“Tôi tự mình tìm được.”
Nghe ngữ khí của anh hình như không được tốt, Trình Ân Ân không dám nhắc tới Đoạn Vi. Cô ấy chỉ cho mình một lời nhắc nhở mà thôi, hơn nữa cũng đã rời chức vụ rồi, cũng không thể vì cái này mà đem lại phiền toái cho cô ấy.
Ánh mắt Giang Dự Thành sâu kín, lúc đó không nói gì, hôm sau bộ phận PR của Thành Lễ gặp nạn.
Quản lý Diêu làm việc chắc chắn, quản lý nghiêm khắc, bộ phận PR dưới sự lãnh đạo của cô ấy cực ít xuất hiện sai lầm. Nhưng cô chủ yếu phụ trách mảng marketing và quan hệ xã hội, chuyện của Trình Ân Ân là do Đoạn Vi một tay xử lý, mượn nhân lực cùng quan hệ của bộ phận PR xóa hết dấu vết, xem như tai bay vạ gió. Nhưng nói cho cùng là làm việc không tốt, bị ông chủ điểm danh, quản lý Diêu cũng hung hăng khiển trách những nhân viên phụ trách lúc đó một phen.
Mặc dù chỉ là hình bên mặt, ống kính cũng xa, những người quen biết Trình Ân Ân có khả năng không nhận ra, ngay cả cô cũng không thể nhận ra. May mắn chỉ là một bức ảnh một bên mặt, để cô hiểu lầm là tương tự, nếu như cô thật sự thấy rõ ngũ quan, hậu quả cũng không chỉ đơn giản như vậy.
Đoạn Vi bị gọi về Thành Lễ, lúc lên lầu đụng ngay một nhân viên nữ đang khóc đi ra từ văn phòng của Quản lý Diêu. Vừa thấy cô liền nói: “Thư ký Đoạn, bài Weibo kia lúc đó bọn tôi đã hỏi cô, cô nói là không sao.”
Ít nhiều cũng có chút ý tứ phàn nàn.
Các cô ấy làm việc cẩn trọng, một chút dấu vết cũng không bỏ qua, chỉ là người đăng bài Weibo kia là một viên chức đã thôi việc, một chút tin tức cũng không có, cũng không đáng chỉ vì một cái ảnh một bên mặt không có chút ảnh hưởng đến toàn cục mà phải trả một khoản phí lớn. Người đứng ra quyết định chính là sếp, nhưng khi xảy ra chuyện người bị mắng mãi mãi là đám tiểu lâu la như bọn họ đây.
Đoạn Vi vỗ vỗ vai cô, mỉm cười nói: “Không sao đâu, việc này là trách nhiệm của tôi, sẽ không liên lụy đến mọi người.”
Thật ra nguyên bản cũng không hề liên lụy, quản lý Diêu xử lý mọi chuyện nhanh chóng, nên mắng cũng đã mắng nên phạt cũng đã phạt, khuyết điểm của ai cũng đã rõ ràng rồi, đã báo cáo xong cho Giang Dự Thành. Đoạn Vi rõ ràng chuyện này, nhận được tin đã đoán được cần làm cái gì.
Nhưng cô chủ động ôm chuyện này, ngược lại làm tạo ra ấn tượng tốt với nữ nhân viên trước mặt, lúc nãy vừa phàn nàn giờ chuyển thành ý tốt nhắc nhở: “Giang tổng hình như rất giận, cô cẩn thận một chút.”
Có một khoản thời gian không quay về văn phòng, Đoạn Vi đi vào cửa, một cô Thư ký nhỏ đang photo tài liệu mừng rõ kêu lên: “Chị Vi, chị về rồi.”
Đoạn Vi cười cười, hỏi: “Giang tổng ở đây sao?”
“Ở đây, nhưng mà…” Lời của cô Thư ký nhỏ còn chưa dứt, bị cắt ngang.
“Nhưng mà không có rảnh để gặp cô.” Đào Khương đứng lên từ khung làm việc, đưa một tờ giấy trắng mực đen, vênh váo đắc ý đi tới, lắc lắc trước mắt, “Cô bị xử phạt, tự mình xem đi.”
“Cái gì xử phạt cơ chứ, chỉ là một tờ thông báo mà thôi.” Thư ký nhỏ bất bình.
