Vợ Tôi Bị Tinh Thần Phân Liệt

Chương 4: Chương 4:





Vạch trần âm mưu của băng nhóm tội phạm, còn có ý định gọi 110 báo Cảnh sát, đã thế còn bị bắt tại chỗ, Trình Ân Ân cảm thấy mình cách cái chết không xa.
 
Lần này chắc không cần vỗ béo nữa mà sẽ trực tiếp giết.
 
Thật hối hận, cô không nên hối hận như vậy, cô vẫn nên giữ lại bằng chứng và báo án nặc danh.
 

 
Giang Dự Thành buông lỏng tay, cô theo bản năng muốn chạy trốn.
 
Vừa rồi choáng váng bỏ chạy nên không để ý. Lúc này mới nhìn rõ, sau lưng Giang Cùng Thành còn có một người đang đứng, chính là cái vị đeo kính ngày hôm đó.
 
Sau khi tầm mắt giao nhau, gã đeo kính còn cười khẽ với cô. Nụ cười kia nho nhã lễ độ, chỉ là rơi vào trong mắt Trình Ân Ân lúc này nhìn thế nào cũng thấy nham hiểm, đặc biệt là hiệu ứng phản quang của cặp kính kia càng tỏ ra âm hiểm hơn.
 
Trình Ân Ân vội vàng lưu lại, trừng mắt to cảnh giác. Kết quả là lui quá mạnh, “Bang” một tiếng đâm sầm vào cánh cửa.
 
Cửa bị mở ra một nửa, cuộc trò chuyện giữa bác sĩ Trương cùng Phạm Bưu bị cắt ngang, đồng thời quay đầu nhìn lại.
 
Bác sĩ Trương nhìn thấy Trình Ân Ân đầu tiên là sững sờ, lập tức cười lại một tiếng: “Lão Giang.”
 
Không hổ là người từng trải, giờ phút này trước mặt Trình Ân Ân, dường như cái hành động ‘cô đuổi theo tôi trốn tránh’ mấy ngày không hề phát sinh. Ngay cả một chút chột dạ hổ thẹn cũng không nhìn ra, cười ha hả mười phần bình tĩnh thong dong.
 

 
“Sao hai người lại đến cùng lúc vậy?”
 
Trình Ân Ân chậm rãi quay đầu, ném một ánh mắt u oán khiển trách.
 
Không ngờ tới bác sĩ Trương đường đường là một chuyên gia y học, vậy mà cũng tham gia vào hoạt động của băng nhóm tội phạm, thật sự là bại hoại đạo đức, lòng người không còn chất phác nữa rồi.
 
Ánh mắt Giang Dự Thành đặt trên người Trình Ân Ân, giương mắt nhìn về phía bác sĩ Trương khẽ gật đầu: “Trước tiên tôi đưa cô ấy về đã.”
 
Ngữ điệu nói chuyện của anh một mực tỉnh táo, không chút gợn sóng, lúc này Trình Ân Ân lại thảo mộc giai binh (*), nghe câu này tựa như là “Trước tiên tôi đem cô ấy giam lại đã.”
 
(*)草木皆兵 – Thảo mộc giai binh; Thành ngữ, khi con người ta rơi vào sợ hãi tột độ, họ nhìn những thứ chuyển động như cây cỏ lại tưởng là quân địch. Thường được dùng để diễn tả những người tỏ ra nghi ngờ khi họ hoảng sợ (Theo Baidu).
 
Thế là kìm lòng không được mà run lập cập.
 
Giang Dự Thành nhìn cô một cái, cởi áo khoác, phủ lên vai cô.
 
Trình Ân Ân lại cảm thấy giống như có một bàn tay vô hình bóp lấy cổ mình. Cả người dùng sức dán lên cửa, cánh cửa đang mở một nửa bị cô đè lên lại tiếp tục mở rộng ra, đụng vào tường phát ra thêm một tiếng “bang” nữa.
 
Tay Giang Dự Thành dừng lại một giây, không chút tiếng động rụt lại, áo khoác vắt lên cánh tay trái nghiêng người.

 
“Lại đây.”
 
