Bên trong chung cư, các căn hộ đều sáng đèn, ngay cả tiếng nói dưới lầu cũng có thể nghe được. Trình Ân Ân một mực chạy về căn phòng nhỏ, bình tĩnh một chút, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Cô đã tham khảo cách làm trên mạng ngay cả một chữ cũng không bỏ sót: Mấy loại nguyên liệu nấu ăn đều cắt nhỏ, xào thịt gà xé trước, sau đó thêm hành tây vào xào, kế đến là khoai tây và cà rốt vào cùng một lượt, đến cuối cùng thêm nước cà ri.
Sau khi xào xong thịt gà, nghe được tiếng gõ cửa cốc cốc.
Trình Ân Ân nhìn ra ngoài cửa, buông cái đĩa trong tay xuống, trong nháy mắt cả người khẩn trương, thậm chí còn quên hỏi một tiếng: Ai đó.
Tiếp tục lặng im một lát, ngoài cửa vang lên giọng nói của Giang Dự Thành: “Mở cửa, là tôi.”
Trình Ân Ân thở dài một hơi, đi qua mở cửa: “Chú Giang, sao chú lại tới đây?”
Giang Dự Thành: “Đi ngang qua.”
“Mau vào đi.” Trình Ân Ân để anh đi vào.
Phòng nhỏ hẹp, cô có chút ngại ngùng, chạy đến trước bàn học lấy ra cái ghế dựa duy nhất: “Chú Giang, chú ngồi…”
Vừa quay đầu, thấy Giang Dự Thành cởi áo khoác, ngồi xuống giường nhỏ của cô.
Chú ấy cũng thật là không khách khí.
Giang Dự Thành liếc một vòng, căn phòng này thực sự quá nhỏ, còn không bằng một căn phòng ngủ trong nhà. Nhưng mà năm đó Trình Lễ Dương đưa cô đi khỏi nhà, chính là thuê một căn phòng nhỏ như vậy.
Lúc Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung ly hôn, tính toán sẽ chia hai đứa con mỗi người nuôi một đứa. Trình Ân Ân 11 tuổi chắc chắn là không thể nào bớt lo được như Trình Lễ Dương lúc này đã 18 tuổi, hai người tranh chấp không ngừng. Cuối cùng, Trình Thiệu Quân từ bỏ ngôi nhà, hai người mới miễn cưỡng có được nhận thức chung.
Nhưng Trình Lễ Dương hiểu rõ, cho dù là Trình Ân Ân đi theo ai cũng không hẳn là được chăm sóc, cho nên dứt khoát kiên quyết đưa ra quyết định tự mình nuôi dưỡng Trình Ân Ân.
Lúc ấy, anh vẫn còn học mười hai, vẫn còn đi học, mỗi tháng Trình Thiệu Quân cùng với Phương Mạn Dung đồng ý mỗi tháng cung cấp tiền sinh hoạt, nhưng vẫn luôn gửi không đúng hạn. Anh không có được cái “may mắn” của Trình Ân Ân, có được một ông chủ hào phóng trả lương năm ngàn cho một công việc gia sư.
Khi đó Giang Dự Thành còn chưa làm bạn với anh, không hề biết sự khổ sở của bọn họ vào năm đó. Nhưng Trình Lễ Dương thường xuyên ức khổ tư điềm (*), tươi cười kể lại những gian nan khốn khổ đã trải qua.
(*)忆苦思甜 – Ức khổ tư điềm, thành ngữ. Nghĩa là nhớ lại những đau khổ của quá khứ và biết ơn cuộc sống hạnh phúc của hiện tại. (Theo Baidu)
Giang Dự Thành nghe anh kể lại: Phòng cho thuê chỉ có một cái giường nhỏ 1m2, anh cố gắng kiếm một tấm gỗ nhỏ, dựng một cái giường đơn giản. Giường nhỏ anh ngủ, giường lớn Trình Ân Ân ngủ, còn treo một tấm rèm nhỏ hoa văn cho cô. Anh nói nhà tuy nghèo, nhưng cô gái nhỏ cần có phòng riêng của mình.
Cũng nghe anh nói qua: Phòng quá nhỏ, mỗi lần xào rau tất cả đều có mùi khói dầu. Có một lần Trình Ân Ân ham ngủ, vừa vặn lúc anh đang xào hành tây, sặc đến mức nước mắt cô chảy ròng ròng. Cho dù làm cách gì cũng không thể nào mở ra được, lúc ăn cơm cũng phải nhắm mắt lại, nước mắt rơi đầy mặt.
Giang Dự Thành ngửi được mùi hành tây, lấy lại tinh thần, nhìn thấy Trình Ân Ân đang đứng trước bếp lò, nghiêng mặt qua một bên, đảo đảo thức ăn trong nồi.
