Tên của cậu nam sinh cùng lớp là Lý Bằng, Trình Ân Ân với cậu ta cũng rất ít có nói chuyện, vì thế không có ấn tượng gì. Nếu không phải lần này cậu ta chủ động đến hỏi máy tính thì có khả năng trên đường đụng phải cũng không nhận ra đó là bạn học của mình. Nhưng cho dù lạ lẫm nhưng có một người gọi là “bạn cùng lớp” liên lạc với mình, đúng là so với những người xa lạ khác vẫn có cảm giác thân thiết hơn.
Đứa trẻ 17 tuổi còn chưa trưởng thành, làm sao có thể xấu xa được chứ ---- Nghĩ đến cái này đương nhiên cô căn bản không hề nghĩ mình sẽ bị lừa gạt.
Mặc dù Lý Bằng đã lập tức bổ sung đầy đủ tiền còn thiếu theo giá gốc, cũng không cần đến chiết khấu nhưng Trình Ân Ân vẫn có chút ủ rũ, cảm thấy mình rất đần, ngay cả cái này mà cũng bị lừa.
Cô không biết vì sao Lý Bằng lại có thể “hoàn toàn tỉnh ngộ”, nhưng đây là một lần mua bán không vui, ngay cả với cậu ta cũng cảm thấy như vậy.
Cô chuyển trả toàn bộ tiền, trả lời lại: [Tôi không muốn bán nữa, mai cậu trả lại máy tính cho tôi đi.]
Chỉ trong một giây, Lý Bằng gửi đến một cái sticker quỳ xuống khóc lớn: [Đừng mà, đây là giá tiền niêm yết trên trang web chính thức, ngay cả chiết khấu tôi cũng không cần, ngài còn có gì chưa hài lòng?]
Trình Ân Ân: [Tôi cảm thấy nếu bán như vậy cho cậu thật không tốt.]
Lý Bằng: [Không không không, rất tốt, cực kỳ tốt. Cầu xin ngài nhất định phải bán cho tôi. Nếu cảm thấy không hài lòng với giá tiền, tôi gửi thêm cho ngài một ít?]
Trình Ân Ân: “….”
Cô vẫn chưa hề gặp qua cái dạng vội vàng bỏ thêm nhiều tiền để mua đồ, máy tính này còn chưa được mở seal.
Trình Ân Ân liên tục kiên trì, so với cô Lý Bằng còn kiên trì hơn, đến chết không chịu lấy tiền, cuối cùng dứt khoát kéo Trình Ân Ân vào danh sách đen.
Mãi cho đến khi lên giường chuẩn bị đi ngủ Trình Ân Ân vẫn không thể nào hiểu được, cái ngày 11/11 thần kỳ này.
Nhiệt độ lại giảm, buổi sáng có chút lạnh.
Mấy tuần này Trình Ân Ân không về nhà, còn chưa kịp lấy quần áo dày. Hệ thống sưởi của khu chung cư này cực kỳ tốt, giống như mùa xuân đến. Ở trong nhà hề cảm thấy gì, trên xe cũng không lạnh, nhưng khi vừa bước xuống xe đi vào trường, gió lạnh như một bàn tay vả vào mặt cho tỉnh táo.
Hôm qua bị vả một cái, cho nên hôm nay Trình Ân Ân đã có kinh nghiệm, áo len cùng với áo khoác bên ngoài bao phủ lại đồng phục.
Giang Dự Thành cùng với Giang Tiểu Sán đã ngồi sẵn ở phòng ăn. Trên người Giang Dự Thành vẫn là cái áo lông cừu hơi mỏng, đàn ông giống như không sợ lạnh. Giang Tiểu Sán áo ấm cùng thêm một cái áo len dày, còn trùm lên một cái khăn quàng cổ nhỏ.
Nhìn thấy Trình Ân Ân bao bọc kín mít đi đến, Giang Dự Thành lườm cô một cái không nói gì.
Bữa sáng là cháo nóng hầm hập, uống hết dạ dày liền cảm thấy ấm áp lên.
Đeo cặp trên lưng chuẩn bị đi ra ngoài, Giang Dự Thành bước ra từ gian phòng, cầm một cái khăn quàng cổ màu xám đậm. Đi đến trước mặt Trình Ân Ân, đặt khăn quàng cổ lên cổ cô, quấn hai vòng.
Chất liệu rất mềm rất dễ chịu, còn có một hương vị rất nhạt rất sạch sẽ giống như trên người anh.
