Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 46: Chương 46:





“Bây giờ sao?” Trình Ân Ân rất khó xử, “Nhưng mà buổi chiều còn phải thi…”
 
“Khi về để trường học sắp xếp thi lại.” Giang Dự Thành nói.
 
Hiển nhiên là anh đã đưa ra chủ ý cho cô, cái thái độ không cho bàn cãi này có chút quá cứng rắn rồi. Trình Ân Ân tự nhiên cũng sẽ không cãi lời, nhưng mà vội vã cấp bách như vậy, cô khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều, lo lắng không biết có phải là Tiểu Sán đã xảy ra chuyện gì, bước chân đi đến bên cạnh xe cũng nhanh chóng lên.
 

 
Lúc này Giang Dự Thành mới chú ý đến cái áo đồng phục rõ ràng là quá lớn trên người cô, lớn hơn không chỉ là một số. Trình Ân Ân tỉnh ngủ, quên mất cái này, trực tiếp mặc như vậy đi xuống.
 
Giang Dự Thành đưa tay lấy áo khoác xuống, căn bản không cần phán đoán, trực tiếp vứt cho người đứng đầu trong đám người đứng cách đó không xa tay đang đút túi, Phàn Kỳ. Phàn Kỳ rút tay ra khỏi túi quần, nhận lấy, hai người nhìn nhau.
 
Giang Dự Thành không nói một lời, cởi áo khoác trên người mình, khoác lên vai Trình Ân Ân.
 
Cô tránh một chút, nói: “Tôi không lạnh.”
 
Chỉ là lúc ngủ hơi lạnh mà thôi, dù sao thì trên xe ấm áp, không cần đến. Hơn nữa …. Hơn nữa cô không muốn mặc quần áo của chú Giang.
 
Nhưng mà sau khi né tránh phát hiện mặt mày Giang Dự Thành giống như đen hơn một chút, cô vội vàng bước nhanh tránh ra, mở cửa xe ngồi vào.
 
Ánh mắt Giang Dự Thành bình tĩnh, nhìn không ra cảm xúc đậm nhạt. Anh rất tự nhiên khoác áo khoác vào cánh tay, trước xe khi xe ánh mắt một lần nữa quét về phía Phàn Kỳ.
 

 
Mà người này nhún vai, viết bốn chữ “Không liên quan đến tôi” lên mặt.
 
Trên xe bầu không khí ngột ngạt, lòng của Trình Ân Ân cũng bị kéo theo, nhịn hơn nửa đường. Rốt cuộc cũng không nhịn được hỏi: “Chú Giang, rốt cuộc là chúng ta đi đâu vậy?”
 
Ánh mắt Giang Dự Thành thu lại từ bên ngoài cửa sổ, trả lời: “Tham dự một lễ tang.”

 
Trình Ân Ân ngẩn người: “Là ai vậy?”
 
Giang Dự Thành im lặng, ánh mắt nhìn qua cô rất sâu.
 
Trình Ân Ân lại hỏi tiếp: “Người rất quan trọng hay sao?”
 
Sau một lát im lặng, Giang Dự Thành chậm rãi đưa tay vuốt ve tóc cô, “Quan trọng.”
 
Mặc dù Trình Ân Ân không rõ vì sao Giang Dự Thành muốn dẫn cô tham dự tang lễ này. Nhưng nếu anh nói người này quan trọng, cô nên đến phúng điếu một chút cũng không sao.
 
Cúi đầu nhìn quần áo của mình, may mắn hôm nay mặc một cái áo khoác màu đen, không tính là thất lễ.
 
Đến lúc đó, cô theo chân Giang Dự Thành xuống xe, mới phát hiện đây là một tang lễ rất đơn giản, không tưởng tượng bên trong lại long trọng như vậy. Rất ít người, thậm chí có thể nói là quạnh quẽ, bên trong linh đường người thân thuộc chỉ có một người. Là một người đàn ông mập mạp, nhìn đâu chừng năm mươi tuổi, bề ngoài cùng với khí chất phổ thông.
 