Đoạn Vi nhận lấy quét mắt: Thông báo tạm thời cách chức. Ánh mắt hơi đổi.
Thư ký nhỏ có chút lo âu nhìn cô một cái: “Không có việc gì, chỉ là ngưng một tháng mà thôi. Bây giờ Giang tổng đang nổi giận, chờ đến khi ngài ấy hết giận sẽ để chị về, văn phòng của chúng ta không có chị là không được.”
“Có gì là không được chứ, cô ấy không có ở đây hai tháng nay tôi làm rất tốt,” Đạo Khương khoanh tay, cằm rất nhanh nâng lên nhìn trời, “Đừng có đề cao bản thân quá, lúc trước sư phụ của cô cũng xem như nơi này không thể thiếu cô ấy. Kết quả thì sao? Nghỉ sinh một cái liền bị cô thay thế, khi quay lại cũng chỉ có thể đến bộ phận Nhân sự dưỡng lão nha…”
“Cô nói cái gì đó!” Cô thư ký nhỏ tức giận, kêu lên: “Cô thật sự cho là mình có thể thay thế cho chị Vi?”
“Đừng ồn ào nữa.”
Đoạn Vi đi đến gian phòng làm việc nhìn thoáng qua. Nhưng trong hai giây, cửa phòng làm việc mở ra từ bên trong, Giang Dự Thành cùng với một vị quản lý một trước một sau bước tới, vừa thắt nút áo vest vừa quay đầu dặn dò cái gì đó.
Anh một đường nói chuyện với quản lý, ánh mắt chưa từng phân chia cho ba người Thư ký đang cung kính đứng thành một hàng, sải bước đi về phía thang máy.
Đoạn Vi nhét tờ giấy thông báo tạm thời cách chức nhét vào trong ngực cô Thư ký nhỏ, đuổi theo: “Giang tổng!”
Cửa thang máy đang muốn đóng lại, nhưng dưới sự ngăn cản của cô mà một lần nữa mở ra, Giang Dự Thành nhàn nhạt liếc mắt một cái, không rõ cảm xúc, ngược lại vị Quản lý kia cười ha ha nói: “Thư ký Đoạn, đã lâu không gặp.”
Đoạn Vi cười chào hỏi một câu, lập tức nhìn về phía Giang Dự Thành: “Xin lỗi Giang tổng là do tôi tắc trách, không xử lý tốt mọi chuyện. Một tháng này tôi sẽ suy nghĩ kỹ lại, nhưng mà chuyện của chị Trình tôi vẫn tiếp tục….”
“Tôi đã sắp xếp những người khác qua.” Giang Dự Thành không có chút biểu cảm, sắc mặt rất lãnh đạm, giọng nói cũng trầm, không có chút phập phồng, khiến cho người nghe sợ hãi.
Đoạn Vi thu lại tiếng nói, buông bàn tay đang chắn ở cửa thang máy, lui ra ngoài, nhìn hai người hơi cúi đầu.
Ban đêm có một bữa tiệc không đẩy được, Giang Dự Thành cố gắng hết khả năng kết thúc sớm, khi về nhà vừa mới 9 giờ. Vào cửa, đèn cảm ứng ở huyền quan (*) sáng lên, phát giác sự im lặng không giống bình thường, bước chân hơi ngừng lại.
(*) Huyền quan là một thuật ngữ dùng trong phong thủy, dùng để chỉ một không gian giữa cửa chính và phòng khách. Khu vực này có tác dụng giảm trừ xung đột từ bên ngoài vào nhà và bảo vệ nguồn sinh khí trong nhà. (Theo phongthuynhaxinh.net)
Anh treo áo khoác lên giá treo quần áo, chậm rãi đi vào, phòng khách không có ai, cửa phòng cũng đóng chặt. Cái này giống như sự yên tĩnh đáng sợ đã từng quen biết, khiến cho lòng anh chìm xuống.
Đẩy ra cửa phòng Trình Ân Ân, nhìn thấy trên ghế vẫn là cái cặp sách màu hồng phấn, thần kinh đang kéo căng mới nới lỏng một chút.
