Trình Ân Ân ở trong phòng cà kê một lúc, thuận tiện lần lượt trả lời những tin nhắn chúc mừng năm mới.
Cũng chẳng được mấy tin nhắn, Diệp Hân, Đào Giai Văn, còn có… Phàn Kỳ.
[Chúc mừng năm mới bạn cùng bàn] Ngay cả dấu chấm câu cũng không có.
Trình Ân Ân trả lời lại y như vậy: [Chúc mừng năm mới~]
Đào Giai Văn hẹn cô cùng đi dạo phố, Trình Ân Ân uyển chuyển từ chối, nói hôm khác. Cũng không biết hôm nay nhà họ Giang sắp xếp như thế nào, mùng một đầu năm mới, cô thích ở cùng người nhà ở một chỗ.
Mặc dù những người này cũng không phải là người nhà cửa cô, nhưng thân thiết không khác gì người nhà.
Trình Ân Ân đem cất điện thoại đang muốn xuống lầu, vừa vặn Giang Tiểu Sán đến gõ cửa, ở ngoài cửa cất tiếng hát: “Tiểu Ân Ân chúc mừng năm mới! Chúc mừng năm mới nha, chúc mừng năm mới~”
Trình Ân Ân cầm lấy bao lì xì mình lén lút chuẩn bị, cười mở cửa phòng: “Tiểu Sán Sán chúc mừng năm mới~ Cho em, chúc em năm mới bình an, cao lớn một chút.”
“Wow, thích Tiểu Ân Ân nhất!” Giang Tiểu Sán ôm cổ cô, hôn chụt một cái, sau đó rạo rực khấp khởi nhét bao lì xì vào túi ---- Hôm nay cậu đặc biệt mặc một cái quần có một cái túi lớn nhiều chức năng, chuyên dùng để cất giấu bao lì xì.
Trên cầu thang đã ngửi được mùi canh cá, trong phòng ăn, người giúp việc đang bày thức ăn ngay ngắn trật tự. Giang Dự Thành cùng với vợ chồng Giang Dư Đường, Giang Nhất Hàng đang ngồi ở phòng khách nói chuyện.
Trình Ân Ân cảm thấy mình vẫn chưa đủ bình tĩnh, nhìn anh một cái đã bắt đầu đỏ mặt.
“Chúc mừng năm mới hai bác! Chúc mừng năm mới ba! Chúc mừng năm mới anh cả!”
Đại khái vì hôm nay là Tết, tinh thần của Giang Tiểu Sán còn nhiệt tình hơn ngày thường, giọng đặc biệt ra sức, chạy đến trước mặt ra dáng nhìn mỗi người lần lượt ôm quyền xoay người: “Chúc bác trai bác gái, ba và cả anh cả, niên niên có thừa, tuổi tuổi bình an.”
“Ai, ngoan quá!” Tống Nhân Hoa cùng Giang Dư Đường đều cười rộ lên.
“Bác trai, bác gái chúc mừng năm mới, anh cả chúc mừng năm mới.” Trình Ân Ân cũng học theo cậu bé, cười nhìn ba người kia chúc Tết. Cuối cùng mới quay về phía Giang Dự Thành, giọng nói nhỏ lại không ít, “Chúc mừng năm mới chú Giang.”
Bộ dáng của Giang Dự Thành vẫn mỉm cười như cũ, Trình Ân Ân nhìn thấy bộ dáng này của anh thật sự không quen.
“Chúc mừng năm mới.” Anh nói.
Tống Nhân Hoa lấy ra bao lì xì đã chuẩn bị từ trước, “Đến đây, mỗi người một cái. Năm mới khởi đầu mới, chúc hai đứa mọi chuyện như ý.”
Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung xưa nay không cho cô tiền mừng tuổi, trong nhà cũng không có bất kỳ họ hàng thân thích nào. Trình Ân Ân ngạc nhiên nhận lấy: “Cảm ơn bác trai, bác gái.”
Giang Tiểu Sán trực tiếp ôm hai người thơm một cái.