May mà hành tây cũng ít, không đến mức bị sặc.
“Đang nấu cơm?” Anh hỏi.
Trình Ân Ân quay mặt lấy, khóe mắt đầy nước: “Dạ.”
Trước mắt là hình ảnh cô đang nhắm mắt mặt đầy nước mắt ăn cơm, Giang Dự Thành cười một tiếng.
“….”
Cô nấu cơm có gì đáng cười. Trình Ân Ân nhỏ giọng nói thầm, sau đó đổ khoai tây cà rốt vào, đảo qua đảo lại.
Giang Dự Thành vẫn không mở miệng nói muốn đi, rõ ràng là muốn ở chỗ này ăn chực. Vừa vặn hôm nay Trình Ân Ân cũng làm hơi nhiều, cố gắng một chút cũng có thể múc ra được hai bát cơm, đổ nước cà ri sền sệt lên, bưng tới để trên bàn.
Cà ri xem chừng là món ăn đối tốt với những người mới tập nấu ăn, trình tự đơn giản, ngay cả gia vị cũng không cần thêm. Lần đầu tiên nếm thử, nhìn qua cũng thành công.
Trình Ân Ân đưa muỗng qua cho Giang Dự Thành: “Chú Giang, chú nếm thử, lần đầu tiên tôi làm.”
Anh ngồi trên giường, cô ngồi trên ghế, trong căn phòng nhỏ chật chội, trong không khí còn có mùi hành tây còn chưa kịp tan hết, hai người ăn món cơm cà ri gà có ý nghĩa to lớn.
“Ăn ngon không?” Còn chưa nuốt xuống, Trình Ân Ân không chờ được hỏi.
Giang Dự Thành “Ừ” một tiếng.
Sau đó -----
Trình Ân Ân nhai một hồi lâu, nuốt xuống, chần chừ nói: “…. Thịt gà có phải là quá khô rồi không?”
“Không khô.” Giang Dự Thành chậm rãi ăn.
“Thật sao?” Trình Ân Ân múc lên một miếng, vẫn là rất khô.
“Thật.” Giang Dự Thành trả lời.
Trình Ân Ân có chút cảm động, rõ ràng là anh không muốn đả kích sự tự tin của cô.
Cơm nước xong xuôi, Trình Ân Ân đi rửa bát. Lúc về lại thấy Giang Dự Thành dựa vào đầu giường, tay cầm sách tham khảo của cô lên xem, tư thế cực kỳ thanh thản, cũng không có ý muốn đi.
Trình Ân Ân không thể đuổi người đi, ở cùng với anh một mình một phòng cũng không biết nói gì cho phải, vắt hết óc mới tìm ra một lời.
“Chú Giang, chú có khát không? Tôi đi rót nước cho chú.”
“Không khát.”
“Vậy chú có lạnh không?”
“Không lạnh.”
“….A.”
Giang Dự Thành nói: “Cô đi làm bài tập đi.”
Trình Ân Ân nhìn anh, người ta xem sách tham khảo toán cấp ba, cực kỳ chăm chú. Cô đành phải ngồi xuống, lấy đề thi môn lúc chiều chưa làm xong ra.
Khi làm đề thời gian qua thật nhanh, bị rầm rầm rầm ------ Tiếng phá cửa dọa đến, đã hơn mười giờ.
Thình lình Trình Ân Ân giật nảy mình, nhạy bén thẳng đầu ngẩng lên, sau đó quay đầu tìm Giang Dự Thành theo bản năng.
Khoảnh khắc nhìn thấy anh, lòng ổn hơn một nửa.
Anh vẫn ngồi chỗ ấy, sách không biết buông ra từ lúc nào, ôm cánh tay dựa vào đầu giường, giống như đã ngủ một lúc bị đánh thức.
Anh không hề hoang mang, nhìn Trình Ân Ân nói: “Không có việc gì.”
Nhưng ngay sau đó, lại là ba tiếng rầm rầm rầm. Người bên ngoài không nói lời nào, vẫn một mực đập cửa, âm thanh vang lên trong đêm yên tĩnh khiến người khác phải lo sợ.
Lần này, Trình Ân Ân lập tức đứng lên, nhanh chóng đi đến bên ngoài Giang Dự Thành, đề phòng nhìn chằm chằm vào cánh cửa bị chấn động mà vang lên ầm ầm.
Một tràng gõ cửa kéo dài, cuối cùng người bên ngoài cũng mất kiên nhẫn.
“Mở cửa!” Một tiếng nói thô lỗ mơ hồ của một người đàn ông rõ ràng đã uống quá nhiều, “Tao nói mày mở cửa, đừng có ở đó mà giả bộ ngủ! Mày không mở, chút nữa ông đây lột da mày!” Sau đó lại dùng sức phá cửa.
