, Đoạn Vi cũng muốn liều một phen.
Cô không cho rằng hai người kia có khả năng nối lại tình xưa.
Trình Ân Ân xem trọng anh trai của mình lên hết thảy, rào cản này không thể nào có thể bước qua được. Cô ta cũng không hề toàn tâm toàn ý với Giang Dự Thành thì làm sao có thể xứng đáng với sự trân trọng của anh.
Lúc Đoạn Vi gõ cửa, trạng thái tâm lý rất ổn định.
Cô học được rất nhiều bản lĩnh từ Giang Dự Thành, xử sự, phối hợp, lãnh đạo, quan trọng nhất chính là tạo dựng cuộc sống của bản thân.
Cô biết mình muốn cái gì, do đó mỗi một bước đi đều đang tiến lên đi về phía cái mục tiêu này.
Nhưng mà cái cô không ngờ tới chính là trong văn phòng của Giang Dự Thành còn có người khác, Phạm Bưu tâm phúc của anh cùng với … Giang Tiểu Sán.
Giang Tiểu Sán hẳn là biết được cái gì đó, ít nhất là biết vì sao cô lại tới đây. Cậu bé co chân ngồi trên ghế sô pha, gặm một trái táo đã được gọt sẵn, đôi mắt lom lom nhìn cô (*) chằm chằm.
(*) Trong raw tác giả để là 他 – từ dùng để chỉ ngôi thứ ba là nam (anh ấy/ông ấy…), nhưng ở đây đang nói đến Đoạn Vi nên editor đổi lại thành cô cho phù hợp với văn cảnh.
Phạm Bưu khoanh tay đứng một bên, cả người cường tráng đầy cơ bắp, lúc nhìn người khác có thói quen ngước cằm, nghiêng nghiêng đôi mắt, ba chữ “Không dễ chọc” khắc rõ lên mặt.
Giang Dự Thành đang xem văn kiện, đầu cũng chưa hề ngẩng lên. Khi nói chuyện lại lật qua một tờ nữa, ngữ khí làm cho người ta không thể nào hiểu thấu được.
“Chuyện của Trình Lễ Dương cô làm sao biết được?”
“Trong dạ tiệc từ thiện cuối năm ngoái, ngài có gặp qua Triệu tổng của một công ty hàng không. Ông ta uống nhiều quá lỡ miệng nói hớ về sự cố mười năm trước, không phải ai cũng tử vong ngay tại hiện trường.” Giọng nói của Đoạn Vi không hề có chút khác biệt gì so với lúc trước, trong sự bình tĩnh còn mang theo cả sự cung kính, “---- Có mấy hành khách lúc được cứu lên vẫn còn dấu hiệu của sự sống.”
Cũng chẳng rõ Giang Dự Thành giương mắt lên lúc nào, ánh mắt lạnh đến mức không hề có chút độ ấm.
Đoạn Vi nắm chặt hai tay: “Ông ta nói cũng không phải là bí mật gì cả, chi tiết của tai nạn đó đều được đăng báo. Nhưng ngài lại ngăn không cho ông ta nói tiếp… nên tôi đoán, trong đó có chuyện gì đó mà ngài muốn che giấu.”
“Cho nên cô lén tôi điều tra?”
“Đúng.”
“Mục đích gì?”
Đoạn Vi mím môi, giống như đang suy nghĩ cân nhắc, không biết là nên dũng cảm thừa nhận hay là nói dối.
Giang Dự Thành không hề truy hỏi, có lẽ đối với đáp án này không hề cảm thấy hứng thú, hoặc có lẽ trong lòng đã có biết ít nhiều.
Ngược lại Giang Tiểu Sán người đang ngồi một bên, trong lúc Đoạn Vi đã cân nhắc xong muốn đưa ra câu trả lời, lại giành trước mà “Hừ” một tiếng.
“Cô ngưỡng mộ ba con?”
Đoạn Vi nhìn sang. Cô vẫn biết thằng nhóc này thông minh, hiểu biết nhiều hơn so với bạn đồng trang lứa, bị cậu bé nói trúng tim đen cũng chẳng thấy có gì ngoài ý muốn.