Trình Ân Ân ngoan ngoãn đứng ở đó, cảm động đến mức cái mũi có chút ê ẩm.
“Cảm ơn chú Giang.”
Giang Tiểu Sán lại nhìn nhìn cái khăn quàng cổ kia, vẻ mặt trưng ra biểu tình hiểu rõ.
Thật là một ông chú xảo trá.
Lý Bằng sau một đêm không ngủ yên, buổi sáng sắc mặt càng kém. Cậu ta tới sớm, phòng học không có một ai, nhìn thấy hai nữ sinh đứng cuối hành lang hút thuốc, đi qua nói: “Cho tôi một điếu với.”
Đới Dao đưa cho cậu ta một điếu: “Mới nhặt được một hời lớn, sao cậu lại đau khổ như có thù hằn gì sâu như vậy?”
“Cái gì mà món hời to, hố to thì đúng hơn.” Lý Bằng sầu muộn đến mức hút thuốc cũng cảm thấy khổ, “Mẹ nó, tôi làm sao biết được chống lưng của Trình Ân Ân lại cứng như vậy chứ. Ông đây vừa tới nhà, máy tính còn chưa kịp mở, Hiệu trưởng Lưu đã gọi điện thoại đến, phê bình tối tăm mặt mũi.”
Chỉ là một lần tham lam muốn chiếm tiện nghi một chút, ai biết ngay cả lãnh đạo cũng bị kinh động.
Tiện nghi còn chưa chiếm được, đã thế còn bị xuất huyết một trận. Cậu ta vô duyên vô cớ mua một cái máy tính Apple cấu hình mạnh nhất với giá gốc hơn 20 vạn. Nếu cậu ta thật sự có tiền như vậy thì cần gì phải ở chỗ này diễn cái bộ phim thanh xuân vườn trường chó má này để kiếm tiền chứ.
Đới Dao xùy một tiếng: “Không có chống lưng mà có thể đảm nhận vai nữ chính sao? Tuổi tác của cô ta lớn hơn cả chúng ta.”
Nữ sinh số hai chen vào: “Nhưng nhìn còn nhỏ mà, cô không nói tôi cũng không nhìn ra được.”
“Tôi làm sao biết được chứ.” Lý Bằng nói, “Tôi không đóng vai đối thủ của cô ta, dáng dấp dễ lừa gạt người ta như vậy, ai biết được lại là một thâm tàng bất lộ (*) chứ.”
(*)深藏不露 – Thâm tàng bất lộ, thành ngữ, phép ẩn dụ những người có kiến thức nhưng sống nội tâm, không thích thể hiện tài năng của mình trước mặt người khác. (Theo Baidu)
“Người ta gọi đó là kỹ thuật diễn xuất xuất sắc, thật sự cho rằng đó là một bé thỏ trắng ngây thơ vô hại sao?” Đới Dao liếc mắt, “Không hề thấy người hậu đài, cô ta dễ bị lừa? Cô ta lừa anh còn chấp nhận được.”
“Vâng vâng vâng, tôi dễ bị lừa. Nhưng mà cô ta rốt cuộc là có lai lịch gì? Người đàn ông lần trước đến dự giờ ở lớp chúng ta là ai?”
“Còn có thể là ai chứ, kim chủ đó.”
“F**k! Người đàn ông kia nhìn ra chắc là đã có gia đình rồi, Trình Ân Ân không có tiết tháo như vậy sao?”
Nữ sinh thứ hai lần nữa xen vào: “Nếu ta có thể tìm được một kim chủ như vậy, vừa có tiền, vừa đẹp trai, thì tiết tháo làm cái gì cơ chứ.”
“Nếu có thể bật lại như thế, tại sao không tham gia Kỳ ba thuyết (*)?”
(*)奇葩说 – Kỳ ba thuyết, là một chương trình được sản xuất bởi iQiyi, nội dung chủ yếu là tranh luận. Mục đích là để tìm ra “Người nói nhiều nhất” trong cộng đồng nói tiếng Hoa, người có quan điểm độc đáo và tài hùng biện xuất sắc. (Theo Baidu)
Giọng nói của Phàn Kỳ vang lên. Ba người vừa quay đầu lại, nhìn thấy cậu ta tay đút túi đứng ở phía sau. Mặt mày phiền chán hỏi Lý Bằng: “Hôm qua mày lừa gạt Trình Ân Ân?”
“A, nhân vật nam chính lại ra mặt giúp cho nhân vật nữ chính đây mà.” Đới Dao châm chọc khiêu khích.