Trình Ân Ân luôn cảm thấy quay về cùng với anh, cái đang chờ cô không phải là một thanh đao to lớn cứng như đá thì chính là một cây súng đã được lên nòng sẵn sàng. Nhưng đối phương có đến bốn người, tấn công trước sau, chắc chắn là chạy không thoát.
 
Cô không chút tình nguyện nặng nề di chuyển đôi chân về phía đại boss xã hội đen, giống như phạm nhân bị áp giải, bước từng bước đi về pháp trường.
 
Trình Ân Ân nghĩ đến cha mẹ, hai người thân duy nhất của cô, cũng không quan tâm người thân của mình. Mặc kệ là như thế nào, trước khi đi, cô vẫn muốn gọi điện thoại thông báo một tiếng, nhưng mà buồn thay cô quên mất số điện thoại của cha mẹ rồi.
 
Cô lại nghĩ mình còn chưa tốt nghiệp cao trung, lúc này chết chính là một con quỷ có trình độ sơ trung.
 
Giang Dự Thành đi sau lưng cô, từng bước chân của Trình Ân Ân chậm chạp, anh là một người cao lớn chân dài, không thể nào không đi chậm lại.
 
Toàn bộ hành trình đầu cô buông thõng, hai vai gầy rũ cụp xuống, giống như một con chim cút ủ rũ.
 
Đi một hồi, ngay lúc này Trình Ân Ân lại suy nghĩ đến tỷ lệ chạy trốn thành công của mình, chợt nghe giọng nói của đại boss xã hội đen từ phía sau thổi đến.
 
“Muốn đi ra ngoài?”
 
Đã gần đến cửa phòng bệnh, chưa đến hai mét nữa.
 
Bước chân của Trình Ân Ân ngừng lại, quay đầu, có chút không hiểu nhìn về phía Giang Dự Thành.
 
Đại boss xã hội đen bây giờ hỏi cô vấn đề này là có ý gì? Là muốn phát tâm từ bi thả một con tép riu là cô đi sao? Hay và muốn căn cứ vào câu trả lời của cô để quyết định địa điểm vứt xác?
 
Trình Ân Ân cẩn thận suy nghĩ hồi lâu, mới cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò trả lời: “Muốn sống sót ra ngoài.”
 
Giang Dự Thành cũng không biết là có nghe được ý tứ cô đang xem anh như một tên sát nhân hay không, chỉ nói là: “Thứ hai.”
 
Còn một vài chi tiết vẫn chưa sắp xếp xong, trước hết để cô đi học cũng không ảnh hưởng.
 
Thứ hai…
 
Thẳng cho đến khi anh cùng với gã đeo kính đã đi xa, Trình Ân Ân khóa chặt lông mày nhỏ đứng ngoài cửa, không bước vào, trong lòng bị một cơn gió tiêu điều ảm đạm thổi đến.
 
Thứ hai, chính là ngày ‘lên đoạn đầu đài’ của cô sao?
 
Trình Ân Ân nghiêm túc suy nghĩ thật lâu đi đến kết luận, cô còn chưa muốn chết, cô còn muốn dạo chơi mấy năm nữa trong đại dương tri thức. Với sinh mạng cùng với khát vọng tri thức làm cho lá gan nho nhỏ run rẩy của cô lớn lên.
 
Cô muốn chạy trốn ra ngoài!
 
Sau khi quyết định, Trình Ân Ân lập tức quay về phòng bệnh thu dọn đồ đạc.
 

Đáng thương, ngoại trừ cái điện thoại Huawei do vị đại boss xã hội đen kia bồi thường, cô không có bất kỳ tài sản nào khác. Chị gái xinh đẹp đưa cho một ít hoa quả, Trình Ân Ân tìm một cái túi nhựa trong bỏ vào cùng với điện thoại.
 
Cô thậm chí còn không có quần áo, muốn đi tìm Tiểu An mượn một bộ, nhưng ngay lập tức bỏ đi suy nghĩ này. Bác sĩ Trương cùng một giuộc với băng nhóm xã hội đen, không biết Tiểu An có cùng bọn họ thông đồng làm bậy hay không.
 
Chỉ có ngần ấy gia sản, thu dọn cũng chưa đến mười phút.
 
