Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 51




Dương Phi cùng Lý Ích vừa rời khỏi nông trường, liền trực tiếp tìm một nơi rồi hai người ngồi xuống trao đổi.

“Cậu có phát hiện hay không, Viên Hạo bây giờ đối với chúng ta có chút chống cự.” Dương Phi hỏi.

“Ừm. Hắn vừa ra khỏi cửa liền gặp phải sự việc cực đoan như thế này, e rằng hắn cho rằng là chúng ta giở trò.” Lý Ích càng nghĩ càng cảm thấy đúng.

“Không thể nào? Làm như vậy, đối với chúng ta có lợi ích gì?” Dương Phi bất mãn kêu lên.

“Cậu xem, chúng ta lần này không phải là được quyền nắm giữ bí đỏ sao?” Lý Ích cười khổ. Tuy rằng mục đích của hắn cùng Dương Phi giống nhau, cũng nhằm vào bảo bối của Viên Hạo, nhưng hiện tại dễ dàng đạt được một thứ, thái độ này của Viên Hạo, khiến cho Lý Ích cảm thấy rất không thoải mái, giống như là mình mạnh mẽ đoạt lấy đồ vật của hắn không bằng.

“Khốn nạn, lão tử lần này không nhất quyết đem nơi này thanh tẩy một lần liền không phải Dương Phi.” Dương Phi hung tợn nắm tay, phát ra tiếng “rắc rắc”, giống như xương cốt toàn thân đều bạo phát vậy, nguyên bản dáng vẻ công tử bột liền đột nhiên thay đổi, khắp toàn thân đều tràn ngập sát khí. Ngay cả Lý Ích đều giật mình nhìn hắn. Lần này Dương Phi thực sự tức giận rồi, nguyên bản quan hệ giữa bọn họ với Viên Hạo càng ngày càng tốt, tất cả sự tình đều phát triển trong suy đoán của hắn, phát triển rất hài lòng. Có thể lần này sự tình bất ngờ lại khiến cho Viên Hạo nổi lên nghi ngờ lớn với họ, then chốt là chuyện này không phải do bọn họ làm, hoàn toàn là gánh tội cho người khác, hơn nữa nếu không phải bọn họ lưu lại người theo dõi, vậy Viên Hạo coi như xong. 

“Bây giờ nói những lời này vẫn còn kịp?  Bất quá, Viên Hạo làm sao lại xui xẻo như vậy, vừa ra khỏi cửa liền gặp bọn cướp, còn muốn lấy mạng hắn. Bất quá, nhóm người này rõ ràng không biết hắn, chứng minh tầng trên còn chưa phát hiện ra Viên Hạo.” Lý Ích vừa nói như vậy, Dương Phi cũng tỉnh táo lại, bất kể nói như thế nào, hiện tại bọn hắn vẫn nằm ở thế chủ động, hơn nữa chỉ cần cố gắng chút, để cho bọn họ bố trí chu đáo, tình cảnh của Viên Hạo sẽ càng ngày càng tốt.

“Haizzz, Loren gia tộc kia, không phải vẫn luôn phái người điều tra dưa chuột sao? Hiện tại chúng ta đưa ra bí đỏ, hắn nhất định sẽ có hành động lớn. Không bằng nhân cơ hội này, chúng ta tính toán một hồi, đánh cho hắn trở tay không kịp.” Dương Phi suy nghĩ một hồi, nhỏ giọng viết viết vẽ vẽ lên giấy của Lý Ích, hai người thương lượng đến nửa ngày cuối cùng cũng coi như sắp xếp xong bước đầu của kế hoạch.

“Ngày mai, chúng ta từng người bố trí một chút, lần này nhất định phải đem thanh thế càng lớn càng tốt.” Lý Ích cười gằn vài tiếng, hắn so với Dương Phi càng thêm tức giận, nguyên bản thái độ của Viên Hạo đối với hắn đã phát sinh chút biến hóa, hiện tại lại trở về ban đầu. Hơn nữa vừa nghĩ tới, dưới sự hộ vệ của hai người hắn và Dương Phi để lại Viên Hạo suýt chút nữa chết đi, hắn liền vô cùng tức giận.

Ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, Viên Hạo không thể chờ được nữa liền mang theo An Tâm cùng An Bình tiến vào không gian.

Trong thời gian này không gian không có ai quản lí, hiện tại có thêm rất nhiều việc muốn làm. Bọn họ mười ngày nửa tháng không đến, gà đều đã lớn hơn rất nhiều, chúng nó chạy ra, ăn mất rất nhiều lá bí đỏ không nói, còn ăn một chút bí đỏ, cũng may thời kì sinh trưởng của bí đỏ cũng đã kết thúc, cũng không ảnh hưởng gì lớn. 

“Ai nha, bí đỏ này, bị gà chà đạp không ít a.” An Bình kêu to. Ngày hôm qua bọn họ chỉ vội vã vào không gian một chút, căn bản không lo lắng những thứ này.

