Vô Tình

Chương 1




Giữa hè, một ngày nắng hè chói chang. Một vùng hoang vu tại Giang Nam, cây cỏ dày đặc vẫn không thể che bớt cái nắng nóng được vài phần. Ngay cả trong u cốc có cổ thụ che trời mà ánh nắng vẫn xuyên thấu qua những khe lá thật nhỏ, rắc những mảnh vàng chói mắt khắp dọc đường mòn.Ngoài Vô Tình cốc, phía cuối đường mòn, có một cái ngã ba.

Đi thẳng là vào thành Tô Châu, một trong những thành trấn phồn hóa nhất Giang Nam, đi đường bên trái là vào kinh đô Trường An, đi đường bên phải là xuôi về phương Nam.Ngay ở cuối đường mòn, một lá cờ vải trắng có thêu một chữ “Trà” nằm sát bên một mái nhà tranh nho nhỏ, cho thấy đây là nơi cung cấp điểm dừng chân nghỉ mệt cho khách qua đường.

Chủ nhân của trà *** là một lão nhân tuổi tác đã cao, đang ghé vào trên mặt bàn ở buồng trong ngủ gật. Chòm râu hoa râm giống như cây cỏ khô mùa thu, ở dưới hơi nóng phả ra của khí trời hơi hơi rung động. Một ngày đại nhiệt như vậy, căn bản không có khách nhân tới cửa. Tuy rằng hiểu được điểm này, nhưng ông chủ cũng không nguyện ý đóng cửa sớm đi nghỉ tạm.

Việc buôn bán của mỗi người đều có phương thức riêng —Lão nhân hiểu được mình đã già rồi, có thể chống đỡ được cuộc sống đến nay đối với ông ta mà nói đã là ngoài mong đợi, cho nên ông ta chỉ có thể ở trong này ôm cây đợi thỏ mà chờ khách nhân tới cửa.

“Ông nội. . . Ngươi xem. . . Có người đến đây!”

Thanh âm non nớt của đứa cháu gái vang lên ở bên tai lão nhân, lão nhân lập tức tỉnh táo lại.

Thật sự có người đến đây!Một nam nhân trẻ tuổi, từ phía u cốc chậm rãi đi tới.Ánh sáng nhỏ vụn chậm rãi soi tỏ hai má của y, màu da nhiều năm không thấy ánh mặt trời lược hiển trắng nõn.

Từng bước, lại từng bước. . .

Hắn đi rất chậm rất chậm, tư thế ngưng trọng mà cứng còng, phảng phất cùng mặt đất có thâm cừu đại hận, mỗi một bước đều giống như phải thải ra một cái lỗ thủng.

Một thân áo vải tẩy đến nỗi trở nên bạc trắng, giống như biểu tình trên khuôn mặt y, đờ đẫn mà lãnh ngạnh.

Theo bước chân người nọ càng đi càng tới gần, lão nhân chỉ cảm thấy độ ấm bốn phía thẳng tắp hạ xuống.

“Công tử khỏe không*, đã lâu không thấy.” (* Công tử nhĩ hảo: Một câu chào, không phải thực sự hỏi về sức khoẻ.)

Lão nhân vội đứng lên chào hỏi, đãi khách phải ân cần có lễ, đây là nguyên tắc hàng đầu trong việc buôn bán của ông ta.

“Đã lâu không thấy.”

Thấp trầm, cứng nhắc, thanh âm phảng phất như xác chết không hề có cảm xúc, lão nhân lại đánh cái rùng mình.

“Công tử mời ngồi, vẫn như cũ a? Một chén nước chè xanh, năm cái bánh bao?”

Tiếp đón vị khách rất quen thuộc, lão nhân cho rằng điểm này là phi thường trọng yếu. Nếu có điều gì khiến lão nhân cảm thấy tự hào thì đó là trí nhớ của lão, tuy rằng tuổi tác đã cao, nhưng chỉ cần là những khách nhân đã từng đặt chân đến trà *** của lão, lão đều có ấn tượng.

“Ân.”

Người nọ thong thả ngồi xuống, thân thể thẳng tắp, đưa tay đặt ở trên chân, vẫn không nhúc nhích.

Một trận gió nóng quất vào mặt, mấy thanh cột nhà lỏng lẻo kêu càng cấp bách.

Ngoài trà *** mặt đường tràn ngập bụi mù, tầm mắt đều vì hơi nóng bốc lên mà trở nên có vài phần mơ hồ.

Người nọ ngay cả ánh mắt đều không nháy một chút, trên trán không có một giọt mồ hôi, sợi tóc không có một chút hỗn độn. Phảng phất giờ phút này y không phải đang ở trong cái nắng hè chói chang mà là núi băng Thiên Sơn.