Trình Ân Ân cầm theo túi nhựa, lặng lẽ mở ra cửa phòng bệnh, nhô đầu ra, ngó ngó bên trái, không có ai; ngó bên phải, cũng không có ai; thở ra một hơi, ngẩng đầu…. Vừa lúc này nhìn thấy ánh mắt bỡn cợn của ‘bà chị’ cơ bắp.
 
Phạm Bưu nhìn bộ dáng lén lén lút lút của cô, có chút buồn cười, liếm liếm đầu lọc điếu thuốc, khoanh tay vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh hỏi: “Cô tính đi đâu vậy?”
 
Lòng dạ của Trình Ân Ân khẽ run rẩy: “Xí, đi nhà xí.”
 
Vừa lúc này giấu túi nhựa ra phía sau lưng.
 
Cái động tác nhỏ này cũng quá là bịt tai trộm chuông rồi.
 
Đối với việc mình có thể sử dụng đúng một câu thành ngữ, Phạm Bưu rất có cảm giác thành tựu. Anh bước lên phía trước một bước, duỗi tay nhưng không biết tìm bằng cách nào, túi nhựa trong tay Trình Ân Ân bị lấy mất.
 
Phạm Bưu mở túi ra, cái đầu tiên đập vào mắt là một cái màn thầu to màu trắng.
 
….
 
Bên dưới là hai quả táo, hai trái chuối tiêu, hai trái chanh, còn có một cái điện thoại và một lọ thuốc.
 
Phạm Bưu muốn thở dài, cái này là muốn giở trò gì đây?
 
Chạy trốn bị chặn ngay tại chỗ.
 
Trình Ân Ân bị ‘bà chị’ cơ bắp dẫn về lại phòng bệnh, thấp thỏm nhìn ba người bên ngoài đang nói chuyện.
 
Giang Dự Thành với bác sĩ Trương nói chuyện một hồi, bị điện thoại của Phạm Bưu gọi trở về. Lúc này chính là đang nghe anh ta thêm mắm dặm muối báo cáo lại sự tích Trình Ân Ân mang theo màn thầu cùng hoa quả bỏ trốn.
 
“Sao không thể làm cho người ta bớt lo một chút.” Sau khi Phạm Bưu trêu chọc xong, lúc này mặt mày biểu hiện mười phần đứng đắn, lột trái chuối tiêu hừ một tiếng, “Cô ấy chạy ra ngoài với bộ dạng này, ai có thể yên tâm được chứ?”
 
Giang Dự Thành cũng không tiếp lời, trên mặt cũng không nhìn ra được biểu cảm gì.
 
Mắt liếc đến bên cạnh, Trình Ân Ân lập tức rũ đôi mắt xuống, ngồi trên giường đôi chân mảnh khảnh đang thòng xuống, moi moi ngón tay mình, bộ dáng vừa ngoan ngoãn vừa sợ sệt.
 
Anh bước vào cửa, Trình Ân Ân tụt từ trên giường xuống dưới, co người đứng thẳng trong góc nhỏ giữa giường bệnh cùng ngăn tủ.
 
Người đàn ông chân dài, khí thế cũng đầy đủ, mỗi một bước đi, lòng Trình Ân Ân lại căng thẳng thêm một phần, đến khi anh đi qua cái ghế dựa, vẫn tiếp tục đi về phía trước, hô hấp của cô nhanh chóng ngừng lại.

 
Giang Dự Thành đi thẳng đến trước gót chân cô, cách đâu đó 50cm, mới dừng lại. Mắt rũ xuống chỉ thấy đỉnh đầu của cô, nhìn thấy cái xoáy tóc ngay chính giữa đỉnh đầu.
 
“Tôi nói thứ hai cho cô đi học, cô không muốn ở bệnh viện chờ, vậy thì về nhà cùng tôi?”
 
Hai mắt Trình Ân Ân khẽ đảo thiếu chút nữa ngất đi, sao có thể về ổ trộm cướp cơ chứ!
 
Tranh thủ thời gian bày tỏ thái độ: “Tôi thích ở lại bệnh viện!”
 
Giang Dự Thành dường như đã sớm đoán được đáp án của cô, “Ừ” một tiếng.
 
Tiếp đó cúi người xuống một chút, kề sát bên tai cô. Một mùi sữa cùng với hương chanh như ẩn như hiện kia cũng không thể làm cho giọng nói của anh mảy may dao động:
 
“Muốn sống mà đi ra ngoài, ngoan ngoãn cho tôi, để tôi một lần nữa phát hiện cô chạy lung tung, sẽ đánh gãy chân cô.”
 