“Không sao. Ngược lại bí đỏ này cũng không thể chín được. Chín, chúng ta trước tiên hái xuống, rồi mang cất đi. Những quả nộn, có thể xào ăn, liền ăn đi, sắp chín thì trước hết để nó tiếp tục phát triển.” Viên Hạo chỉ huy bọ họ làm việc, chính mình chuyển loạn xung quanh.

“Ôi, trứng gà.” An Tâm đột nhiên kích động hô lên giống như là phát hiện ra đại lục mới,.

Viên Hạo cùng An Bình cũng đi tới, cạnh chân An Tâm, trong một vùng lá bí đỏ là mấy quả trứng gà. Ba người Viên Hạo có tin vui, liên tục tìm kiếm bốn phía, cuối cùng cũng tìm được chừng năm mươi quả trứng gà. May mà thời tiết lạnh, những quả trứng này đều không hỏng.

“Ha ha, hôm nay chúng ta luộc trứng ăn đi, cố gắng bồi bổ một chút.” Viên Hạo cười híp mắt. Quãng thời gian này gà cũng đã lớn nhiều, cũng không lo đói bụng, có thể thấy được coi như không chăm sóc chúng nó, chúng nó cũng có thể đem mình dưỡng đến không tồi. Kỳ thực chủ yếu bởi vì thức ăn có thể ăn nơi này không ít, trong nhà kho vốn đã có không ít chậu nhỏ bỏ thức ăn, gà đã sớm tìm thấy thức ăn của nó. Hơn nữa bí đỏ trong vườn, cũng đủ cho nó ăn.

“Ừm, trứng gà cũng thật là hàng xa xỉ a, bình thường đều là để trẻ em ăn.’ An Tâm càng cao hứng.

“Những còn gà đúng là có thể đẻ được trứng a.” An Bình cũng rất vui vẻ, mấy người vây quanh mấy con gà, nhìn chúng nó vui vẻ ăn thóc.

“Ừm, cho ăn đầy đủ, một con gà bình quân một lần có thể đẻ được một quả trứng,  mấy con gà này mỗi ngày đều có thể cho mấy quả trứng, nếu như không phải mấy ngày qua chúng ta không cách nào cho nó ăn, chúng nó còn có thể cho nhiều trứng hơn nữa, hình dáng cũng tốt hơn.”  Viên Hạo vừa nói vừa lấy thêm chút thóc cho gà, đống thóc lưu lại này là chuyên dành cho gà  ăn, nguyên bản cũng không phải là thóc tốt, cũng sát không bao nhiêu gạo.

“Các anh xem này, thổ kim trứng này dĩ nhiên không có bị gà ăn a.” An Tâm hô lên, mảnh thổ kim trứng này mới mọc được khoảng gang tay, đàn gà căn bản là không có động tới chúng nó. 

“Ha ha, gà của chúng ta thật là thông minh, biết cái gì nên ăn, cái gì không nên ăn.” Viên Hạo trực tiếp cười lớn khiến cho An Tâm cùng An Bình cũng không nhịn được cười theo.

“Đúng là thông minh, nếu như đem phân cùng một chỗ thì càng tốt hơn.” An Tâm chỉ chỉ cái lều trước mặt, bên trong khắp nơi đều là phân gà, nếu không phải bởi vì thời tiết lạnh, chỉ sợ sẽ hun chết người đi.

“Không sao, chúng ta đem phân gà thu thập lại, những đống phân này thực sự rất tốt.” Viên Hạo một chút cũng không để ý, chỉ huy hai huynh đệ làm việc, trước hết thu thập đống phân, sau đó mang ra ngoài, cho mảnh thổ kim trứng ngoài nông trường thêm chút chất dinh dưỡng.

“Phân, làm cho đất màu mỡ hơn sao?” An Tâm hỏi.

“Đúng đấy.”

“A, quá tốt rồi, này xem như là phân tự nhiên, hẳn là sẽ không ô nhiễm đất đai chứ?” An Tâm lại không yên lòng  hỏi.

“Đương nhiên rồi. Phân tro động vật đại tiện ra đều là phân tốt a. Chỗ của anh chính là đem chúng bón vào vườn rau nhà mình, như vậy thực vật cũng phát triển hơn một chút, so với phân hóa học thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.” Viên Hạo nói cho bọn biết.

Vừa nghe thấy lời ấy, hai huynh đệ vội vàng tìm kiếm phân xung quanh, hận không thể thu thập thêm được nhiều hơn chút, trước đây phân gà vẫn đều là để trong chỗ nuôi gà, hiện tại đã kết thành một lớp dày. Viên Hạo trực tiếp để cho bọn họ thu thập, tất cả đều chất đống lại, chôn xuống, hiện tại còn không dùng tới nó, đợi đến mùa xuân, có thể bón vào mảnh thổ kim trứng ở nông trường.