“Ta xem công tử ngài đây là muốn ra khỏi Vô Tình cốc để phó ước so kiếm?” Lão bá vừa châm trà, vừa ân cần hỏi han.

“Ân.” Thủy chung là thanh âm cứng nhắc.

“Vẫn là cùng một người sao?”

“Ân.”

“Ta chưa bao giờ nghe nói có người như vậy, bị ngài đả bại nhiều lần vậy mà còn sống chết phải quấn quít lấy ngài tỷ thí, cũng thật không sợ xấu mặt.”

Nam tử kia không nói, bưng bát nước chè xanh uống một hơi cạn sạch.

“Như vậy đã liên tục ba năm rồi đi, ngài hàng năm đều vì hắn xuất cốc một lần, ta thấy người nọ nhất định là một đối thủ mà công tử phi thường coi trọng.”

Liên tục ba năm, lão nhân đều thấy nam nhân tái nhợt mà lãnh ngạnh này, bằng những bước chân nặng nề như cũ, từ trong Vô Tình cốc sâu không thấy đáy đi ra, ở cùng một địa phương, cùng một thời gian, gọi cùng một món đồ ăn thức uống.

Tuy rằng khách qua đường đâu chỉ trăm ngàn, nhưng bởi vì sự kỳ lạ cùng cổ quái người của trẻ tuổi này mà lão nhân có ấn tượng khắc sâu phi thường.

“Lần cuối cùng.”

Buông chén trà, trầm ngâm trong chốc lát, nam tử kia đột nhiên nói.

“A?” Lão nhân khó hiểu.

“Lần này là lần cuối cùng ta cùng hắn so kiếm.”

Thanh âm không hề có cảm tình, nam tử đứng dậy, nhận lấy bánh bao do lão nhân đưa qua, cẩn thận mà thong thả gói lại, bỏ vào trong ngực áo.

Động tác của y luôn luôn rất chậm, nói chuyện cũng rất chậm, phảng phất đều là trải qua thâm tư thục lự* mới nói ra. (* suy nghĩ cân nhắc kỹ càng.)

Đây là tác phong nhất quán của y. Từ trước đến nay y luôn hiểu rõ về bảo tồn tinh lực, nhất là tại vùng đất chói chang nắng nóng này, lại sắp phải gặp một đối thủ khó chơi, y lại càng không nguyện ý lãng phí chút khí lực nào.

Cho nên y thực cẩn thận, rất cẩn thận, đây cũng là một nguyên nhân chủ yếu nhất khiến y luôn luôn hùng cứ địa vị đầu bảng trên võ lâm”Kiếm khách bảng”.

Có đôi khi đề danh thứ nhất, cần dựa vào không chỉ có là thực lực, mà còn cần tâm trí, mưu kế, cùng suy tính chu toàn.

“Công tử ngài phải đi rồi? Vậy khi nào ngài trở về?”

Nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng của nam tử, lão bá không khỏi nói nhiều một câu. Bóng dáng lãnh tuyệt khẽ chững một chút, mặt trời đã khuất, nhưng toàn thân y lại tản ra hàn khí như băng tuyết.

“Có lẽ là hôm nay, có lẽ vĩnh viễn cũng không trở về.”

Thanh âm lạnh lùng truyền vào bên tai, đợi lão bá phục hồi tinh thần lại, người đã biến mất ở phương xa!

*********

Thu Thủy các, Nghênh Phong viện ——

Cầu Thu Thủy, đem hồ Thu Thủy một phân thành hai.

Hai bên bờ hồ cây cỏ xanh mát khắp mặt đất, cây tử đằng rủ phất phơ. Nơi đây tựa như tiên cảnh băng thanh ngọc khiết giữa chốn nhân gian.

Gió mát lướt qua, nước gợn lăn tăn.

Gió nhẹ lướt, tấm mành lụa mỏng màu trắng nhẹ nhàng phất động, đem hồng trần khinh mộng đều ngăn cách ở ngoài sa trướng.

Bàn tay trắng nõn, đàn huyền trong trẻo, tiếng đàn chợt khởi. Mười ngón nhỏ dài, như gió qua trúc, như lá chao liệng…

Tiếng đàn giống như mộng ——

Giống như một hồi mộng đẹp vĩnh viễn cũng không hồi tỉnh.

Mỹ nhân như nước ——

Như một hồ nước thu xanh trong soi bóng vạn vật.