Người đàn ông mập mạp nhìn thấy bọn họ giống như rất kinh ngạc, nhưng cũng không quá thân thiện, chỉ xa xa nhìn Giang Dự Thành gật đầu nhẹ một cái. Khi ánh mắt rơi trên người Trình Ân Ân, ngược lại dừng lại một lát muốn nói lại thôi.
 
Nhưng tâm tư của Trình Ân Ân không đặt trên người ông ta, cô nhìn chính giữa linh đường, tấm ảnh đen trắng được hoa cúc trắng bao quanh, ngây người.
 
Trên tấm ảnh kia hẳn là vợ của người đàn ông này, người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, đã già nhưng ngũ quan lờ mờ có thể nhìn ra sự quyến rũ còn sót lại. Lúc còn trẻ cũng hẳn là một mỹ nhân, chỉ là tướng mạo có mấy phần cay nghiệt.
 
Trình Ân Ân không biết người này, nhưng không biết vì sao, từ trong đáy lòng lại dâng lên một loại cảm giác mỏng manh không rõ ràng.
 
Ngay cả cô cũng không phân biệt được rõ ràng, chẳng qua là cảm thấy nặng nề. Ước chừng là bị ảnh hưởng bởi bầu không khí đau thương của buổi tang lễ, còn có một tia thương cảm khó mà phát giác. Cô ngây ngốc đứng ở chỗ đó không biết nên làm gì.
 
Trong thoáng chốc cảm thấy Giang Dự Thành cầm tay cô, lòng bàn tay khô ráo dày rộng, nhiệt độ quen thuộc, làm cho lòng cô như một cây lục bình trôi lờ lững phảng phất như tìm được đúng chỗ. Lúc Giang Dự Thành nắm tay cô đi qua di ảnh, cô đột nhiên có chút kháng cự, vùng vẫy một chút, nhưng cũng chỉ có một chút. Lúc Giang Dự Thành đưa mắt nhìn qua, cô đã thuận theo.
 
Giang Dự Thành kéo cô đến trước di ảnh cúi đầu ba cái, sau đó hỏi thăm vài câu với người đàn ông kia. Toàn bộ quá trình Trình Ân Ân giống như bị rớt mạng, ngay cả bọn họ nói cái gì cô cũng không nghe thấy.

 
Mãi cho đến khi Giang Dự Thành dẫn cô ra khỏi linh đường, xoang mũi hít không khí lạnh như băng bên ngoài mới đột nhiên tỉnh táo lại.
 
Cô quay đầu nhìn thoáng qua, linh đường được thiết lập ở nhà tang lễ. Tòa nhà xám xịt buồn tẻ đứng sừng sững ở đó, bao nhiêu năm rồi chứng kiến hết sinh mệnh này đến sinh mệnh khác ra đi.
 
Vừa rồi cảm giác hoảng hốt cùng với bi thương đến nhưng chẳng hiểu tại sao khiến cho Trình Ân Ân nghĩ đến mà sợ. Cô rụt cổ lại trong quần áo, theo sát Giang Dự Thành.
 
Tiếp theo liền ý thức được, tay mình còn bị anh nắm, nhanh chóng rút tay ra.
 
Phía trước vừa lúc có một chiếc xe đi tới, dừng lại ven đường. Một người đàn ông hơn năm mươi tuổi xuống xe, cao cao gầy gò, dáng vẻ có chút nhã nhặn.
 
Là Trình Thiệu Quân, Trình Thiệu Quân chân chính.
 
Nhìn thấy Giang Dự Thành cùng với Trình Ân Ân, ông trực tiếp đi tới, chào hỏi thân thiết: “Dự Thành.”
 
So sánh với nhau, thái độ Giang Dự Thành lộ ra lãnh đạm, nhàn nhạt gật đầu. Trình Thiệu Quân lại nhìn về phía Trình Ân Ân, đang muốn mở miệng, bị Giang Dự Thành cắt đứt: “Đi qua nói chuyện một chút.”
 
Dù Trình Thiệu Quân không biết nội tình, nhưng vẫn phối hợp đi qua một bên.
 