“Ai, Viên Hạo, anh nói xem, có thể mang gà ra ngoài nuôi hay không?” An Tâm đột nhiên hỏi.

“Anh thử xem.” Viên Hạo cũng không biết, kết quả cậu bắt được một con gà, dằn vặt nhiều lần, cũng không mang ra được.

“Chuyện gì vậy? Chúng ta có thể theo vào vì sao gà lại không mang ra được?” An Tâm cùng An Bình đều khó hiểu.

Bản thân Viên Hạo cũng không thể nói được, không gian này của cậu, thật là có điểm quái lạ, xem ra còn cần phải lựa chọn nghiêm khắc, hiện tại ngoại trừ người thường, dường như không có động vật nào có thể. Kỳ thực người, cũng là hai người An Tâm An Bình, đương nhiên cậu cũng chưa từng thử qua người khác.

“Nói như vậy, sau này chúng ta chỉ có thể nuôi gà ở đây, bất quá cũng được, không ai biết.” An Bình cảm thấy như vậy cũng không sai. 

“Ừm, sau đầu xuân, tôi sẽ lại ấp ít gà con, đem đàn gà lớn mạnh, sau đó chúng ta có thể thường xuyên ăn gà.” Viên Hạo hiện tại nghĩ đến ăn gà, lại nghĩ tới chúng nó vừa mới đẻ trứng liền lại không nỡ.

“Ăn gà a.” Hai mắt An Tâm phát sáng, theo bản năng nuốt một ngụm nước miếng.

“Đương nhiên muốn ăn gà, gà vốn là để cho người ta ăn, canh gà mái thật là mĩ vị a.” Viên Hạo nở nụ cười, nói đến, cậu nơi này nuôi gà đều là thổ kê chính thống, vẫn là một chút thức ăn chăn nuôi đều chưa cho ăn qua, coi như là  trước đây, lấy đi bán, một con ít nhất cũng được, bốn mươi, năm mươi nguyên a. Phi thường quý hiếm không nói, ở quê nhà, nữ nhân sinh con, cần phải ăn nhiều gà cùng trứng gà, đặc biệt là loại thổ kê này, hiện tại dân quê cũng không cần lo không có nơi mua, có người còn trực tiếp đến trong thôn mua.

“Gà có mấy cách ăn?” An Bình cảm thấy hứng thú, hắn đời này vẫn đúng là chưa được ăn gà bao giờ. Trước đây điều kiện nhà hắn cũng không tốt, nào dám ăn đồ mắc như vậy.

“Tôi bình thường thích uống canh gà, hoặc làm món gà kho, cách làm đều vô cùng đơn giản.” Viên Hạo nhớ lại mùi vị, hận không thể lập tức bắt một con đi ăn.

“Được rồi, đừng chỉ nói gà. Các anh xem những quả cam này, không phải có thể ăn được rồi chứ, đều biến thành màu vàng.” An Tâm đột nhiên nhìn mấy quả cam không còn màu xanh lục nữa.

“Ai, suýt quên.” Viên Hạo vội vã chạy tới, lấy xuống mấy quả cam chín sớm, tự mình bóc một quả, nếm thử, ngọt ngọt chua chua, qua ba, năm ngày, có thể còn ngon hơn nữa. Bất quá hiện tại cũng có thể nếm thử một chút.

“Có ăn được hay không?” An Tâm tha thiết mong chờ nhìn Viên Hạo.

“Các cậu thử xem.”

An Tâm nhanh chóng bóc quả cam trong tay mình, cùng An Bình chia ăn, vừa ăn vừa nói, “ Ai, ăn ngon thật, vừa ngọt vừa chua, lại còn có nhiều nước. Ai, so với quả cam trước đây em ăn thì ngon hơn nhiều, mùi hương cũng tốt hơn.”

“Qua mấy ngày nữa sẽ ngon hơn.” Viên Hạo nở nụ cười, khắp cây đều là cam, mỗi quả đều vô cùng no đủ, có một ít đã bắt đầu đổi sắc, chính là đang chuẩn bị chín. Đây vẫn là lần đầu tiên ăn được hoa quả từ khi đến đây, Viên Hạo cũng không nhịn được muốn ăn thêm chút, lại chọn mấy quả hái xuống, phân cho hai người An Tâm cùng An Bình mấy quả, chính mình cũng ăn hai quả. 

An Bình cùng An Tâm căn bản là không nỡ ăn hết, còn lại để vào túi ăn dần. Viên Hạo lắc đầu nói, “Nhanh ăn đi, sau này mỗi ngày đều được ăn, mấy quả cam này chúng ta không bán, chỉ để ăn, cũng có thể ăn được một quãng thời gian.”

An Tâm cùng An Bình đều cao hứng nở nụ cười, cùng nhau nhìn khắp cây cam một lượt, giống như là đang nhìn trân bảo.