Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 64




Mấy ngày liên tiếp Viên Hạo cùng An Tâm và An Bình đều bận bịu công việc trong nông trường cùng không gian, bởi vì thời tiết có thể trồng dưa chuột, hạt giống dưa chuột đều là một mình Viên Hạo làm, vì vậy mà cậu vô cùng bận bịu, đặc biệt hai tiểu nông trường liền nhau, dĩ nhiên lại đăng kí dưới danh nghĩa An Tâm cùng An Bình, nói cách khác tất cả đều là công nhân của An gia, cuộc sống sau nay đều phải dựa vào An Tâm cùng An Bình, trên thực tế chính là dựa vào Viên Hạo. Khi Viên Hạo cùng An Tâm An Bình biết được chuyện này thì vừa tức vừa giận.

“Em nói, tại sao lại lập hai tiểu nông trường gần chỗ chúng ta, hóa ra là mong chúng ta quản.” An Tâm quả thực muốn mắng Dương Phi cùng Lý Ích một trận.

“Cũng đúng, chẳng trách công nhân bên trong đối với chúng ta vừa sợ lại kính, làm nửa ngày, hóa ra là đến nương tựa chúng ta.” Viên Hạo cũng nở nụ cười.

“Quên đi, hiện tại nghĩ cách dạy bọn họ trồng dưa chuột, chỉ hi vọng bọn họ thực sự giống như Lý Ích nói, có thể giúp đỡ được chúng ta.” An Bình khuyên bảo.

“Giúp được việc khó khăn, mười đứa bé, đánh rắm sẽ không làm, chỉ biết ăn thứ tốt, mười người già yếu bệnh tật, còn phải có người chăm sóc a. Còn lại bốn mươi á nhân, thân thể cũng không cường tráng, ai biết bọn họ làm được bao nhiêu?” An Tâm thở phì phò nói. (Editor: ngươi cũng là á nhân thân thể không cường tráng, ăn thì ăn ngon làm lại không được gì còn nói ai >0<)

“Được rồi, nói những thứ này cũng không ý nghĩa. Trước hết đem bọn họ gọi tới, đơn giản dặn dò một chút, theo chúng ta học. “ Viên Hạo lắc đầu, mọi chuyện đến nước này tức giận cũng không làm được gì cả. Lần này lại bị Lý Ích cùng Dương Phi tính kế. Hai người này hiện tại hiện tại làm quan lớn như vậy, còn suy nghĩ chuyện nhỏ nhặt này, nhức tới cũng thực khó dễ bọn họ, thực sự là không bột không gột lên hồ a, đây cũng là bởi vì chính phủ quá nghèo a.

Mới nói, Lý Ích liền đưa tới cửa, hắn lén lút đến nên chỉ dẫn theo hai bảo tiêu, hiện tại thân phận cùng địa vị hắn càng cao hơn trước, xuất hành càng thêm cân nhắc đến vấn đề an toàn, Viên Hạo vừa thấy hắn dẫn hai người đến liền sợ hết hồn.

“Sao lại không mang thêm mấy người nữa bên người.”

“Không sao, hiện tại làm gì có người còn tâm trạng phá hoại a, mọi người còn muốn sản xuất ra nhiều lương thực một chút, đem ngày tháng càng ngày càng tốt hơn.” Lý Ích cũng rất có đạo lí, ăn đều ăn không đủ no, làm gì còn người muốn tranh quyền đoạt lợi a.

“Nông trường của An Tâm cùng An Bình là chuyện gì xảy ra?” Trong lòng Viên Hạo ít nhiều có chút tức giận, ngữ khí cũng kém hơn bình thường.

“An Tâm cùng An Bình hiện tại đã đủ trình độ, đủ để nắm giữ nông trường bé như vậy, hiện tại chủ nông trường quá thiếu, hơn nữa những người kia đều là chúng ta tỉ mỉ chọn. Sáu mươi người này, vốn không liên quan đến nhau, những tiểu hài tử kia cũng là cô nhi trong chiến tranh, tất cả nhân viên đều theo quy định phân chia, hiện tại nông trường mới thành lập đều là hình thức như vậy.” Lý Ích giải thích.