“Cái này tôi cũng có.”
Giang Nhất Hàng đưa một cái bao lì xì cho Trình Ân Ân. Tuy xét về mặt vai vế mà nói thì không có quy củ anh đưa bao lì xì cho thím nhỏ, căn bản cô cũng không lớn hơn anh là bao nhiêu. Hiện tại là một người có tâm hồn 17 tuổi, giống như một cô gái nhỏ, đã gọi anh một tiếng anh cả, cho nên chuyện đưa bao lì xì cũng không có gì là quá đáng.
Trình Ân Ân vẫn luôn có cảm giác thân thiết mơ hồ, khí chất của anh ôn nhuận, thậm chí là kính mắt của anh.
Cô nhận bao lì xì, vô thức nói một câu: “Cảm ơn anh trai.”
Cô vẫn gọi là anh cả anh hai, những người khác đã thành thói quen, với hai tiếng gọi anh trai này cũng không có bất kỳ phản ứng đặc biệt nào. Duy chỉ có mình Giang Dự Thành, con ngươi của anh co lại, sau đó đưa tay vòng qua eo kéo cô qua.
Giang Nhất Hàng cầm một bao lì xì khác nhìn Giang Tiểu Sán lắc lắc, “Nói cho anh nghe vài lời êm tai.”
Giang Tiểu Sán lập tức không còn chút tiết tháo, tiến tới nói những lời nịnh nọt điên cuồng.
Giang Dư Đường cùng với Tống Nhân Hoa đều cười ha hả xem hai anh em nghịch ngợm, không ai chú ý đến bọn họ. Trình Ân Ân ngã ngồi trên ghế sô pha, thân thể không thể tránh né mà kề sát Giang Dự Thành, khuôn mặt giống như ấn chốt mở, bắt đầu đỏ lên.
Giang Dự Thành để tay lên eo cô không hề lấy ra, rất tự nhiên mà ôm cô.
Trong nhà rất ấm áp, lòng bàn tay của anh càng nóng, nhiệt độ của làn da nơi đó thẳng tắp tăng cao.
Trình Ân Ân có chút khẩn trương liếc mắt nhìn ba người đối diện.
Đối mặt với Giang Dự Thành thì thẹn thùng, đối mặt với những người khác chính là cực kỳ chột dạ. Luôn cảm thấy bản thân mình là một học sinh xấu, tuổi còn nhỏ đã không biết liêm sỉ đi câu dẫn người đã trưởng thành.
“Chúc mừng năm mới.” Giọng nói của Giang Dự Thành ép xuống rất thấp, cầm lấy một cái bao lì xì nhỏ đặt trên bàn, đưa tới trước mặt cô.
“Cảm ơn chú Giang.” Trình Ân Ân đưa tay đó, sửng sốt một chút.
Tống Nhân Hoa cùng với Giang Nhất Hàng đều rất dày, so sánh với cái này mỏng đến mức không có gì, cô không suy nghĩ mà xoa xoa một cái, phản ứng theo bản năng.
Trên đỉnh đầu cô Giang Dự Thành cười một tiếng.
Lúc này Trình Ân Ân mới kịp phản ứng, có chút ngượng ngùng, giả vờ như không có chuyện gì đặt cái bao lì xì siêu mỏng này xuống bên cạnh hai cái bao lì xì khác.
“Không mở ra xem?” Giang Dự Thành hỏi.
Mở bao lì xì trước mặt người đưa giống như rất không lễ phép nha.
Trình Ân Ân nhìn anh một cái, vừa đối đầu với ánh mắt của anh liền nhanh chóng rời đi, sau đó khuôn mặt cơ bản mới phiếm hồng đã chậm rãi chậm rãi đỏ chót.
Quá khẩn trương, ngoan ngoãn nghe theo lời anh, mở bao lì xì ra.
Bên trong là hai tấm vé xem phim, chính là bộ phim công chiếu đầu năm mới mà cô mong đợi nhất, thời gian ---- Hôm nay.