Giang Dự Thành đưa chìa khóa xe qua, cúi đầu dặn dò Trình Ân Ân: “Lên xe trước chờ tôi.”
 
Trình Ân Ân ngoan ngoãn nhận lời, nhìn anh cùng một người đàn ông cao gầy đi đến một nơi cách đó mười mấy mét, dừng lại. Dáng người Giang Dự Thành thẳng tắp, lại có khí tràng sát phạt quả quyết. Cho dù đôi phương lớn tuổi hơn nhiều nhưng đứng trước mặt anh cho dù là chiều cao hay khí thế cũng thấp hơn một khoản.
 
Hai người không biết đang nói chuyện gì, người đàn ông cao gầy nhìn thoáng qua về phái bên này.
 
Không biết có phải nơi này quá tà môn, lúc nhìn thấy ông ta Trình Ân Ân cũng có chút cảm giác kỳ lạ.
 

Cô quay người đi về hướng chiếc xe, thình lình có một lão già đi đến bên cạnh cô, trong tay cầm điếu thuốc, thở dài không thể nào hiểu được nói: “Mẹ chết, mày…”
 
Lúc đầu tâm tình của Trình Ân Ân đã không tốt, chưa nghe ông ta nói xong liền tức giận nói: “Sao ông có thể thành ra dạng này? Quá xấu rồi!”
 
Lão già kia ngơ ngác, kẹp điếu thuốc chỉ mặt cô: “Mày! Tao làm gì? Tao chỉ nói một câu mẹ mày chết, mày….”
 
“Ông còn nói!” Trình Ân Ân không thể nào chấp nhận được chuyện người khác nói đến người nhà, nhất là lời nguyền rủa độc ác như vậy, tức giận đến con mắt đỏ ngầu, “Tôi không biết ông, vì sao ông lại mắng người ta?”
 
“Ai, con bé này…”
 
Lời nói của lão già còn chưa kịp nói xong, Giang Dự Thành đã sải bước đi tới, kéo Trình Ân Ân ra phía sau chặn lại, ánh mắt lạnh lùng quét qua người kia một chút.
 
Trình Thiệu Quân cũng bước qua, kéo lão già kia một phen: “Lão Lý, ông làm gì vậy?”
 
Ngay cả một ánh mắt Giang Dự Thành cũng không tiếp tục cho hai người, trực tiếp kéo Trình Ân Ân lên xe.
 
Hai người đi xe, lão Lý còn đang nói: “Con gái của ông bị gì vậy? Tôi chỉ muốn nói với nó một câu, lâu nay không gặp, thái độ của nó là sao?”
 
“Thôi đi, ngay cả tôi nó còn không nói chuyện, còn nói chuyện với ông.”
 
*
 
Trình Ân Ân vừa tức giận vừa khổ sở, khi lên xe còn mím môi phồng má, tức giận nói: “Quá mức không lễ phép, lớn tuổi như vậy, sao có thể ác mồm như vậy? Đáng giận!”
 
Vừa rồi thấy cô mắt đỏ hồng, Giang Dự Thành còn tưởng cô nhớ ra cái gì. Nhưng mà nhìn bộ dạng này, hiển nhiên là mình nghĩ nhiều rồi.
 
Trình Ân Ân bỗng nhiên lại nói: “Tôi muốn về nhà.” Giang Dự Thành dừng lại, giọng nói của cô xuống thấp nói tiếp, “Ngày mai tan học, tôi muốn về nhà thăm mẹ tôi.”
 
Giang Dự Thành im lặng nhìn cô, một lúc sau mới trả lời: “Được.”
 
Ngày hôm sau là thứ sáu, buổi chiều sau khi thi tiếng Anh xong, kỳ thi tháng lần này kết thúc. Giang Dự Thành tới đón cô, tự mình lái xe đưa cô về nhà họ Trình.
 