Tạ Thu Thủy —— Tô Châu đệ nhất hoa khôi, Giang Nam danh kỹ danh trì thiên hạ, sắc nghệ song tuyệt.

Nàng ở trong Thu Thủy các, đánh đàn.

Tay nàng gảy nhẹ cây đàn cầm tinh tế, ánh mắt của nàng lại không ngừng miết hướng thân ảnh anh tuấn ngồi tựa bên lan can.

Ánh mắt đẹp như nước hồ thu, mang theo một tia nhu tình nồng đậm, còn mang theo một chút ai oán nhạt nhẹ dường như đang nén giận sự lơ đãng của tình nhân …Chỉ tiếc một người nam nhân khó nắm bắt như vậy đến bây giờ vẫn không phải là tình nhân của nàng.Mà hồi đáp lại ánh mắt diễm lệ của nàng là một mạt tươi cười mê người bên khóe môi của nam nhân.

Hắn cười, cơ hồ có thể làm gió nhẹ đều đình chỉ hô hấp. Dịch Thần một tay cầm Hà Hương gạo nếp cao*, lười biếng mà tựa vào bên lan can, một tay lơ đãng bẻ từng miếng điểm tâm, ném vào trong hồ, khiến đàn cá chép xôn xao truy đuổi. (* một loại bánh)

Hắn không khỏi nhẹ nhàng cười, hai mắt mị thành một vòng trăng non.

Có thể trở thành người nam nhân quen thuộc của Thu Thủy các, phi phú tức quý, cho dù là vương tôn công tử cũng không có gì đáng ngạc nhiên .

Nhưng Dịch Thần là ngoại lệ, hắn ăn mặc cực kỳ mộc mạc.

Chỉ có một bộ y phục nhăn nhúm, không có trang sức gì, rộng thùng thình lơi lỏng mặc ở trên người, toát ra một phần lười biếng. Nếu ăn mặc hảo hảo một chút, không hề nghi ngờ, hắn càng có vẻ như ngọc thụ lâm phong, tư thế oai hùng xuất trần.

Cố tình hắn chính là thích ăn mặc khoan rộng thùng thình, hắn cho rằng quần áo không phải mặc cho người khác xem, chỉ cần chính mình cảm giác hảo là tốt rồi, mà người khác nói cái gì, làm cái gì, hắn lại càng không đi để ý, hắn chỉ để ý cảm giác của chính mình.

Cảm giác hảo là được rồi!

Tựa như hôm nay, là một ngày cho hắn cảm giác rất đúng, thật là tốt ngày.

Tâm tình tốt lắm, thời tiết cũng tốt, hết thảy đều phá lệ tốt.

Nghĩ đến lập tức đã được nhìn thấy người kia, tâm tình liền rất tốt.

Đôi mắt mỉm cười càng loan .

Tiếng đàn đột nhiên ngừng, dư vị liễu liễu*. (* dư âm cảm xúc còn phảng phất không dứt)

“Hảo một khúc Tiêu tương thủy vân! Ý cảnh nhẹ u nhã, mấy tháng không thấy, cầm nghệ của nàng lại tiến bộ không ít.” Dịch Thần cười khen.

Tạ Thu Thủy dừng tay đàn, liên bước nhẹ nhàng*, đi đến bên người Dịch Thần. (* = gót sen)

Dáng người tao nhã, như một đóa hoa sen lay động nở ra ở trong nước.

“Đây là khúc đàn Thu Thủy khổ luyện hơn một tháng, riêng hiến cho công tử, có hợp ý ngài hay không?”

“Ta đương nhiên thích.”

Tạ Thu Thủy cười tươi tỏa sáng, như một đóa hoa nở rộ.

“Công tử hôm nay hưng trí thật tốt, có chuyện gì đáng giá cao hứng sao?”

Hai tròng mắt như nước, thật sâu chiếu về phía khuôn mặt tuấn lãng phi phàm.

“Đúng vậy, hôm nay ta sẽ đi gặp một người.”

“Là ai vậy?”

“Một mỹ nhân rất có cá tính.”

Dịch Thần cười nói, trong đầu hiện lên khuôn mặt của người kia.

“Đẹp hơn so với thiếp hay sao?”

Mắt đẹp hàm u*, trong suốt như nước. (* u buồn)

“Hắn khác với nàng.” Dịch Thần nhìn thấy nàng nói: “Không thể đánh đồng.”

“Người này thật sự bất đồng người thường đến vậy? Xem ra công tử rất trọng thị* nàng.” (* xem trọng)

“Đúng vậy, ta theo đuổi hắn ước chừng đã ba năm đâu! Đến bây giờ còn chưa tiếp cận được!” Dịch Thần cười nói.