Sách giáo khoa cùng với bài thi cũng đặt trên bàn sách, được sắp xếp chỉnh tề. Giang Dự Thành đóng cửa, lấy điện thoại ra gọi điện.
Cuộc thứ nhất không có ai nghe, cuộc thứ hai nhanh chóng có người nhận. Giọng nói vui vẻ của Giang Tiểu Sán cùng với tiếng gió truyền đến: “Hello daddy!”
Nghe ra tiếng thở, chắc đang chạy bộ. Quả nhiên, một giây sau, không đợi Giang Dự Thành hỏi thăm, cậu bé tự mình khai: “Con đang cùng Tiểu Ân Ân chạy bộ, ba về rồi à?”
“Ừ.” Một lần nữa Giang Dự Thành đi về cửa trước, “Sao không đợi ba?”
Câu này nghe sao mà đáng thương như vậy. Giang Tiểu Sán toét miệng cười, không dám phát ra âm thanh, mắt nhìn Trình Ân Ân đang ở sau lưng cổ họng lên tiếng khụ khụ người mà từ đầu đến cuối vẫn không theo kịp, che lấy micro nhỏ giọng nói: “Tiểu Ân Ân nói, sau này không mang theo ba đến nữa.”
“….”
Tay Giang Dự Thành lấy áo khoác ngừng lại trong chớp mắt, khoác áo khoác trên cánh tay rảo bước đi về phía thang máy.
Ở đầu bên kia Giang Tiểu Sán thêm mắm dặm muối, đổ thêm dầu vào lửa, bỏ đá xuống giếng: “Hôm nay có một anh chàng đẹp trai mua đồ uống cho bọn con, còn nói một lúc nữa dẫn đi ăn khuya. Con với Tiểu Ân Ân ăn xong bữa khuya sẽ về, ba tắm một cái rồi ngủ đi, ngoan~”
“Đợi đó.”
Giang Dự Thành nhẹ nhàng nói ra hai chữ xuyên qua đường truyền, tạo ra ý lạnh. Giang Tiểu Sán cảm thấy có một cơn ớn lạnh, còn chưa kịp mượn gió bẻ măng, điện thoại bị ngắt.
Đồ uống là thật, bọn họ khát nước, tự mình mua ở cửa hàng. Bữa khuya cũng là thật, nhìn thấy một số học sinh cầm gói đồ nướng BBQ về trường học, thuận miệng hỏi một chút, ông chủ quầy bán quà vặt chỉ cho bọn họ ngoài cửa Tây Nam có đường phố bán đồ ăn khuya.
Anh đẹp trai là giả, đẹp trai cái con khỉ, có một cậu trai bốn mắt bước tới nói một câu ngập ngừng, há miệng gọi học muội. Trình Ân Ân còn chưa kịp lên tiếng, Giang Tiểu Sán nói một câu đem người ta dọa chạy mất dép:
“Học muội cái gì mà học muội, gọi cô giáo.”
Trình Ân Ân: “…”
Rõ ràng là anh dũng bảo vệ mẹ mình, khi về báo cáo một chút nói không chừng có thể kiếm chác được gì đó, kết quả chỉ là một trò đùa của mình lại thành ‘Dẫn đầu để mẹ mình làm phản’…. Giang Tiểu Sán chợt cảm thấy thất sách.
Thật sự ảo não!
Trình Ân Ân không đợi Giang Dự Thành, cũng không có ý tứ gì khác, chính là muốn giữ khoảng cách với anh.
Trước đó tỉnh tỉnh mê mê, cảm động tiếp nhận anh đối tốt với mình. Bây giờ nhìn rõ ràng tâm tư nho nhỏ của mình không thể nói ra, cũng không dám tới gần anh. Cách xa một chút, mới có thể khống chế tốt tâm tình của mình.
Nhưng cô không nghĩ tới, chạy xong một tiếng, đang muốn rời sân thể dục, phía đối diện thấy Giang Dự Thành khoác bóng đêm sải bước đi đến.
Một giây trước còn đang bên cạnh cô nhảy nhót Giang Tiểu Sán liền nhanh nhẹn lắc mình trốn ra phía sau cô, nghiêng đầu liếc trộm từ phía sau cùi chỏ của cô.