Lý Ích sớm biết ba người này sẽ tức giận, nhưng hiện tại toàn cầu đều không ổn, vì vậy tiểu hài tử cùng người già yếu bệnh tật so với những nông trường mới khác có hơn chút, nhưng bốn mươi á nhân trẻ tuổi này đều là những người dễ quản lí, tâm tư được, người cũng thông minh, khá có tiền đồ bồi dưỡng. Hắn làm như vậy, cũng là cân nhắc đến người theo Viên Hạo, trồng được lương thực tuyệt đối nhiều hơn những người khác một chút. Những người này lại dễ quản lí, cũng không nói lung tung với bên ngoài, hơn nữa thông minh hiếu học, sau này hoàn thành có thể hình thành căn cứ lương thực bí mật của chính phủ. Sau này đối với chính phủ cùng cá nhân Viên Hạo cũng đều có chỗ tốt.

“Được rồi, An Tâm An Bình, các cậu trước hết đi hai nông trường này, để bọn họ tìm hiểu tình huống một chút. Công tác sau này do hai người tự mình sắp xếp.” Viên Hạo quay đầu nói một câu.

An Tâm cùng An Bình luôn đối với Viên Hạo nói gì nghe nấy, vì vậy rất nhanh liền rời đi. Hai người kỳ thực cũng hiểu rõ tĩnh huống của hai nông trường này, dù sao đều là hàng xóm hơn một tháng, mọi người bình thường cũng có chút qua lại.

Nông trường của An Tâm, người phụ trách gọi là Poppy, á nhân ba mươi tuổi, nhìn quá có dáng dấp của một quân tử khiêm tốn, An Tâm đem tất cả mọi người gọi ra, nhận biết từng người, đồng thời cũng cho họ biết, “Tôi tên là An Tâm, mọi người hẳn là biết tôi, cái nông trường này hiện là của tôi rồi, sau này tất cả công tác đều là do tôi phân phối. Poppy vẫn như trước là người phụ trách quản lí, có vấn đề gì, mọi người có thể đến hỏi tôi. Hi vọng sau này hợp tác vui vẻ.”

Nông trường của An Bình cũng tiến hành hoạt động như vậy, hai nông trường đa sớm biết, mĩnh cũng không phải ông chủ, chỉ là công nhân, vì vậy khi ông chủ xuất hiện, bọn họ cũng không phản ứng lớn, lại thêm ông chủ này là người quen hơn nữa khá là chăm sóc bọn họ, bọn họ càng thêm tiếp thu.

An Tâm cùng An Bình rất nhanh liền trở về, Viên Hạo nhìn hai người bọn họ một chút hỏi, “chuyện rất thuận lợi đi.”

“Đúng vậy.” Hai người đáp.

“Kỳ thực có lẽ trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ, vì lẽ đó cũng không có ai biểu hiện rất kinh ngạc.” An Tâm  bổ sung  một câu.

“Ừm, chờ dưa chuột lớn lên, trước tiên cấy ghép hai nông trường một chút, không biết thu hoạch sẽ thế nào a.” Vừa nãy Lý Ích đã nói cùng Viên Hạo, hai tiểu nông trường này của bọn họ thí nghiệm trước tiên, nông trường mà Dương gia cùng Lý gia vốn chuẩn bị trồng dưa chuột hiện tại cũng trồng thổ kim trứng, dù sao thổ kim trứng so với dưa chuột càng dễ trồng hơn, trước hết nuôi sống mọi người, ăn no bụng mới là quan trọng nhất.

“Được đó.” An Tâm cùng An Bình đương nhiên không phản đối.

“Tôi ngày hôm nay lưu lại ăn cơm trưa.” Lý Ích nói xong câu đó, quả nhiên thấy khóe miệng Viên Hạo  hơi giương lên, trong lòng lén lút  nở nụ cười.

“Ừm, trước hết anh nghỉ ngơi một lúc. Tôi đi làm cơm.” Viên Hạo nhìn sắc mặt An Tâm cùng An Bình liền biết trong lòng hai người nói Lý Ích là tên cật hóa (tham ăn).

Lý ích gần đây rất bận, hơn nữa đem phần lớn gia sản đều sung công, cộng thêm không thể tự mình hưởng thụ đồ ăn, vì vậy luôn cùng thủ hạ ăn dịch dinh dưỡng, thỉnh thoảng mới ăn một chút đồ ăn tự nhiên, trình độ sinh hoạt so với trước đây giảm xuống không biết bao nhiêu lần. Chỗ của Viên Hạo còn lưu lại một ít đồ ăn tự nhiên quý giá, hắn cùng Dương Phi thỉnh thoảng cũng sẽ đến ăn ngon môt chút.

