Vô Tính Phồn Diễn Thì Đại (Thời Đại Sinh Sản Vô Tính)

Chương 50




Nói đến bước này Dương Phi cùng Lý Ích cũng rõ ràng ý nghĩ của Viên Hạo, trong lúc nhất thời cả ba người đều có chút lúng túng, nhưng hai người có kinh nghiệm lâu năm trên thương trường, trên mặt một chút đều không lộ ra. Vừa lúc An Bình đi ra nói, “Có thể ăn cơm.”

“Được, tôi đi gọi An Tâm.” Viên Hạo vội vàng đứng lên, dựa vào cửa đi gọi An Tâm đang ở bên ngoài kiểm tra thổ kim trứng, che lấp tâm tình của mình. Cậu có thể không so được với hai con hồ ly sắp thành tinh này, không thể không để lộ chút biểu cảm nào như thế.

Cháo bí đỏ, mỗi người một bát to, không có món ăn khác. Nguyên bản rán chút cao lương ớt, nhưng nghĩ đến Viên Hạo đã đem bán chúng nó cho Dương Phi, An Bình cũng không phải không biết xấu hổ mà mang ra.

“Đây chính là bí đỏ,” Viên Hạo gắp miếng nhỏ màu da cam trong bát lên, chậm rãi uống canh bí đỏ. Loại thời tiết này, uống chút cháo nóng, toàn bộ cơ thể đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, trên người cũng cảm thấy ấm áp hơn

Lý Ích nếm thử chút cháo, trên mặt lộ ra tươi cười, “Mùi vị rất ngon, mang chút vị ngọt, so với chỉ ăn cháo không thì ngon hơn nhiều, cũng mềm hơn.”

“Đúng, loại cháo này rất thích hợp cho tiểu hài tử cùng với người già uống.” Dương Phi cũng bình luận món cháo này một chút.

“Bí đỏ, kì thực còn có thể phòng chống tiểu đường, hạ đường huyết, bí đỏ cũng có thể trị cùng phòng ngừa bệnh tuyến tiền liệt, đối với hệ thống tiết niệu của nam giới cũng rất có lợi.” Viên Hạo uống mấy ngụm cháo, tâm tình cũng tốt lên, liền hùa theo đề tài của bọn họ.

“Còn có những tác dụng này sao, nếu như Chu Lục An biết, nhất định sẽ hưng phấn không thôi.” Dương Phi rất hài lòng, phải biết bệnh về tiết niệu, kỳ thực rất khó chữa, đặc biệt là loại trò chơi tuyến tiền liệt này, mỗi người đàn ông đều có khả năng bị nhiễm bệnh.”

“Kỳ thực, hoa bí đỏ, lá, thân cũng có thể ăn,có thể nói cả cây đầy là báu vật.” Viên Hạo còn nói.

“Quá tốt rồi, nói như vậy, có thể bán bí đỏ, hoa, lá, thân. So với những loại khác, hiệu quả kinh tế còn cao hơn.” Lý Ích càng thêm cảm thấy hứng thú với loại bí đỏ này.

“Ừm, bí đỏ chưa chín thì có màu xanh lục, cũng có thể ăn, nhưng bình thường đều xào ăn. Bí đỏ chín có màu da cam, chính là loại chúng ta ăn, gọt vỏ ngoài, có thể luộc, cũng có thể nấu cháo. Vì vậy có thể nói bí đỏ có nhiều cách bán.” Viên Hạo nói tiếp.

Dương Phi cùng Lý Ích càng nghe càng hứng thú, ngay cả món cháo mĩ vị cũng quên uống, hận thể không thể hỏi chuyện liên quan đến bí đỏ thêm nhiều hơn chút.

“Ăn cơm trước đi.” An Tâm nhắc nhở mọi người, nhanh chóng ăn một chút, chẳng mấy chốc cháo sẽ lạnh đi.

Dương Phi cùng Lý Ích vừa nghe thấy, vội vã uống một ngụm, vừa nhìn thấy Viên Hạo, hi vọng hắn có thể nói thêm chút chuyện về bí đỏ. Kì thực Viên Hạo cũng chỉ biết một ít tri thức như vậy, hơn nữa không ít kiến thức hắn chỉ vô tình đọc trên báo chí mới hiểu được, mới biết được bí đỏ hữu dụng như vậy, thật ra lúc đó còn rất nhiều thông tin, nhưng cậu chỉ nhớ được hai loại đó. Đúng là làm sao để ăn bí đỏ, cậu lĩnh hội khá là tốt. Chỉ có điều hiện tại cái gì cũng không có, cậu cũng không thể thoát khỏi nơi này. Nói đến hạt bí đỏ, ở đây chỉ sợ là cũng không thể ăn, phải lưu lại làm hạt giống. Trước đây sau khi bà bội phơi khô bí đỏ, rang lên cho bọn họ làm đồ ăn vặt khi đi làm. So với hạt hướng dương,hạt bí đỏ lớn lại nhiều, càng dễ ăn hơn. Hơn nữa hạt bí đỏ rang còn có một luồng hương vị nhàn nhạt. Bây giờ nghĩ lại, cậu đều sắp chảy cả nước miếng.