“Úc? Thiên hạ lại có nữ tử như vậy?”

Tạ Thu Thủy không khỏi ngạc nhiên nói, nghĩ bằng vào Tô Châu hoa khôi chi tư* của nàng, mọi cách ôn nhu, hắn đều có thể thờ ơ, không biết mỹ nhân là như thế nào thiên tư quốc sắc mới có thể bắt được trái tim của nam tử trước mắt này. (* tư chất)

“Không biết Thu Thủy có duyên gặp được vị mỹ nhân kia một lần?”

“Hắn nha…” Dịch Thần cười khổ lắc đầu nói: “Chính là khó nói thật sự. Ta hàng năm cũng chỉ có thể nhìn thấy hắn một lần, phần lớn thời gian hắn đều ẩn cư ở thâm cốc, không hay đi ra.”

“Bất quá hắn càng khó có thể thân cận, ta lại càng muốn đi thân cận hắn.”

Dịch Thần cười sờ sờ cái mũi nói, đây là động tác theo thói quên của hắn.

“Công tử có từng biểu lộ tâm ý với nàng?”

“Chỉ sợ ta nói , hắn sẽ một kiếm xuyên tâm đục lỗ ở trên người ta, sau đó hung hăng đá cho mấy đá, lại phun một ngụm nước miếng.” Dịch Thần cười khổ nói.

Tạ Thu Thủy không khỏi mỉm cười.

“Nàng đã vậy còn quá lợi hại?”

“Kiếm pháp của hắn so với ta tốt hơn một bậc, cho nên cho dù dùng sức mạnh cũng không được. Ai, thật sự là hao tổn tâm trí.”

“Xem ra… Công tử sớm đã đối với nàng cảm tình đầu nhập*?” Tạ Thu Thủy nói. (* ý nói tình thâm, si tình, nghiêm túc)

“Cảm tình đầu nhập?”

Đem mảnh gạo nếp cao cuối cùng ném vào trong ao, Dịch Thần vươn thẳng thân mình, nhìn ra ven hồ xa xa một lúc lâu, chậm rãi nói: “Có lẽ đi! Dù sao từ ánh nhìn đầu tiên ta thấy hắn, đã không thể kìm chế được bước chân của mình, dường như nhất định phải đi theo bên cạnh hắn, một bước cũng không muốn rời. Những lúc không thấy được hắn, vô luận làm cái gì, đều kìm lòng không được mà nghĩ đến hắn… Tuy rằng tính tình của hắn thật sự là vừa xấu vừa cứng.”

“Cuối cùng thiếp cũng coi như đã hiểu được…” Tạ Thu Thủy cười.

“Hiểu được cái gì?”

“Công tử nhìn như phong lưu, kì thực rất giữ lễ. Mặt như đa tình, kì thực chung tình.”

“Phải không?” Dịch Thần cười nói.

“Thu Thủy bất tài, chỉ có thể tặng chàng một lời.”

“Mời nói.”

“Liệt nữ sợ triền lang.”

“Ý của ngươi là…” Hai mắt Dịch Thần sáng ngời.

“Nữ tử tính cách trinh liệt đến mấy, cũng không thắng được người khác theo đuổi bám riết không tha, nếu công tử có thể kiên trì bền bỉ, nhất định có thể thành sự.”

“Nói không sai! Thật không hổ là hồng nhan tri kỷ của ta!” Dịch Thần cười to nói.

“Chúc công tử mã đáo thành công.”

“Cảm khanh tuệ tâm, như hoa giải ngữ*.” (* Ý nói trí thuệ thông minh động lòng người, lời lý giải thông thấu quý giá như hoa như ngọc)

Thanh âm như sóng nước gợn lan ra xa, một đạo bóng dáng như cánh nhạn hồng, giây lát lướt qua.Chỉ còn lụa trắng phiêu phiêu, mỹ nhân tựa cửa, buồn bã trông về phía xa.Dưới chân sinh gió, Dịch Thần đã vận công xẹt qua mặt hồ. Mặt trời lên cao, canh giờ ước hội đã đến.

Một ước hội sống chết hàng năm phải đi!

Một con người độc đáo hàng năm phải gặp!

Bộ nì rất có không khí kiếm hiệp a! ^^ Ta thích! ^^

Lướt qua hồ Thu Thủy, bay về phía sườn núi phía đông nam, mất thời gian khoảng một chén trà nhỏ, Dịch Thần đi vào Đông Hổ khâu, phía sau Vân Nham tự.Đây là tòa cổ tự trăm năm tuổi, phía sau núi cây xanh thành rừng – có câu “sống già thành đại ca”, cổ mộc che trời, gió lạnh phơ phất, là một chỗ tu hành luyện thân tuyệt hảo.