Nhưng mà phản ứng của Giang Tiểu Sán rất ‘đâm chọt’, cậu bé vô cùng rõ ràng mà xì một tiếng vang dội đầy khinh thường, phun một miệng táo trong miệng ra xuống đất, cau mày mặt mày cực kỳ ghét bỏ nói: “Chú Bưu, có phải là chú không rửa tay hay không? Trái táo này không sạch sẽ tí nào.”
Chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, không hề có một chữ thô tục, cậu bạn nhỏ mắng chửi người đúng là đủ sắc bén.
Tình cảm sâu kín bị xem thường dĩ nhiên Đoạn Vi không thể nào cảm thấy dễ chịu, cô ta nhìn về phía Giang Dự Thành, nhìn thấy người đàn ông đối diện chỉ thờ ơ đọc văn kiện, giống như không hề nghe thấy cái gì.
Giang Tiểu Sán đang chiếm sân nhà, hai cánh tay đặt trên đầu gối, nghiêng người về phía trước: “Dì Thư ký, vì sao dì lại thích ba con?”
Nét mặt của cậu bé tràn ngập hiếu kỳ, loại ngây thơ vô tội được trời ưu ái, không hề khác biệt với Trình Ân Ân.
Giống như một kho báu quý giá, giấu trong mắt, ngưỡng mộ từ trong đáy lòng, muốn nói cho đối phương nghe, lại cẩn thận từng li từng tí không dám nói ra.
Bây giờ bị một đứa bé không hề e dè hỏi thẳng trước mặt, tất cả những tiết tấu Đoạn Vi căn bản đã chuẩn bị đều loạn xà ngầu cả lên.
“Ba con quyến rũ dì?” Giang Tiểu Sán thật sự tò mò.
Đoạn Vi: “Không có.”
“Vậy là dì yêu đơn phương?” Giang Tiểu Sán lại hỏi.
“….”
Cuối cùng Giang Dự Thành cũng có một chút phản ứng, nhàn nhạt liếc một cái: “Đủ rồi.”
“Từ từ, con còn một vấn đề chưa hỏi.” Giang Tiểu Sán lại dịch về phía trước, “----Dì thích ba con lúc nào?”
“Tôi nhất định phải trả lời sao?” Đoạn Vi kiên nhẫn hỏi.
“Đương nhiên.”
Đoạn Vi nhìn Giang Dự Thành nói: “Tôi bị chị La Hồng khó xử, hãm hại, nhưng Giang tổng vẫn một mực tin tưởng tôi, giúp tôi lấy lại công bằng.”
Lúc cô đến Thành Lễ phỏng vấn, thật ra không hề nổi bật trong danh sách ứng viên. Nhưng vì ngẫu nhiên gặp được Trình Ân Ân đang bị trẹo chân ở trong toilet còn đỡ cô đến văn phòng của Giang Dự Thành làm chậm trễ thời gian phỏng vấn, vì thế được coi trọng, mới được phá cách thu nhận.
Sau này cũng là cô nâng đỡ Đoạn Vi đến phòng Thư ký. Lúc đó Thư ký trưởng La Hồng người ở bên cạnh Giang Dự Thành nhiều năm sắp sửa nghỉ sinh. Trong phòng Thư ký chọn người thay thế, Trình Ân Ân tự mình chỉ Đoạn Vi.
Trình độ của cô ta thấp nhất nhưng làm việc cực kỳ chăm chỉ. Đi theo La Hồng học tập một tháng, tiếp quản một cách thuận lợi. Trong lúc tại chức chưa bao giờ gây ra sai lầm gì, cũng bởi vì giao tình lúc trước nên được Trình Ân Ân rất tín nhiệm. Sau khi La Hồng nghỉ sinh quay lại, cũng vì vị trí không giữ được mà nhiều lần ghi hận với cô, năm lần bảy lượt động tay động chân trong bóng tối, vu oan hãm hại.
May mà Giang Dự Thành không phải là một người không phân biệt được trắng đen, là một sếp lớn bị cấp dưới qua mặt, lần nào cũng cứu được cô.
Sau khi La Hồng bị sa thải, cô vẫn ngồi vững ở vị trí Thư ký trưởng, thẳng cho đến trước khi Trình Ân Ân bị tai nạn xe cộ.