Cô vuốt vuốt hai tấm vé kinh ngạc quay đầu, con ngươi ướt át sáng ngời.
Giang Dự Thành hỏi bên tai cô: “Có nể mặt anh không?”
Ánh mắt của anh phảng phất như có độ nóng, Trình Ân Ân giống như rơi vào trong lửa, cả người như bị thiêu đốt. Cô ấp úng, xấu hổ không biết nên trả lời lại thế nào.
Đúng vào lúc này, Giang Tiểu Sán người đang muốn bao lì xì chạy đến chu đầu vào xem, phát hiện vé xem phim, lập tức kháng nghị: “Vì sao chỉ có hai tấm vé? Ba không muốn Sán Bảo Nhi, hu hu…”
Trình Ân Ân lập tức nói: “Vậy em và…”
Không chờ cô nói xong, Giang Dự Thành cắt ngáng, đưa một cái bao lì xì khác ném qua chỗ Giang Tiểu Sán: “Thẻ của con, với một vé xem phim, tự chọn.”
A! Kho vàng nhỏ bị tịch thu của cậu!
Ánh mắt của Giang khó khăn lắm mới rời ra khỏi được bao lì xì phía bên trái, cuối cùng vẫn cắn răng chọn cái bên phải, cầm lấy, tức giận nói: “Người một nhà, quan trọng nhất chính là có mặt đầy đủ.”
“….”
Hai ông bà cùng nhau xuống lầu. Giang Trì đi theo sâu, mở mồm thật to đánh ngáp một cái, tay đút túi bước đi lảo đảo lắc lư, bộ dáng ngầu không chịu nổi.
“Chúc ông bà nội năm mới cát tường! Đại cát đại lợi! Phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn! Mỗi năm có hôm nay, mỗi tuổi có sáng nay!” Giang Tiểu Sán lập tức gào lên.
Lúc bước tới hai ông bà đều đang cười. “Tốt tốt tốt, cái miệng của con rất ngọt,” Hứa Minh Lan nói, “Đến đây, thơm ông bà một cái, năm mới thật vui vẻ.”
Giang Trì lắc lư xuống tới, cũng dạo một vòng chào hỏi năm người, nhận được ba bao lì xì. Sau đó liếc nhìn bàn tay ôm Trình Ân Ân của Giang Dự Thành, nhướn mày: “Ôi chao, xem ra hôm nay tôi có thẻ đổi giọng gọi thím Tư?”
Trình Ân Ân quá sợ hãi, liên tục xua tay: “Không có không có, cậu đừng có nói mò.”
Mọi người đều biết Trình Ân Ân da mặt mỏng, từ lúc sáng xuống đến mặt đỏ lên chưa hề giảm xuống, cho nên nhìn thấy cũng coi như không thấy, chỉ có mình cậu ta nhất định phải nói một câu chọc thủng.
Giang Dư Đường cười hai tiếng: “Cái miệng này của Tiểu Trì quá tiện, sớm muộn gì cũng có người thu thập nó.”
“Yên tâm đi, vỏ quýt dày có móng tay nhọn,” Giang Nhất Hàng uống một ngụm cà phê, ánh mắt sau cặp kính cười như không cười, “Có người thu thập được nó.”
So với người khác Giang Tiểu Sán kích động hơn so với người khác, hai mắt tỏa sáng: “Ai vậy?”
Giang Nhất Hàng cười không nói gì.
“Anh cả đẹp trai anh tuấn,” Giang Tiểu Sán bước qua làm nũng, “Anh nói cho Sán Bảo Nhi biết đi, Sán Bảo Nhi muốn biết mà.”
Giang Nhất Hàng thừa cơ xoa nắn khuôn mặt của cậu một hồi, thằng nhóc này có thái độ rất lớn, xem khuôn mặt rất quý giá, bình thường nắn bóp một chút cũng không cho. Vò nắn đủ mới nói: “Là chị Thanh mà em cũng biết đó.”