Ngắt một nhánh lá cỏ ngậm ở trong miệng, Dịch Thần chán đến chết mà nằm trên bãi cỏ giữa hai cây cổ thụ, ngửa đầu nhìn ánh nắng xuyên qua kẽ lá, tính tính thời gian.

Như thế nào còn chưa tới? Lần nào cũng tới trễ! Cũng không phải nữ nhân, lại luôn như vậy ma cọ xát cọ*. (*dùng dằng, chậm chạp)

Bất quá hắn có cũng đủ kiên nhẫn để chờ đợi, chờ đợi ngày này, hắn đã đợi một năm , không so đo nhiều thêm mấy canh giờ.

Từ trong miệng truyền đến mùi cỏ xanh cùng bùn đất ngai ngái, Dịch Thần dang rộng chân tay, đại lạt lạt mà nằm ở trên cỏ, lơ đãng hồi tưởng hoàn cảnh lần đầu tiên cùng người nọ gặp mặt …

Trời xanh trong, có điều mặt trời nóng rát một chút… Rốt cuộc là vào thời điểm nào gặp gỡ cái tên lạnh như băng kia đâu?

Một chút một chút nhai đầu cọng cỏ bắt trong miệng, Dịch Thần thầm nghĩ: hẳn là là ba năm trước kia …

Cũng là một ngày mùa hè như thế này, cũng là một ngày mặt trời chói chang oi bức như thế này, cũng là một ngày chán đến chết như thế này…

Giang hồ vẫn vậy, rộn ràng nhốn nháo diễn xuất ân oán tình cừu.

Nhưng ngay tại trong chốn giang hồ này, hắn, gặp y.

Chính là một lần xảo ngộ mà thôi.

Một kiếp sống, một đời người ngắn ngủi mấy mươi năm nhưng không ai có thể đoán trước được, đã xảy ra một chuyện xuất kỳ bất ý* như vậy. (* chuyện ngoài ý muốn)

Lúc hắn nhìn đến nam nhân kia lần đầu, trong đầu liền hiện lên hai chữ: lãnh, ngạnh.

Lãnh đắc tượng* sông băng Thiên Sơn, ngạnh đắc tượng nham thạch đáy biển. (*đến mức giống như)

Một nam nhân kỳ lạ phi thường, lại độc đáo phi thường.

Một nam nhân mà kẻ khác chỉ cần liếc mắt một cái là có thể chú ý tới!

Cứ việc y chọn một chỗ ngồi ít được chú ý nhất trong khắp toà “Trạng Nguyên lâu”, nhưng Dịch Thần vẫn liếc mắt một cái liền thấy được y!

Y lạnh lùng ngồi ở trong góc âm u ấy, cách ly cùng mọi người.

Thần tình của y lạnh lùng mà đờ đẫn, trên gương mặt anh tuấn, ngay cả những đường cong đều có độ cứng như điêu như khắc, vì thế khiến hình dáng khuôn mặt càng thêm rõ ràng, thâm thuý.

Kiếm chưa ra khỏi vỏ, hàn khí đã bốn phía.

Người của y, giống như một thanh lợi kiếm hàn khí bốn phía!

Dịch Thần không khỏi nhìn nhiều nam nhân kia một cái.

Người nọ đang từng ngụm từng ngụm ăn đồ ăn, thắt lưng thẳng tắp, cả người cương đắc tượng một khối đá tảng, biểu tình thực nghiêm túc, động tác rất chậm, thực chuyên tâm, phảng phất trên đời này đã không có chuyện gì so với đem đồ ăn trước mắt đều ăn sạch còn trọng yếu hơn.

Cước bộ* vừa chuyển, như ma xui quỷ khiến, Dịch Thần đột nhiên buông tha ý định đến chỗ ngồi quen thuộc cạnh lan can lầu hai nhìn ra Lâm giang, ngồi xuống ngay phía đối diện nam tử ấy. (* bước chân)

Người nam nhân xa lạ ấy hiển nhiên đã gây cho hắn lòng hiếu kỳ thật lớn, mà hắn lại cố tình là là một kẻ rất hiếu kỳ, thực thích vô giúp vui*. Vì thế hắn ngồi ở trước mặt y, mặc cho khuôn mặt đối phương tản ra hàn khí “Sinh ra chớ gần” thập phần rõ ràng, mặc cho những người khác đều tránh cỗ hàn khí này xa thật xa. (* Cái kiểu e sợ thiên hạ bất loạn ấy mà! ^^)

Nhưng cố tình Dịch Thần lại thích làm chuyện gây hoạ như vậy, hắn cố tình đến ngồi ở trước mặt y, hắn mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, hắn chỉ dựa vào cảm giác mà đi làm chuyện mình muốn làm.