Ngữ điệu nói chuyện của anh không chút phập phồng, đi kèm với khuôn mặt kia, khi nghe mang lại cảm giác lạnh lùng tàn khốc, giết người không chớp mắt.
 
Nước mắt của Trình Ân Ân rất muốn trào ra nhưng kìm nén không dám khóc, bịt lấy miệng, trong hốc mắt chứa một hơi nước, nhẫn nhịn chịu đựng nói: “Tôi sẽ không chạy.”
 
Giang Cùng Thành ngồi dậy: “Thứ hai tôi tới đón cô.”
 
-
 
Uy hiếp của đại boss xã hội đen rất có tác dụng, thật sự Trình Ân Ân không còn nghĩ đến ý định chạy trốn. An phận mà ở bệnh viện chờ đợi, chờ đến thứ hai đại boss xã hội đen sẽ đến phóng thích cô.
 
Chiều chủ nhật lúc cô đang ngủ trưa.
 
Cửa sổ phòng bệnh ở hướng Đông Nam, ánh nắng lúc một giờ chiều làm cho người ta hoa mắt, giường của cô ngay dưới cửa sổ, trước mắt là một mảnh ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt, trong lúc ngủ cô nằm mơ cũng không quá yên ổn.
 
Mãi cho đến “Ào---“ ngắn ngủi một tiếng vang lên, một âm thanh có âm lượng mười mấy dB (*), trong căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng máy điều hòa không khí đang vận hành thì âm thành này càng trở nên rõ ràng.
 
(*) dB, Đề-xi-ben; đơn vị đo lường cường độ âm thanh.
 
Màn cửa màu xanh bạc hà bị kéo lại một nửa, ánh sáng thưa thớt tận dụng hết không gian chui vào từ một nửa khe hở đang mở ra, ánh sáng màu vàng chiếu xuống xuyên qua các sọc dọc màu xanh lam.
 
Màu vàng trước mắt chuyển sang màu cam, cuối cùng lại chuyển sang đen thui, tần suất chuyển động của tròng mắt dưới mí mắt giảm xuống rõ ràng, dần dần bình tĩnh trở lại.
 
Khi Trình Ân Ân tỉnh lại, đôi mắt nhìn thấy ánh sáng, chỉ chiếu đến mức muốn chảy nước mắt, giơ tay che một chút.
 
“Em tỉnh rồi?” Một giọng nữ êm tai thoải mái dễ chịu vang lên.
 
Trình Ân Ân ngẩng đầu lần theo âm thanh, trợn tròn mắt, ngồi ngây ngốc một lát đại não trì độn mới tiếp thu, xử lý xong thông tin hình ảnh.
 
Nữ, khoảng chừng 25 tuổi, tóc đen dài, cột đuôi ngựa thấp, được chải cẩn thận tỉ mỉ; đang mặc trên người một cái áo sơ mi chiffon OL chính hãng cùng với quần dài, đơn giản nhưng bộc lộ rõ khí chất, làm nổi bật dáng người cân đối có xương có thịt, trong tay còn mang theo một cái túi da xinh xắn.
 
Chính là chị gái xinh đẹp cô gặp khi vừa tỉnh lại, khi đó bên cạnh cô một người đến thăm cũng không có, chị gái xinh đẹp này đã ở lại với cô rất lâu.
 
“Chị Vi Vi.” Trình Ân Ân gọi một tiếng.
 

Có lẽ là do vừa tỉnh ngủ, so với bình thường tiếng nói có chút mềm mại hơn một ít, trong suốt lại ngoan ngoãn.
 
Nhưng mà Đoạn Vi đang đứng trước giường bệnh vẫn chưa thích ứng được cái xưng hô này, tròng mắt che giấu một chút quái dị.
 
“Dạo này thế nào, đầu còn đau không?” Cô mỉm cười hỏi.
 
“Tốt hơn nhiều rồi.” Trình Ân Ân nói.
 
Đoạn Vi để túi da xuống đất, mở khóa ra: “Lần trước em nói không tìm thấy hành lý, chị đem cho em một ít quần áo cũ. Trước tiên em mặc đỡ một chút, về nhà đi mua mới.”
 