Sau tang lễ hết thảy cô đều như thường, ngược lại còn bình tĩnh hơn cả Giang Dự Thành. Lúc đi tới dưới lầu, cô nói một tiếng “Cảm ơn chú Giang”, ôm cặp muốn xuống xe, Giang Dự Thành bỗng nhiên nói: “Đi mua cho tôi chai nước.”

 
Trình Ân Ân không chút hoài nghi, mắt liếc về cửa sổ bên kia, không nghe thấy âm thanh mạt chược, liền mời anh: “Chú Giang, chú vào ngồi một chút, tôi pha trà cho chú.”
 
“Không cần.” Giang Dự Thành nói, “Đi mua đi.”
 
Trình Ân Ân “A” một tiếng, đeo túi xách lên lưng, đi về phía cửa hàng nơi giao lộ.
 
Giang Dự Thành nhìn thân ảnh của cô biến mất từ trong kính chiếu hậu, lấy điện thoại di động ra, gọi qua. Chưa đến nửa phút, trong nhà có một người phụ nữ chạy đến, chính là diễn viên đóng vai “Phương Mạn Dung”.
 
Giang Dự Thành hạ cửa sổ xe xuống, Phương Mạn Dung không dám không dám dựa quá gần, khom người cung kính nói: “Giang tổng, ngài có chuyện gì, nếu không vào nhà nói.”
 
“Cô ấy sẽ trở về nhanh thôi, tôi không nói nhiều lời,” Giang Dự Thành lưu ý kính chiếu hậu, giọng trầm thấp nói, “Hôm nay không cần diễn, chỉ cần ăn với cô ấy một bữa cơm thôi.”
 
‘Phương Mạn Dung’ khẽ giật mình, tiếp theo lộ ra vẻ làm khó: “Gần đây cô ấy ít về nhà. Thật nhiều phần vẫn chưa diễn, sau nữa chỉ còn lại một phần mấu chốt. Hôm nay không diễn thì không kịp thời gian nữa….”
 
Giọng điệu của Giang Dự Thành không thể nghi ngờ: “Cho dù là cái gì thì lần sau sẽ bàn.”
 
Khí ép bức người, ‘Phương Mạn Dung’ không dám nhiều lời: “Được, tôi hiểu rồi.”
 
Trình Ân Ân mua chai nước khoáng đắt nhất, chạy về mở cửa sổ ra, trực tiếp đưa cho anh, có chút ngượng ngùng nói: “Tôi quên hỏi chú muốn uống cái gì, tùy tiện mua.”
 
Giang Dự Thành tiếp nhận, nhẹ nhàng nhấc cầm: “Đi vào đi.”
 
“Vậy tôi về đây, đi đường cẩn thận.” Cô vẫy vẫy tay, quay người đi vào hành lang.
 
Xe chậm chạp không khởi động, Giang Dự Thành cách lớp cửa kính nhìn lầu một. Một căn phòng cũ kỹ một cái cửa sổ vô cùng bẩn, không nhìn rõ quang cảnh bên trong.
 
Giữa Trình Ân Ân cùng với cha mẹ không có tình cảm gì, cho dù là sau khi Trình Lễ Dương qua đời, cô chỉ còn lại hai người thân nhân này, cũng chưa từng qua lại.
 
Phương Mạn Dung hút thuốc lại thức đêm trong thời gian dài, thân thể đã sớm không chịu nổi, mấy năm trước đã sinh bệnh nặng. Trình Ân Ân chưa một lần chịu đi thăm, mỗi lần chỉ đứng dưới lầu bệnh viện liền đi. Chỉ có một lần dẫn theo Giang Tiểu Sán đi chào hỏi, mới bước vào phòng bệnh kia ---- Trước mặt con cái, xưa nay cô chưa từng truyền lại mặt trái của một chuyện gì. Phương Mạn Dung sau khi ly hôn mặc dù đã đổi qua mấy đời chồng, nhưng không có sinh thêm con cái, không có tiền giải phẫu, Trình Ân Ân không nói hai lời đưa tiền qua.
 
Giang Dự Thành biết trong nội tâm cô mâu thuẫn, cũng biết trong nội tâm cô, ít nhiều cũng nhớ bọn họ.