“Cái rắm!” Giang Trì đã đi đến trước phòng ăn, cầm một cái chân vịt gặm, nghe vậy mười phần khinh thường xì một tiếng, “Anh không thấy cô ta khi cô ta đứng trước mặt ông đây, phải nói là như chim non nép người…. Không, chính là bộ dáng khom lưng uốn gối.”
“Y như chim non nép người?” Nụ cười Giang Nhất Hàng lập tức càng ý vị thâm trường, “Ha ha.”
“….”
Giang Trì gặm chân vịt đến trụi lủi, chỉ anh một hồi lâu nói: “Bà nội, bác cả gái, anh ấy ở bên ngoài làm loạn.”
Hai ông bà cùng với vợ chồng Giang Dư Đường lập tức kinh ngạc nhìn về phía Giang Nhất Hàng.
Giang Nhất Hành rất bình tĩnh: “Đừng nghe nó nói mò.”
“Xe của anh ấy bị người khác viết lên, khắc hai chữ tra nam (*), những cái khác, có cần em nói thêm không? Tất cả mọi người nhìn đi, người này chính là mặt người dạ thú. Bình thường ở trước mặt các người giả bộ thanh tâm quả dục (**), thật ra là sau lưng lại một hơi làm loạn.” Giang Trì nói một mạch nhằm trả thù xong, một lần nữa lại dùng chân vịt cách một khoảng chỉ về phía Giang Nhất Hàng, “Tra, nam.”
(*)渣男 – Tra nam, có nghĩa là người đàn ông cặn bã.
(**) 清心寡欲 – Thanh tâm quả dục, thành ngữ; giữ cho tâm tư thanh tịnh, không phát sinh dục niệm.
Hứa Minh Lan nguýt cậu một cái: “Tiểu Trì, đừng nói nhảm.”
“Không có chuyện gì, nó nói giỡn thôi.” Giang Nhất Hàng mười phần vị tha, để ly xuống nhìn về phía Giang Tiểu Sán, “Có muốn đánh anh hai của em không?”
“Muốn!” Giang Tiểu Sán lập tức nhiệt liệt hưởng ứng.
Giang Nhất Hàng đứng dậy: “Đi.”
Giang Tiểu Sán ha ha ha cười lớn, đi về phía Giang Trì.
“….”
Sáng sớm đã gà bay chó sủa.
Thật ra Trình Ân Ân vì câu nói kia của Giang Trì mà cực kỳ chột dạ, ba tên dở hơi kia làm gián đoạn một hồi, sự xấu hổ cùng với khẩn trương đang nảy sinh cũng quên đi hết.
Hứa Minh Lan bất đắc dĩ thở dài, trên mặt lại tràn đầy ý cười: “Ồn ào chết đi được.”
Mấy người đi đến phòng ăn, ngồi xuống, Giang Dự Thành nhìn về phía ba người vẫn còn đang náo loạn kia: “Đi qua ăn cơm.”
Ba người loạn thành một bầy đã dừng lại, Giang Nhất Hàng kéo Giang Tiểu Sán người bị Giang Trì đè xuống salon chọt lét, cậu bé cười đến mức mặt mũi tràn đầy nước mắt, ôm đi rửa mặt mũi.
Giang Tiểu Sán rửa mặt xong, chạy đến nằm sấp trên đùi Trình Ân Ân, bắt đầu khóc hu hu: “Anh Hai lại khi dễ Sán Bảo Nhi.”
Giang Trì kéo cái ghế đối diện ra: “Là do tài nghệ của em không bằng người ta, anh không cho em cơ hội đầu hàng sao?”
Giang Tiểu Sán lẩm bẩm không phục, Trình Ân Ân bỗng nhiên ngẩng đầu nói: “Anh Hai còn lấy trộm bài tập của chị.”
Lập tức tám người cùng một lúc nhìn sang chỗ của tên “Ăn trộm bài tập”. Nhất là Giang Dự Thành, ánh mắt nhẹ nhàng lại như rất có sức nặng.
Nếu như là trước kia Trình Ân Ân sẽ không nói, dù sao thì cũng là ăn nhờ ở đậu, cáo trạng con cái của chủ nhà sẽ chỉ khiến cho người khác thêm ghét bỏ mình mà thôi.