Nam nhân này, cho hắn cảm giác rất tốt!

Chỉ tiếc, từ đầu đến cuối, sau khi hắn ngồi xuống, nam nhân kia vẫn từng ngụm từng ngụm mà ăn đồ ăn, ngay cả đầu cũng không từng nâng lên một chút —— hoàn toàn thờ ơ.

Dịch Thần lại phát hiện, so với một bàn tràn đầy đồ ăn cùng Nữ nhi hồng thượng đẳng mà hắn gọi lên, những đồ ăn mà người kia gọi quả thực có thể dùng hai chữ “keo kiệt” để hình dung.

Một chén lớn cơm trắng, đồ ăn chỉ có giống nhau —— ma bà đậu hủ.

Y gắp một miếng đậu hủ, lại thêm một miếng cơm, nhàn nhã.

Dịch Thần lại thật sự nghĩ không ra vì sao y có thể ăn ma bà đậu hủ ăn đắc* nghiêm túc đến như vậy, dường như món ngon trên đời cũng chỉ có ma bà đậu hủ. (* được)

Dịch Thần tuy rằng không có nghiên cứu về y phục, nhưng đối với ẩm thực lại cực kỳ chú ý. Hắn cho rằng một người nếu không hiểu ăn, quả thực tựa như kẻ mù không biết xem mỹ nhân. Mà một người nam nhân khi ăn cơm không dùng rượu, quả thực đáng giận tựa như một đầu trâu hoang cài hoa mẫu đơn!

Hai loại người này đều khiến hắn không thể chịu đựng được.

Hắn bắt đầu cảm thấy thật đáng tiếc.

“Uy, huynh đài.” Dịch Thần rốt cục nhịn không được mở miệng. “Giang hồ hữu duyên, bình thủy tương phùng, khả nguyện tại hạ mời ngươi uống một chén?”

Trên mặt hắn còn lộ vẻ tươi cười vạn nhân mê, một loại tươi cười mà hắn tin tưởng bất luận kẻ nào, cho dù nam nhân hay nữ nhân, đều không thể cự tuyệt.

Sau đó, hắn tràn ngập tự tin mà đem chén rượu đựng Nữ nhi hồng đặt xuống trước mặt nam tử kia.

Nam tử kia thong thả đem ngum cơm ở trong nuốt xuống, đầu vẫn chưa nâng. Dịch Thần chỉ có thể nhìn thấy vầng trán rộng cùng chiếc mũi cao thẳng của y.

Hắn kìm lòng không được mà sờ sờ cái mũi của mình, đột nhiên cảm thấy được cái mũi từng khiến mình kiêu ngạo kia kỳ thật cũng không thấy được cao thẳng chỗ nào.

Cuối cùng, người nọ không hề để ý đến hắn.

Dịch Thần thấy y đã ăn sạch tất cả khối đậu hủ lớn, còn lại những miếng đậu hủ vụn nhỏ đến ngay cả chiếc đũa đều gắp không nổi, nhưng y cũng không chịu lãng phí. Y cầm lấy thìa, đem tất cả đậu hủ đều đổ lên bát cơm, sau đó lại từng ngụm từng ngụm mà đem cơm ăn sạch sẽ, một hạt cũng không thừa.

Dịch Thần đột nhiên nuốt nước miếng. Hắn tin tưởng, hơn nữa là phi thường tin tưởng, nam nhân này không phải đã ba ngày không ăn cơm, thì cũng là đã bị đói đến sáu bữa. (Có gì khác ?=.=)

“Đại hiệp! Anh hùng!”

Dịch Thần lại hô.

“Uy, ngươi có nghe ta nói hay không? Ta đang nói chuyện với ngươi!”

Người nọ bảo trì nguyên dạng.

“Chẳng lẽ là một kẻ điếc?”

Dịch Thần vươn dài cổ, suýt chút nữa mặt đụng vào chóp mũi nam tử.