Thật ra không phải là quần áo cũ của cô, là do Giang tổng dặn dò phải đi mua.
 
Nguyên văn theo lời anh chính là “Không cần quá đắt”, nhưng Đoạn Vi cũng không dám thật sự mua đồ rẻ tiền, cố gắng mua những cái áo thun của những nhãn hiệu nhận được phản hồi tốt, áo len cùng với quần jean, cắt nhãn hiệu, giặt giũ sạch sẽ một lần.
 
Trình Ân Ân kinh ngạc vui vẻ vừa cảm động: “Cảm ơn chị Vi Vi.”
 
Cũng không hề chú ý tới đây đều là những đồ cỡ nhỏ, với chiều cao cùng khung xương như Đoạn Vi căn bản mặc không vừa.
 
Cho tới bây giờ không có ai quan tâm cô như vậy, cho dù là một người xa lạ chỉ mới gặp qua một lần. Đôi mắt của Trình Ân Ân nhịn không được cảm thấy có chút chua chua, cúi đầu hít mũi một cái.
 
Sáng sớm thứ hai, Giang Dự Thành đã có mặt ở bệnh viện.
 
Trình Ân Ân đã chuẩn bị xong từ sớm, đồ đạc thu dọn vào cái túi da nhỏ do Đoạn Vi đưa cho, mặc vào một cái áo hoodie màu trắng, trước ngực có in một loạt chữ màu đỏ, dây rút trên mũ cùng màu; quần jean màu lam nhạt, kiểu bó sát, nhưng đôi chân cô cũng không bó quá sát.
 
Lúc Dự Cùng Thành đi vào cửa, cô đang ngồi trên giường uống sữa đậu nành, đang muốn tự mình búi tóc lên đầu, còn chưa kịp búi xong, có một túm tóc đang hướng lên trời.
 
Cô nhìn lên thấy Giang Dự Thành, giống như tự động mở ra cái khiên bảo vệ, ánh mắt mười phần cảnh giác.
 
Giang Dự Thành nói một tiếng “Đi thôi”, cô lập tức như một con chim cút nhỏ, nhấc cái túi da lên đuổi theo.
 
Vẫn là chiếc Bentley dài, không gian của ghế sau xa xỉ hơn so với những chiếc xe bình thường, những đồ nội thất bên trong chỗ nào cũng lộ ra mùi nhân dân tệ.
 
Ghế dựa làm từ da đắt đỏ, Trình Ân Ân như đang ngồi bàn chông, cái mông cũng không dám dùng sức. Cảm giác tồn tại của đại boss xã hội đen bên cạnh quá mạnh, dư quang có nhìn thấy được quần tây màu đen, trong suốt quá trình cô đều hết sức cẩn thận.
 
Thẳng cho đến khi xe dừng hẳn ở cổng chính, năm chữ ‘Thất Trung thành phố A’ đập vào mi mắt, trái tim vẫn đang treo lơ lửng cuối cùng cũng đã bình ổn. Các đại ca hết lòng tuân thủ hứa hẹn, không hề giết cô, khiến cho Trình Ân Ân hết sức cảm động.
 
Cô nghiêm túc nói lời “Cảm ơn”, sau đó xuống xe, cung kính có thừa mà đóng cửa xe lại.
 
Phạm Bưu đem cặp da nhỏ của Trình Ân Ân lấy xuống, thấy cô nhận lấy, ngửa đầu mờ mịt đứng đó một lúc lâu, mới chậm rãi đi vào. Bóng lưng thật đúng là một đứa học sinh.
 
Phòng bảo vệ đã có người mặc đồng phục trực, Phạm Bưu đưa tay ra hiệu, đối phương cũng làm một động tác đáp trả.
 
Anh mở cửa xe, khi ngồi lên xong liếc mắt nhìn về phía sau.
 
“Thành ca, anh thật sự để cho chị dâu nói chuyện yêu đương với người khác à?”
 
Giang Dự Thành dựa vào ghế, đóng mắt lại: “Ngậm miệng, lo việc lái xe của cậu đi.”
 
Tác giả có lời muốn nói: Giang Dự Thành: Ha hả.