Giang Dự Thành mặc kệ cậu bé, trong lúc đi tới, ánh mắt tinh nhuệ đảo quanh bốn phía tìm kiếm tình địch. Không phát hiện mục tiêu khả nghi, nhưng trong tay Trình Ân Ân là nửa chai đồ uống khả nghi, trực tiếp lấy đi, ném vào thùng rác không xa, chuẩn xác bay vào thùng.
“….”
Mặt mày Trình Ân Ân ngây ngốc: “Chú Giang… Vì sao chú ném đồ uống của tôi?”
“Không tốt cho sức khỏe.” Giang Dự Thành mười phần bình tĩnh đưa tay lấy một cái bình giữ ấm màu đen đưa qua, “Uống cái này.”
“…A.” Trình Ân Ân có chút ngốc nghếch, ngoan ngoãn nhận lấy.
Giang Tiểu Sán lấy lòng đưa nửa bình đồ uống của mình qua, nhưng mà ba cậu bé đối đãi khác biệt, giống như không nhìn thấy, không để ý, lại nhỏ giọng hỏi Trình Ân Ân: “Muốn ăn khuya?”
Trình Ân Ân lập tức nhớ tới đồ nướng BBQ mà mấy người kia xách, thơm quá, lúc đó đem đám trùng thèm ăn câu ra náo loạn, nhưng cô lại lắc đầu nói: “Không ăn.”
Không hề chú ý bản thân mình trước khi nói chuyện đã nuốt nước miếng một cái.
Làm sao Giang Dự Thành không nhìn ra được cô đang suy nghĩ gì, nói: “Vậy thì đi theo ăn cùng tôi?”
Không phải anh sẽ vì công việc mà tới bây giờ vẫn chưa ăn cơm chứ? Trình Ân Ân lập tức đổi giọng: “Được.”
Trước nay, khu vực gần trường học đều có thức ăn rất phong phú, một quán nhỏ bên đường không có gì đặc biệt nhưng có thể làm cho người ta kinh ngạc. Nơi có công việc làm ăn tốt nhất chính là quán đồ nướng kia, không còn một chỗ ngồi, người chờ đóng gói đã xếp hàng ra tận đường cái. Trình Ân Ân cùng với Giang Tiểu Sán đứng trước vỉ nướng thì không bước đi được nữa, Giang Dự Thành chọn đồ ăn xong, dẫn hai người đi vào.
Đã không còn bàn trống, chỉ còn hai chỗ ngồi ở cái bàn của một đôi tình nhân, Trình Ân Ân chạy qua hỏi, đối phương hào phóng đồng ý.
Lẩy thêm một cái ghế đẩu nữa, ba người ngồi xuống một chỗ, cô gái trong đôi tình nhân rất lớn mật, nhìn nhìn bọn họ, cười hì hì nhìn Giang Dự Thành nói: “Chú ơi, chú đẹp trai ghê nha.”
Ba đôi mắt còn lại đồng loạt nhìn về phía anh, Giang Dự Thành rất có phong độ gật đầu nói lời cảm ơn.
Ánh mắt cô gái chuyển sang Giang Tiểu Sán, cuối cùng dừng lại trên người có cách ăn mặc như học sinh cấp ba Trình Ân Ân, giống như nhìn không ra mối quan hệ của ba người: “Ba người là…”
Không đợi người khác phản ứng, Trình Ân Ân giống như sợ người khác hiểu lầm gì đó, cướp lời: “Tôi là bảo mẫu.”
“….”
“…..”
Hai giây sau, cô kịp phản ứng, hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, kinh hoảng đổi giọng: “Không phải không phải! Tôi là gia sư!”
Nói xong lập tức từng li từng tí dò xét Giang Dự Thành một chút. Mặt đỏ rần cũng không biết là gấp gáp hay là thẹn thùng.
“….”
Cả bàn chỉ có Giang Dự Thành mặt không đổi sắc, vặn nắp bình giữ ấm để vào tay cô, không nói chữ nào, khiến cho không khí đang ngột ngạt đột nhiên mập mờ.
“A~” Cô gái lộ ra một nụ cười ý vị thâm trường, “Đã hiểu.”
Giang Tiểu Sán xem náo nhiệt còn không chê chuyện lớn, nháy mắt phải một cái với cô gái nói: “Chị đoán đúng rồi nha.”