Nhưng mà không nay lại không có bất kỳ áp lực tâm lý nào, cũng không lo lắng mọi người vì thế mà sinh ra hiềm khích với cô, đại khái là… đại khái là biết Giang Dự Thành sẽ là chỗ dựa cho cô.
Nói xong nhìn Giang Trì chịu thua, còn vụng trộm vui mừng.
“Woa,” Giang Tiểu Sán khoa trương nói, “Anh Hai thực sự là gây ra quá nhiều hỗn loạn mà.”
Giang Nhất Hàng uống canh cá, đường đường là một luật sư nổi danh trong ngành, không hề giữ hình tượng mà nhắc lại lời của cậu bạn nhỏ: “Gây ra quá nhiều hỗn loạn.”
“… Gây cái gì mà gây, hai người mới là người gây chuyện đó.” Giang Trì hừ một tiếng, “Thím nhỏ, thím cứ như vậy mà bán đứng tình hữu nghị giữa chúng ta, khiến tôi quá thất vọng rồi.”
Xưng hô thế này khiến cho Trình Ân Ân sững sờ, theo đó chính là cực kỳ xấu hổ, mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn, cảm giác mặt mình nóng đến mức có thể bốc khói.
Liên tiếp bị kêu hai lần “Thím”, da mặt của cô mỏng không chịu được trò đùa này, vừa tức giận vừa buồn bực nguýt cậu một cái.
Hứa Minh Lan hiểu được, bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta nói mà, ngày hôm qua lại chăm chỉ như vậy. Được lắm, bây giờ còn muốn gạt ta.”
“Không phải là con vì hạnh phúc của chú Tư hay sao.” Giang Trì lắc đầu thở dài, “Vì cái nhà này, con đã bỏ qua quá nhiều.”
Chú Tư của cậu không có bất kỳ phản ứng gì với cậu, chỉ quan quan tâm chu đáo giúp Trình Ân Ân người đang cắm đầu uống canh để che giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình gắp đồ ăn. Đã thế còn không coi ai ra gì mà còn cọ cọ lên khuôn mặt nóng bừng của cô.
Họ hàng thân thích của nhà họ Giang đông đảo, mùng Một từng đợt lại từng đợt đến chúc Tết, mỗi năm đều náo nhiệt bận rộn. Nhưng mà hai ông bà nghe nói Giang Dự Thành muốn dẫn Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán đi xem phim cũng không hề ngăn cản.
“Ra ngoài đi dạo cũng tốt, dẫn Ân Ân ra ngoài thả lỏng một chút, con cũng khó có khi được nghỉ ngơi. Trong nhà còn có anh cả của con với Giang Nhất Hàng, không cần lo lắng.” Hứa Minh Lan căn dặn, “Để Ân Ân với Tiểu Sán quàng khăn quàng cổ, bây giờ bên ngoài lạnh. Cẩn thận, đừng để bị cảm lạnh.”
Giang Tiểu Sán lập tức chạy lên lấy khăn quàng cổ, lúc đi xuống tới phòng khách không thấy thân ảnh của ba mẹ cậu bé đâu, còn tưởng mình bị bỏ rơi, oai oái hô hào đuổi theo ra ngoài.
Lúc bò lên xe, nhìn thấy hai người ngồi song song, mặt Trình Ân Ân đỏ vô cùng.
“Tiểu Ân Ân, mặt của chị hôm nay rất vui.” Giang Tiểu Sán nói.
“….” Trình Ân Ân lập tức lúng túng hận không tìm được một cái lỗ để chui xuống.
Đầu năm, khu thương mại đường Tân Giang cực kỳ náo nhiệt, kẹt xe rất nghiêm trọng. Chỗ giao lộ, Giang Tiểu Sán lôi kéo Trình Ân Ân xuống xe chạy tới mua kem ly.