Phàn Kỳ không thèm ừ hử gì với cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Lý Bằng: “Chú ý đến liêm sỉ một chút, trả tiền lại cho người ta.”
“Đưa rồi đưa rồi, hôm qua tôi đã đưa rồi.” Lý Bằng không có gì để nói, quay người trở về phòng học, “Vì sao mỗi một bước đều có người ra mặt cho cô ta. Con mẹ nó, đây chính là chiêu Vương Mẫu nương nương.”
Phàn Kỳ cũng không nói gì thêm nhấc chân đang muốn đi vào lớp, Đới Dao nhìn bóng lưng cậu nói: “Cậu cũng nhập vai quá sâu rồi, những chuyện ngoài kịch bản mà cậu cũng muốn quản?”
“Tại vị mưu chức (*).” Phàn Kỳ quay đầu quét nhìn cô một cái, “Làm tốt công việc thuộc bổn phận của cô đi. Những chuyện khác ngậm chặt miệng của cô lại.”
(*)在其位谋其职 – Tại vị mưu chức; khi bạn đang nắm giữ một chức vụ nào đó, bạn phải có trách nhiệm làm những việc, những nghĩa vụ của chức vụ đó. (Theo Zhidao)
Đới Dao tức giận cắn môi một cái.
Nữ sinh số hai lần thứ ba xen vào: “Không phải hai người cùng một công ty sao, sao quan hệ lại kém như vậy?”
Đới Dao không thể nhìn được nữa trừng mắt nhìn cô ta một cái, “Cô có thể ngậm miệng lại không?”
“Có thể.”
Lúc Trình Ân Ân đi vào phòng học, Kỳ giáo bá cái người ngày nào cũng đến lớp sát giờ nhưng giờ này đã có mặt ở chỗ ngồi. Trình Ân Ân ngồi vào chỗ ngồi, ánh mắt Phàn Kỳ dừng lại trên cái khăn quàng cổ dành cho nam một cái chớp mắt, hỏi: “Lý Bằng đã gửi tiền cho cậu?”
Trình Ân Ân buồn bực gật đầu: “Làm sao cậu biết được?”
Phàn Kỳ nhíu mày: “Chuyện xấu truyền ngàn dặm.”
Trình Ân Ân dự định đi tìm Lý Bằng nói chuyện này, nhưng vừa đi đến gần chỗ cậu ta, Lý Bằng giống như gặp quỷ mà nhảy dựng lên nhảy ra khỏi phòng học.
Trình Ân Ân đành từ bỏ, cũng không suy nghĩ nhiều, phiếu điểm của kỳ thi giữa kỳ được phát ra.
Trình Ân Ân người vẫn luôn ổn định giữ vị trí thứ nhất hai năm, lần này cũng không thể giành lại vinh quang của một học bá. Vẫn là do Toán kéo lại xếp hạng của cô, nhưng mấy môn dẫn đầu khá xa như Ngữ văn, tiếng Anh với Văn tổng cộng với một Toán vừa đạt chuẩn, thành tích đứng ở hạng thứ ba.
Xem hết phiếu điểm, đang muốn đi ra, lại nghe giọng nói không rõ ràng mơ hồ của Đới Dao: “Giai Văn, môn Toán của cậu thi được 135 lận, cao hơn Trình Ân Ân 40 điểm, vì sao lại xếp sau cô ta chứ?”
“Môn Văn tổng của cô ấy rất lợi hại, gần max điểm.”
Văn tổng ‘gần max điểm’, so với mấy môn khác ‘gần max điểm’, hàm lượng vàng (*) cao hơn.
(*)含金量 – Hàm lượng vàng, nghĩa đen là hàm lượng vàng có trong đồ trang sức được viết tắt bằng chữ k (carat), chẳng hạn như 24K, 18K. Hiện nay còn được dùng để chỉ chất lượng nội tại của một cái gì đó. (Theo Baidu)
Bao gồm nội dung của ba môn học khác nhau khối lượng thực sự rất nhiều. Nó không giống như tiếng Anh, thi ở chỗ nào chỉ cần liếc qua có thể thấy được, cũng không giống như Toán, chỉ cần hiểu rõ kỹ xảo là được. Các câu hỏi trong đề thi được lấy từ tài liệu lại được xáo trộn một cách lộn xộn, có thể gạt mây mù mà nắm bắt cốt lõi, hơn nữa không bỏ sót bất kỳ một điểm nào, quá khó.