“Huynh đài làm gì cự nhân vu ngàn dặm* như thế đâu?” (* né tránh giao tiếp cùng người khác)

Dịch Thần biết da mặt mình luôn luôn đủ dày, nhưng đây là trong những chuyện liên quan đến nữ nhân, hắn không nghĩ tới đối với một nam nhân lần đầu tiên gặp mặt mình cũng sẽ bắt đầu tử triền lạn đánh*. (* = bám dai, thà chết không buông )

Nam nhân kia ăn miếng cơm cuối cùng trong chén xong, rốt cục chậm rãi ngẩng đầu lên. Chợt tiếp xúc đến con ngươi đen của y, Dịch Thần cả kinh.Đôi mắt dưới mái tóc đen, lãnh triệt tận xương, giống như hai cọc băng nhọn, cơ hồ có thể làm người ta tổn thương do giá rét.

Hảo lạnh lùng ánh mắt!

“Ngươi thực phiền! Giống như ruồi bọ!”

Gì? Người này nói chuyện hảo độc!

Vẻ mặt ý cười sáng lạn cùng tự tin tràn đầy bị những lời này của y xoá sạch.

Dịch Thần quả thực không thể tin tưởng vào tai của chính mình, ý định của hắn chính là đến giao bằng hữu đâu! Đối với một mỹ nam tử thiên hạ vô song, gầm trời ít có, ngọc thụ lâm phong thiên hạ đệ nhất như hắn, có nụ cười mê người như vậy, có thái độ thân thiết hiền lành như vậy, y cư nhiên nói hắn là một con —— ruồi bọ!

Quả thực là … Rất, rất, rất quá đáng! Thiên hạ có ruồi bọ anh tuấn giống như hắn vậy sao?

Nhưng ở dưới ánh mắt lãnh huyết vô tình kia, Dịch Thần đột nhiên cảm thấy mình giống như bị đông lạnh đến một câu cũng không nói nên lời.

Trời thực nóng, thật sự rất nóng!

Có thể ở trong nhà mọi người đều tận lực ở nhà tránh nắng, vào buổi trưa “Trạng Nguyên lâu” chỉ có thưa thớt vài vị khách, sinh ý* cũng không tốt lắm. (* việc làm ăn buôn bán)

Tất cả mọi người đều có chút cảm giác buồn ngủ, *** tiểu nhị buồn bã ỉu xìu lau bàn, chưởng quầy lại ghé vào quầy tiền ngủ gà ngủ gật.

Trên đường nhóm bán hàng rong cố chịu đựng cái nóng, chưa từ bỏ ý định thu hút khách nhân.”Trà lạnh … Nước đường phèn …” Thanh âm khản cổ hữu khí vô lực ẩn ẩn truyền đến.

Đột nhiên, bên ngoài Trạng Nguyên lâu truyền đến một trận huyên náo. “Đại gia, tha mạng a, ta không dám … nữa !” Tiếng khóc mảnh mai của nữ tử vang lên ở ngoài cửa.

“Hừ! Nào có chuyện gì tiện nghi như vậy, không cho ngươi chút giáo huấn, ngươi còn tưởng rằng lão tử đều ngồi không!”

Một nam nhân vạm vỡ cầm trong tay cương đao sáng chói, hùng hùng hổ hổ trước một nữ tử, chỉ thấy nàng này tóc mây tán loạn, trên người quần áo hoa lệ lại mỏng manh khiến kẻ khác vừa thấy liền biết là thanh lâu nữ tử.

“Cầu ngài buông tha ta đi! Ta lần sau cũng không dám bỏ trốn … nữa!” Nàng kia anh anh khóc, vì nhịn không được nỗi đau nhức từ cổ tay truyền đến mà cầu xin không thôi.

“Mẹ nó! Nếu đã bị cha ngươi bán, liền thức thời chút, ngoan ngoãn tiếp khách cho đại nương, lần sau nếu ngươi còn dám trộm đi nửa bước, lão tử đánh gãy chân ngươi!”

Nàng kia bị đẩy ngã lên cánh cửa “Trạng Nguyên lâu”, thở gấp ra sức đứng lên, dưới lớp lụa xanh, bộ ngực đẫy đà như ẩn như hiện.

“Mau đứng lên, đừng giả chết!” Người nam nhân vạm vỡ không chút nào thương tiếc mà hung hăng đá nàng kia một cước.

Không ai đi ra xen vào việc của người khác, đầu năm nay, người hành hiệp trượng nghĩa đã càng ngày càng ít .

“Công tử, cứu ta!” Nàng kia loạng choạng đứng dậy, lại xuất kỳ bất ý chạy vào trong “Trạng Nguyên lâu”.

Dưới bạo lực lăng nhục, nàng thầm nghĩ bắt lấy một “cành cây” gần nhất để bấu víu.

Rất không may, nam tử ngồi phía đối diện với Dịch Thần liền trở thành “cành cây” này, bởi vì hắn ngồi gần cửa nhất.