Cửa hàng kem cậu bé muốn ăn là một cửa hàng rất có tiếng. Bởi vì danh tiếng mà người đến mua kem rất đông đảo, trước cửa hàng xếp thành một hàng dài. Hai người đứng trước cửa hàng nhìn về phía cuối hàng.
Hai phút sau.
“Chúng ta ăn cái khác đi.” Trình Ân Ân.
Giang Tiểu Sán: “Đi.”
Ở một cửa hàng khác mua hai cái kem cuộn, hai người ngồi song song trên ghế dài ven đường, chờ Giang Dự Thành đến.
Ăn kem vào mùa đông chính là một thử thách. Kem lạnh ngắt, ê cả răng. Giang Tiểu Sán ăn một miếng lại kêu lên một tiếng, Trình Ân Ân cũng không tốt hơn là mấy, ngậm trong miệng một hồi lâu mới dám nuốt.
Năm phút sau, Giang Dự Thành đến, ly kem trong tay cô vừa vặn mới ăn được một phần ba cái kim tự tháp.
Hôm nay, anh mặc một cái áo khoác dài màu trắng, bên trong là một cái áo cổ cao màu đen, phong cách hoàn toàn khác biệt so với ngày thường.
Áo khoác màu này, đàn ông rất ít người dám mặc, khí chất rất khó mặc, nhưng thân hình anh thẳng tắp thon dài, dáng người hoàn mỹ như cái mắc áo hoàn toàn có thể chống đỡ được, hơi thở xã hội đen cũng bị phong cách của công tử cao quý thay thế.
Lúc đi ra cửa với anh không có cảm giác gì, nhưng lúc này ngồi bên đường, cùng với những người qua đường khác nhìn bước chân như gió của anh đi đến, trong lúc nhất thời không như đang xem người mẫu đi catwalk.
Cho dù Trình Ân Ân không thực sự để ý, cũng có thể nhìn thấy không thiếu những cô gái thậm chí cả những chàng trai cũng liên tiếp quay đầu nhìn. Còn có người nhỏ giọng nghị luận sau lưng: “F*ck! Nhìn kìa nhìn kìa, thật sự quá đẹp trai rồi! Điện thoại đâu mau chụp lại!”
“Ba mình hôm nay thật là trêu hoa ghẹo nguyệt.” Giang Tiểu gia liếm ly kem phát biểu một câu bình luận.
“….” Trình Ân Ân phì cười ra tiếng, chỉ chỉ quần áo trên người cậu: “Hai người mặc đồ giống nhau.”
Cô (*) phát hiện chú Giang thật sự là người có nhiều khía cạnh làm cho người ta không tưởng tượng được, chẳng hạn như mặt ngoài có phong cách của một đại ca xã hội đen cool ngầu, nhưng thật ra lại một tủ quần áo gia đình như vậy.
(*) Trong raw tác giả để là hắn (他) từ nhân xưng ngôi thứ ba dùng cho nam giới, nhưng không phù hợp với văn cảnh nên editor đổi lại thành từ nhân xưng dành cho nữ giới vì ở đây đang đề cập đến Trình Ân Ân.
“Em không giống.” Giang Tiểu gia đúng lý hợp tình, “Trời sinh em đã đẹp trai như vậy.”
Đối với ánh mắt của người khác, Giang Dự Thành không để ý, đi đến trước mặt, chỉnh lại cái mũ len trên đầu Trình Ân Ân đang bị lệch.
“Còn muốn đi dạo một vòng hay sao?”
Vốn là muốn đi dạo, nhưng lúc này Trình Ân Ân nhanh chóng lắc đầu.
Hôm nay anh quá gây sự chú ý. Nơi này đầy đường đều là những cô gái nhỏ.
Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán đồng thời đứng dậy ---- Rất trùng hợp, hôm nay cô cũng mặc màu trắng, áo lông vũ dáng dài, ba người đi cùng một chỗ, chính là tổ hợp một nhà ba người.
Chỉ nghe phía sau truyền đến một tiếng: “Đêt…” Không giống như cảm thán cùng kinh ngạc như lúc này, lần này là cực kỳ ảo não, “Ai! Có chủ rồi, còn có con nữa.