Trình Ân Ân bị dọa run lên một cái, vô thức tiến sát vào bên người Giang Dự Thành.
Không biết là con ma men này là tìm nhầm cửa, hay là mượn rượu say mà hành hung. Cô không dám tưởng tượng nếu như hôm nay chú Giang không tới, chỉ có một mình mình ở đây…
Hôm kia hai mẹ con sát vách đã leo lên xe lửa, những nơi khác một mực vẫn chưa thấy người. Trên thực tế, loại âm thanh gõ cửa này dù là lầu trên hay lầu dưới cũng sẽ có người nghe thấy, nhưng một đàn ông về nhà sau khi uống say quá phổ biến, không ai để ý.
Tựa như đôi vợ chồng đánh nhau đánh ra tới hành lang ở lầu sáu kia, cũng chẳng có người nào khuyên nhủ.
Tiếng chửi rủa cùng gõ cửa vẫn còn tiếp tục, tiếng sau so với tiếng trước còn cao hơn, Trình Ân Ân có chút kháng cự nào, chỉ khẩn trương hít thở.
Giang Dự Thành hỏi cô: “Sợ?”
Trình Ân Ân ngậm miệng, gật đầu, mũi có chút chua chua.
Lúc này con ma men đang gây ầm ĩ ở bên ngoài ngừng lại, nhưng ngay sau đó, là một tiếng đạp cửa kịch liệt hơn. Trình Ân Ân bị dọa đến mức kêu lên một tiếng, giống như bổ nhào vào trên người Giang Dự Thành.
Trong chốc lát hốc mắt ngập tràn nước mắt, chính là bị sợ quá khóc rồi.
Cô biết có chú Giang ở đây không có việc gì, cô nghĩ mà sợ, nếu như chú ấy không có ở đây….
Giang Dự Thành đứng dậy, ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ trên lưng cô trấn an.
“Về cùng tôi đi.”
Trình Ân Ân cắn môi ngăn nước mắt, cô không dám ở lại đây một mình. Nhưng lại có chút khó khăn: “Nhưng mà chủ nhà nói, không trả lại tiền đặt cọc….”
Đã sợ thành như vậy mà vẫn còn băn khoăn khoản tiền đặt cọc, trước kia có tham tiền như vậy đâu.
Giang Dự Thành bất đắc dĩ: “Tôi cam đoan, khiến cho cô ta trả lại cho cô.”
Lúc này Trình Ân Ân mới gật đầu.
Sau đó phát hiện, bên ngoài đã không còn động tĩnh gì. Cô nghiêng tai nghe một hồi, một chút tiếng động cũng không có.
Mới chuyển đến có mấy ngày, lại phải đi về, Trình Ân Ân cảm thấy mình rất thất bại.
Cô chuẩn bị thu dọn đồ đạc, Giang Dự Thành nói: “Ngày mai tôi cho người qua thu dọn, chỉ cần mang theo bài tập, đi thôi.”
Lúc này Trình Ân Ân rất nghe lời, cất bài tập vào cặp sách, đeo lên lưng theo sau anh xuống lầu.
Xe dừng lại dưới lầu, lúc đi đến bên cạnh xe, Trình Ân Ân chợt nghe âm thanh bên con đường nhỏ, quay đầu nhìn qua, giống như có người đang đánh nhau.
Mơ hồ nghe được một người hung dữ nói: “Con mẹ nó, mày chán sống rồi.”
Giọng nói này giống như có chút quen thuộc, Trình Ân Ân nhìn quanh: “Giọng nói kia là…”
Giang Dự Thành không đổi sắc mặt ngăn trở tầm mắt của cô, mở cửa xe: “Một tên lưu manh không hề quan trọng.”
“A.” Trình Ân Ân ngoan ngoãn lên xe.
Phàn Kỳ đánh một nữa liền thấy người bên kia đã lên xe, tình cảnh tương tự một cách bất ngờ với lần ở KTV…. Đã hiểu vì sao lần trước người đột nhiên lại không thấy.
Cậu có chút cạn lời, không đánh nữa, đi về phía chiếc xe, vừa vặn nghe được câu kia: Một tên lưu manh không hề quan trọng.
“….”
Giang Dự Thành mở cửa xe, xoay người lúc quay đầu liếc qua.
Phàn Kỳ còn chưa kịp ra khỏi bóng ma, đứng ở đằng kia, nhìn anh đưa lên ngón giữa.
Tác giả có lời muốn nói: Phàn Kỳ - Một tên lưu manh không hề quan trọng: Rõ ràng là phim của tôi, vì sao đến cả tên cũng không được gọi?