Cơm trưa rất phong phú, mỗi người một bát bánh ga tô, bột khoai lang cùng thịt muối làm thành thịt viên luộc một nồi lớn, mọi người khoảng thời gian này đều chưa được ăn ngon một bữa, Viên Hạo làm cũng đủ phân lượng, Lý Ích ăn rất vui vẻ.

Sau khi thả bát xuống, Lý Ích thở dài một hơi, “Ăn được thật thoải mái, hi vọng mấy năm sau, nhân dân toàn cầu có thể ăn được tốt như vậy.”

“Thôi đi. Còn nhân dân toàn cầu, phần lớn người có thể ăn được bình thường, là tốt lắm rồi.” An Tâm  không chút khách khí  đánh gãy lời của hắn. Cũng thật là làm quan liền không giống, vấn đề cân nhắc  đều thành nhân dân toàn cầu. Giống như hiện tại, lấy điều kiện cây trồng cùng thổ nhưỡng, muốn nhân loại mỗi ngày đều có thể ăn được lương thực tự nhiên, thực sự quá khó.

“Lý Ích anh có thể mang cho tôi mấy con gà con được không. Chúng tôi mua, hoặc là lấy một ít hạt giống thổ kim trứng đổi.” Viên Hạo một bụng tâm sự muốn nuôi gà trong nông trường, để mình có thể ăn gà hoặc trứng bất cứ lúc nào.

Lý Ích lúc này mới ăn bánh ga tô liền cố ý hỏi, “Sao chỗ các cậu còn có trứng, hiện tại thời gian cũng quá dài, không nên giữ lại.” hắn cho rằng những quả trứng này là Viên Hạo mua lần trước, vẫn không nỡ ăn, cố ý lưu lại cho hắn.

“Hạt giống thổ kim trứng a?” hai mắt Lý Ích sáng lên, hiện tại hắn cùng Dương Phi tuy có không ít hạt giống thổ kim trứng, nhưng phân phối xuống liền không đủ, đồng thời thổ kim trứng của Viên Hạo cũng rất tốt, loại này khẳng định so với bọn họ còn tốt hơn. Hiện tại Viên Hạo chịu mang ra, những hạt giống này nếu được trồng ở nơi khác, không chừng hạt giống thổ kim trứng sẽ chầm chậm thay đổi, sản lượng thổ kim trứng cũng phẩm chất sẽ tốt hơn a, chuyện này đối với toàn nhân loại đều có lợi, Lý Ích cao hứng đến nối hận không thể nhảy lên. (* Mở mồm ngậm mồm đều là nhân loại, hiu hiu @@~ bạn Hạo chắc chỉ chiếm được một cái móng tay trong lòng ích ca mất!!!*)

“Được, sau khi trở về lập tức giúp cậu làm, cậu muốn mấy con gà?” Lý Ích  hỏi.

“Tôi chỉ cần mười con là được, tám mái hai trống, tôi cho anh mười cân hạt giống thổ kim trứng.” Hạt giống thổ kim trứng trong tay Viên Hạo không phải là dùng mãi không hết, hiện tại lại thêm hai tiểu nông trường, cũng cần dùng những hạt giống này, hiện tại chính mình còn chưa đủ dùng, nhưng cậu rất muốn nuôi gà trong nông trường, vì vậy liền quyết râm lấy mười cân hạt giống thổ kim trứng ra.  

Kỳ thực những con gà này chỉ là để che mắt người ngoài,  chỉ cần trong nông trường nuôi gà, là có thể ăn trứng gà mỗi ngày, đồng thời cũng có thể mang trứng gà ra ngoài bán. Sang năm cậu có thể đem trứng gà trong không gian ra ấp thành con, như vậy liền có thể ăn gà nhà, không giống như bây giờ căn bản không dám lấy gà ra ăn.

Sau đó muốn ăn gà, liền có thể tùy tiện lấy ở trong nông trường, hơn nữa thời gian dài một chút, cậu cũng có thể mở rộng nuôi gà, để mọi người đều nuôi mấy  con gà con nhà cậu, thay đổi giống gà hiện tại. tuy rằng cậu không biết gà nơi này khác gà mình chỗ nào, nhưng khẳng định khả năng đẻ kém hơn nhiều, đồng thời bộ dáng cũng nhỏ, chất thịt kém hơn, cùng gà nhà cậu chênh lệch không chỉ một chút.