Ở thời điểm bị tất cả mọi người hoài nghi, duy chỉ có mình anh là tín nhiệm bản thân, Đoạn Vi mãi mãi không quên.
Có một ngày cô tăng ca đến khuya ở công ty lúc tỉnh lại thấy trên mình được đắp chăn. Mà tấm chăn kia lại xuất phát từ văn phòng của Giang Dự Thành, có chút tâm tình sẽ rất khó khống chế.
Giang Dự Thành nhìn cô một cái nhưng không mang theo bất kỳ tâm tình gì. Anh để văn kiện xuống, dựa vào ghế: “Người tin tưởng cô không phải là tôi. Tôi không thích tranh đấu trong nội bộ, căn bản cô nên bị sa thải cùng với La Hồng.”
Từ lúc bước vào đến giờ, Đoạn Vi vẫn duy trì trạng thái khá trấn định, thời khắc này lại có vết nứt.
Lóe lên kinh ngạc, cô nhìn Giang Dự Thành, ánh mắt rất phức tạp.
“Là chị Trình… giữ lại tôi sao?”
Giang Dự Thành không nói gì, ngầm thừa nhận.
Đoạn Vi lấy tay che trán, im lặng hồi lâu, sau đó ngẩng đầu lên một lần nữa, trong mắt bắt lấy một tia hy vọng: “Vậy, ngày hôm đó, tôi tăng ca ngủ quên. Người đắp chăn cho tôi, là anh, đúng không?”
Giang Dự Thành nhíu mày, giọng nói của anh so với trước đó lạnh hơn mấy phần, giống như câu nói này làm cho anh (*) hết sức phản cảm.
(*) Trong raw tác giả để là 她 – từ dùng để chỉ ngôi thứ ba là nữ (cô ấy/bà ấy…), nhưng ở đây đang nói đến Giang Dự Thành nên editor đổi lại thành anh cho phù hợp với văn cảnh.
“Cô suy nghĩ nhiều rồi.”
“….” Thân thể của Đoạn Vi run rẩy.
Sau đó nghe thấy Giang Dự Thành lạnh như băng nói một câu: “Những chuyện này không quan trọng.”
Dường như cô nói nhiều như vậy, cô yêu thầm đều là chuyện không đáng để ý.
“Tôi chỉ muốn biết, cô còn làm chuyện gì khác.”
Những lời nói của Đoạn Vi bị mắc kẹt ở cổ họng, mở miệng ra sau đó lại đóng lại. Thật lâu mới nói: “Không có.”
Giang Dự Thành thậm chí một câu cũng lười hỏi, hững hờ nhấc cằm, nhìn Phạm Bưu ra hiệu: “Cạy miệng cô ta.”
Phạm Bưu đi theo anh nhiều năm như vậy, cũng không phải chỉ đóng vai một tên vệ sĩ ngốc nghếch to xác, những chuyện không thể công khai, đều là do anh xử lý thay Giang Dự Thành.
Đoạn Vi dĩ nhiên là hiểu rõ ràng điểm này, vội vàng la lên: “Giang tổng!”
Giang Dự Thành đã cầm áo khoác đứng dậy, Giang Tiểu Sán cũng ăn ý mà mang giày vào, nhảy xuống.
“Vậy là không có cách gì rồi, ba con không có thích dì.” Cậu bé nhìn Đoạn Vi đưa tay qua, còn rất tiếc nuối mà nói, “Con không ngại nếu dì làm mẹ kế của con đâu.”
Nói xong nhảy xuống đuổi theo bước chân của Giang Dự Thành, đi ra ngoài cùng một lúc.
Đoạn Vi: “….”
Trước khi cửa đóng lại, mơ hồ truyền đến giọng nói đầy khoe khoang của cậu bạn nhỏ: “Ba nịnh bợ con cho tốt vào, dỗ cho con vui vẻ. Con sẽ dẫn ba đến chỗ mẹ, cho ba một cơ hội nhìn mẹ con một cái.”
Bóng lưng của Giang Dự Thành hiên ngang, giọng điệu bằng phẳng: “Muốn gì, nói đi.”