“A, trước khi thi tôi còn nghe cô ta nói về cái hệ thống Bretton Woods (*). Khi nhìn đến bài thi thật sự là có. Trình Ân Ân, có phải cô đã biết đề thi từ sớm không?”
(*) Hệ thống Bretton Woods (Bretton Woods system) thường được dùng để ám chỉ hệ thống tiền tệ quốc tế và các định chế tài chính do hội nghị Bretton Woods lập ra. (Theo Vietnamfinance.vn)
Trình Ân Ân là một học sinh ưu tú ở bộ môn Văn tổng, giáo viên ba môn này rất thiên vị cô nhất là giáo viên Lịch sử. Trong số các giáo viên thầy là người đẹp trai nhất, nói chuyện cũng rất hài hước, mức độ yêu thích cũng cao. Cùng ngày thi Trình Ân Ân có đi qua văn phòng của thầy.
Nếu quả thật là biết trước đề, cô đã biết từ sớm sẽ thi cái gì, chuyện ‘đạt gần max’ điểm cũng không có gì hiếm lạ.
Câu chất vấn của Đới Dao thành công hấp dẫn sự chú ý của mọi người xung quanh đang vây xem phiếu điểm.
“Bài thi được niêm phong mà, đến giờ thi mới có thể mở ra.”
“Nhưng thầy Lịch sử có tham gia ra đề, nói không chừng vụng trộm tiết lộ đề cho cô ta.”
“Ehhhh…..”
Ba người thành hổ (*), rất nhanh ánh mắt của một vài người nhìn Trình Ân Ân thay đổi. Phảng phất chuyện cô biết trước đề là sự thật.
(*)三人成虎 – Ba người thành hổ, thành ngữ. Dùng để ám chỉ việc một chuyện cho dù không phải là thật nhưng nhiều người nói đến thì mọi người sẽ tin đó là thật. (Theo Baidu)
“Không có, giáo viên không có nói cho tôi.” Trình Ân Ân nhìn mọi người một chút.
Đới Dao phớt lờ động tác bí mật kéo tay áo cô ta của Đào Giai Văn, “Đừng có nói những kiến thức cô học được vừa vặn được kiểm tra, là do vận khí của cô tốt.”
“Không phải.” Trình Ân Ân nói.
Lời nói châm chọc nhưng cô lại trả lời một cách nghiêm túc như vậy, Đới Dao lập tức không tìm được điểm nào để phản bác.
Trình Ân Ân lại nói: “Tất cả những kiến thức đó tôi đều nắm vững.”
Không phải vận khí tốt, mà là tất cả những kiến thức có thể sẽ đưa vào thi đều nằm trong đầu cô.
“Thật sao?” Bên cạnh có người vừa sợ hãi vừa thán phục lên tiếng.
Trình Ân Ân hỏi một cách rất chân thành: “Mọi người không nhớ hết sao?”
Đối phương khóc không ra nước mắt: “Nhiều kiến thức như vậy làm sao có thể đọc xong được chứ, đọc xong liền quên, cho dù nhớ rõ cũng không hiểu đề bài đang nói gì.”
Trình Ân Ân không có loại phiền não này, nghĩ nghĩ nói: “Vậy cậu cố lên nha.”
“…..”
Trình Ân Ân trở lại chỗ ngồi, bài thi số học cũng vừa vặn được phát ra.
Văn tổng của Phàn Kỳ vẫn rối tinh rối mù như cũ, nhưng Toán học so với lần trước còn trâu bò hơn, 148---- Thiếu 2 điểm nữa là max điểm. Vấn đề là người này không hề nghiêm túc học hành, vừa so sánh, thật sự là tức chết người.
Tay trái cậu cầm điện thoại, chỉ quét mắt ra điểm trừ ở bài cuối cùng, sau đó đưa bài thi đến trước mặt bàn của Trình Ân Ân.
Trình Ân Ân nhìn cậu một chút. Cậu cúi đầu lười biếng chơi điện thoại.
Mấy bài tự luận cuối cùng, những bài có thể làm được căn bản đều đúng, những bài chưa làm được, Trình Ân Ân tìm tòi nghiên cứu một hồi lâu vẫn không thể nào làm được. Lật xem đáp án của cậu rồi từ từ suy nghĩ một hồi, dần dần có thể phát hiện ra được một vài ý tưởng.
Ngày hôm nay, cô căn bản vẫn ngồi ở chỗ của mình gần như không di chuyển. Toàn bộ thời gian trong lớp đều dùng để đấu tranh với đề Toán. Đến lúc tan học, tốt xấu gì cô cũng đã hiểu rõ những bài mình đã làm sai.