Bởi vì cái hiểu lầm này, mà ly kem trong tay, lộn xộn trong mấy giây đồng hồ ngắn ngủi.
Giang Dự Thành quét mắt: “Cho anh nếm thử.”
Nói xong không đợi cô phản ứng, đã nắm chặt tay cô, cúi đầu xuống cắn một cái.
Cái miệng vừa hạ xuống, dường như Trình Ân Ân có thể cảm giác được, ánh mắt đổ dồn vào ngày càng nhiều.
Âm thanh sau lưng lại vang lên, rất buồn bực phẫn nộ: “Trước công chúng rải thức ăn cho chó, thật độc ác!”
Cô nhịn không được muốn quay đầu xem đó là cô bé nào, Giang Dự Thành kéo cô qua: “Đi thôi.”
Trong trung tâm thương mại cực kỳ ấm áp, cũng không có ít người đi xem phim, sảnh VIP tương đối yên tĩnh, ghế sô pha thoải mái dễ chịu còn có thể điều chỉnh được. Về chỗ ngồi của ba người, Trình Ân Ân căn bản ngồi ở trong cùng, Giang Tiểu Sán ngồi ở giữa, lúc sau không biết Giang Dự Thành vụng trộm trao đổi cái gì, đứng dậy lấy lý do người ngồi trước quá cao bị cản trở, đổi chỗ ngồi với cô.
Ánh mắt của Giang Dự Thành nhìn màn huỳnh quang, Trình Ân Ân cũng không nghĩ nhiều.
Phim Tết phần lớn là phim giải trí vui vẻ, Giang Tiểu Sán là một đứa bé hiểu chuyện lại dễ dàng cảm thấy vui vẻ, toàn bộ quá trình cười ha ha nhìn rất vui vẻ. Trình Ân Ân thỉnh thoảng cũng cười hắc hắc.
Bên kia Giang Dự Thành cũng cười rất nhiều, mặc dù từ lúc bắt đầu đến nửa phim lại không cười một tí nào.
Vì sao đến nửa phim?
Bởi vì, đến nửa phim, bàn tay phải đặt lên tay vịn bỗng nhiên bị anh kéo qua, nắm chặt sau đó mười ngón đan xen.
Lòng bàn tay dán lấy lòng bàn tay, nhiệt độ trên người anh không ngừng truyền qua, Trình Ân Ân ngày càng nóng, lòng bàn tay cũng bắt đầu đổ mồ hôi.
Cô khẩn trương đến mức một chút cử động nhỏ cũng không dám, làm sao còn nhớ đến chuyện cười nữa chứ.
Qua một hồi, anh đột nhiên lại gần, giống như có lời muốn nói.
Trình Ân Ân vốn là vẫn một mực lén lút dùng dư quang chú ý đến anh, thấy thế phối hợp đưa tai lại gần.
Thế nhưng bên tai chậm chạp không có chút âm thanh nào, cô nghi hoặc quay đầu, đối đầu với con mắt cười như không cười của Giang Dự Thành.
Một khắc này khoảng cách rất gần, trong bóng tối, cô có thể nhìn thấy rõ gợn sóng trong mắt anh.
Như bị bỏng, cô theo phản xạ muốn trốn, nhưng Giang Dự Thành không cho cô cơ hội. Một giây trước khi cô kịp né tránh, đã nắm chặt cằm cô.
Anh muốn hôn cô sao? Trình Ân Ân mặt đỏ tim đập nghĩ.
Nhưng mà, Giang Dự Thành chỉ là nắm lấy, vuốt ve, không cho cô động đậy, bản thân anh cũng bất động, vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nhìn cô.
Đối mặt ở khoảng cách gần như vậy, khiến cho Trình Ân Ân có chút không ngăn cản được, tần suất hô hấp lộn xộn. Kiên trì một lát, cô nhịn không được mở miệng, “Chú Giang….”
Ngay trong tích tắc đó, Giang Dự Thành không hề báo trước hôn xuống.