“Công tử, cầu ngài cứu ta! Nếu ngài không cứu ta, sau khi trở về ta nhất định sẽ bị bọn họ đánh chết!” Nàng nắm chặt bàn tay nam tử kia, một tiếng thánh thót cầu xin.

Nàng thật đúng là cái mỹ nhân na!

Dịch Thần không khỏi thầm nghĩ, một đầu tóc dài đen nhánh, mặt trái xoan thanh tú, màu da như ngọc, nhất là một đôi mắt to sở động lòng người, trong suốt như nước, nước mắt còn tại trong đó không ngừng đảo quanh.

Là một nữ tử mềm mại có thể kích khởi ý muốn bảo hộ của bất cứ một nam nhân nào.

Nếu không phải hắn thật sự quá mức tò mò, muốn nhìn một chút phản ứng của nam tử trước mắt, hắn nghĩ hắn nhất định sẽ động thân mà xuất đầu.

Tuy rằng đầu năm nay người hành hiệp trượng nghĩa đã không còn nhiều lắm, nhưng chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vẫn là chuyện phải làm. (Thần Thần 35!)

Vì thế, hắn không chớp mắt mà theo dõi y, nhìn xem y sẽ làm như thế nào.

Sau đó…

Chỉ thấy người nọ chậm rãi nâng tay lên, đưa ra phía trước…

Y cầm lấy ấm trà đặt ở trước mặt mình, ngã một chén nước chè xanh, sau đó, tay phải cầm lấy chậm rãi uống. Bởi vì cả cánh tay trái của y đều bị nàng kia nắm chặt , căn bản không động đậy .

Hắn vừa không tránh khai, cũng không hưởng ứng, vừa vô biểu tình, lại không nói lời nào.

Chính là chậm rãi, chậm rãi, uống trà.

“Công tử! Thỉnh công tử cứu cứu Tiểu Thúy. Chỉ cần công tử chịu ra tay, Tiểu Thúy nguyện làm trâu làm ngựa, chịu mệt nhọc…”

Mỹ nhân khóc càng lợi hại hơn , toàn thân đều run lên, cả người đều vì hoảng sợ mà cơ hồ tê liệt ngã xuống trên người nam tử, Dịch Thần liếc mắt một cái liền nhìn đến nàng cơ hồ đem cả bộ ngực đều dựa vào ngực nam tử kia.

Ân… Ngực rất lớn, tần suất rung động rất cao… Dịch Thần thầm nghĩ.

Nhưng người nọ dường như không có phản ứng gì… Trên mặt y, căn bản không có nửa điểm biểu tình.

Vẻ mặt không có biểu tình, càng hiển lãnh khốc.

“Mẹ nó, ngươi chán sống!”

Đại hán chạy đuổi theo vào “Trạng Nguyên lâu” giật lấy nàng kia, nàng kia nhất thời bị đẩy về phía trên bàn Dịch Thần bọn họ, chén bát bay đi, nước vẩy khắp đất.

“Công tử!”

Trên mặt nàng kia hiện lên năm đạo vết máu, môi anh đào cũng bị đánh vỡ, thống khổ đáng thương nói không nên lời, một đôi mắt to trong suốt cũng không hết hy vọng mà nhìn thấy y, không tiếng động mà cầu xin , mong y có thể ra tay tương trợ.



Nam tử kia nắm chén trà trong tay, lại hớp một ngụm, chậm rãi đem nó uống cạn.

Đôi mắt y, từ đầu đến cuối chỉ nhìn chằm chằm chén trà này, vẻ mặt của y, từ đầu đến cuối đều không thay đổi dù chỉ một chút.

Dịch Thần rốt cục không kiềm chế được, bật người đứng dậy. “Uy, lão huynh, ngươi cũng quá đáng quá đi! Mắt thấy một thiếu nữ chịu khi dễ.. .”

Đang nói líu lo bỗng im bặt!

Bởi vì hắn đã thấy một tia hàn quang!

Hàn quang không phát ra từ đôi mắt nam tử kia! Cũng không phải đến từ cương đao trong tay đại hán!

Hàn quang đúng là đến từ bàn tay nhỏ nhắn của nàng kia!

Ngọc thông tú thủ*, mười ngón nhỏ dài. Không biết từ khi nào, trong móng tay lại bay ra ngân châm dài chừng một tấc! (*Ý nói bàn tay thanh tú, đẹp như hoa như ngọc)

Ngân châm chợt lóe, hàn quang đột bạo! Hướng về đôi mắt nam tử kia đâm tới!

Phong vân nổi lên, hoành biến chợt sinh*! (* ý nói đột biến phát sinh)