Lúc tan học cô còn đặc biệt để bài thi số học vào cặp sách.
Nguyên nhân là cô muốn cho chú Giang xem.
26 điểm lần trước quá là sỉ nhục, mặc dù anh tưởng rằng 92 nhưng trong lòng mình Trình Ân Ân vẫn không thể nào bỏ qua được.
Mặc dù kỳ kiểm tra lần này cũng không quá đạt tiêu chuẩn, nhưng so với lần trước đã tiến bộ 67 điểm, Trình Ân Ân rất thỏa mãn.
Nhưng mà khi lên xe, không nhìn thấy Giang Dự Thành, chỉ có Giang Tiểu Sán cùng với lái xe Tiểu Vương.
Trình Ân Ân có chút thất vọng.
Đại khái thân thể của Giang Tiểu Sán không thoải mái, dáng vẻ không quá có tinh thần, gối lên đùi cô, nói: “Hôm nay ba em có việc.”
Trình Ân Ân bỗng nhiên có một cảm giác không vui vẻ vì tâm sự bị vạch trần, nhỏ giọng nói: “Chị đâu có hỏi.”
Giang Tiểu Sán nheo mắt nhìn cô, cười xấu xa: “Em cũng đâu có nói là chị hỏi.”
“….”
Trình Ân Ân chống đỡ không được, che cặp mắt nhỏ thông minh của cậu bé lại.
Tối hôm đó có xã giao, không đẩy đi được, giày vò đến khuya mới kết thúc. Giang Dự Thành có uống chút rượu, lúc về chung cư đã là rạng sáng.
Áo khoác cởi ra ném trên ghế salon, nới lỏng cà vạt, Trình Ân Ân mở cửa phòng bước ra, cái đầu nhỏ vươn ra, nhìn anh một chút.
Cô chạy từng bước nhỏ tới rót một ly nước ấm, bưng đến phòng khác, đưa cho Giang Dự Thành, ngửi được mùi rượu hỏi anh: “Chú Giang, chú uống rượu sao?”
Giang Dự Thành ngồi trên salon, uống nửa ly nước, giọng nói có chút khàn khàn:
“Đang chờ tôi?”
Trình Ân Ân đúng là muốn cho anh biết thành tích của bản thân mình, có chút xấu hổ thừa nhận, nhưng mà ý tứ muốn rửa nhục bức thiết hơn, quay đầu về phòng, đưa bài thi đến.
Giang Cùng Thành nhận lấy đưa mắt nhìn, 93.
Nên nói gì cho phải đây.
“Lợi hại.” Anh nghiêm túc nói, “Tiến bộ hơn so với lần trước ----- 1 điểm.”
Anh nói kiểu này, khi Trình Ân Ân phản ứng lại, lập tức có chút xấu hổ, mặt mày nhanh chóng đỏ lên.
Cô lấy bài thi về, xấu hổ giận dữ nhanh chóng đi về phòng trốn. Nhưng đi được nửa đường, bỗng nhiên dừng lại, quay ngược trở về.
Ánh đèn nhàn nhạt, chiếu đến gò má trắng nõn nà của cô. Mùi thơm vừa rồi cô tiếp cận giống như không hề tan đi, vẫn âm thầm chuyển động trong không khí rồi lên men.
Lần trước cô nói được thì làm được, không tiếp tục dùng sữa tắm mùi sữa bò của Giang Tiểu Sán nữa, mà dùng chai sữa tắm có sẵn trong phòng. Mùi thơm là mùi lúc trước cô rất yêu thích, cùng loại với mùi nước hoa Burberry Body kia.
Mùi hương gỗ thêm một chút xạ hương nhu hòa, tơ lụa mềm mại, mang đến cảm giác như một tấm lụa mỏng lướt qua làn da.
Một loại quyến rũ dịu dàng.
Giang Dự Thành phát hiện mùi hương kia so với mùi sữa bò chẳng tốt hơn được chút nào.
Anh nhìn khuôn mặt nhỏ phiếm hồng của Trình Ân Ân, đứng ở đằng kia do dự muốn nói nhưng lại thôi, trong lòng giống như có một tấm lụa mỏng phất qua.
Thật ra trong nháy mắt, anh dường như muốn vươn tay, kéo cô đến trong ngực.
Trình Ân Ân lấy hết dũng khí, mới xấu hổ mở miệng nói ra:
“Chú Giang, tiền lương của tôi khi nào mới đưa vậy?”