Sau khi ăn xong, Viên Hạo cùng Dương Phi và Lý Ích bàn về quyền trồng bí đỏ, hai người đều phải trở về thương lượng một chút, ba ngày sau sẽ quay lại, đem hợp đồng mang đến, đem chuyện này chân chính quyết định.

Hai người bọn họ đi rồi, Viên Hạo có chút uể oải nằm trên ghế salon, A Phúc cảnh giác ngồi bên cạnh cậu, nhìn thấy dáng vẻ của cậu, An Ý cùng An Bình đều có chút lo lắng.

An Bình nói, “Viên Hạo, có phải là quá mệt mỏi hay không, trước hết đi nghỉ đi.”

“Cúng không phải, chính là cảm thấy tâm tình không tốt lắm.” Viên Hạo rầu rĩ không vui nói, cậu biết mình có chút lập dị đi? Biết rõ Dương Phi cùng Lý Ích có ý đồ mới cùng mình lui tới. Cậu cũng rõ ràng, hạt giống của cậu, ở thời đại này sẽ gây ra biến động lớn đến mức nào, sẽ mang lại cho cậu bao nhiêu phiền phức. Cho nên mới phải cùng Dương Phi cùng Lý Ích duy trì quan hệ bằng hữu giống như hợp tác, nhưng trong nội tâm vẫn hi vọng bọ họ có thể thật tâm đối xử với mình, có thể giống như là bạn tốt cùng mình lui tới.

“Cậu không nên nói quá nhiều. Hai người bọn họ làm tất cả mọi chuyện tuy nói là vì hạt giống của cậu, nhưng bất kể thế nào, đều là bọn họ cứu mạng cậu, bằng vào chúng tôi cùng A Vượng, coi như thêm cả A Phúc, dưới tình huống kia, đều không thể bảo vệ cậu an toàn. Hơn nữa phỏng chừng sau đó, cậu còn gặp phải chuyện nguy hiểm hơn, bằng vào chúng ta hay là vẫn duy trì quan hệ trước kia với bọn họ, giống như là bạn bè, lại giống như là hợp tác, ít nhất khi cậu vẫn chưa trở nên mạnh mẽ, chỉ có thể dựa vào năng lực của bọn họ.” An Bình thật lòng nói, hắn hi vọng Viên Hạo có thể vui vẻ hơn, khỏe mạnh sống tiếp. 

“Đúng vậy, hai người này tính tình không tồi, cũng không có cậy quyền, cũng không cưỡng tình đoạt lí. Tuy rằng mục đích của bọn họ rất rõ ràng, nhưng có đồng bọn hợp tác như bọn họ, coi như là chúng ta may mắn, bọn họ là người thừa kế của tứ đại gia tộc, danh tiếng đều không tệ.” An Tâm nói xong, thở dài một hơi.

Trong khoảng thời gian Viên Hạo nằm viện này, hắn liền lí giải hoàn toàn thân phận của Dương Phi cùng Lý Ích. Tuy rằng bọn họ vẫn hoài nghi lai lịch của hai người kia, nhưng không cách nào biết được thông tin hữu dụng. Trong bệnh viện hắn không chỉ một lần bị nhân viên y tá hỏi thăm chuyện về Dương Phi cùng Lý Ích, An Tâm vốn là người rất thông minh, mượn cơ hội này liền lấy được rất nhiều thông tin. Nguyên lại Dương Phi cùng Lý Ích là người thừa kế của tứ đại gia tộc, tuy rằng Dương Phi hiện nay còn nghe lệnh của ông hắn, nhưng sớm muộn có một ngày, Dương gia chính là thiên hạ của hắn, mà ông của Lý Ích gần như hoàn toàn là ủy quyền cho hắn, những năm gần đây phần lớn sự tình đều là do Lý Ích xử lí, trên thực tế Lý Ích đã trở thành người đứng đầu Lý gia.

“Tứ đại gia tộc? Bọn họ có thế lực như vậy sao?” Viên Hạo hiếu kì, không nghĩ tới thời đại này còn có chuyện này.

“Lý gia cùng Dương gia hai nhà chiếm cứ nam bắc, cùng với Loren gia, Worle gia, bốn đại gia tộc này chiếm bốn phương hướng đông tay nam bắc trên địa cầu, hầu như có quyền thống trị một nửa sinh hoạt của chúng ta. Anh nói thế lực của bọn họ có lớn hay không?” An Tâm hỏi ngược lại.

“A?” Viên Hạo triệt để bị làm cho hồ đồ rồi.

“Nói đơn giản, chính phủ tồn tại giống như phụ thân, thì bốn gia tộc này tồn tại như bốn ngươi con trai. Bốn con trai sau khi trưởng thành thì phụ thân phân cho mỗi người một mảnh đất, những năm sau đó, phụ thân tuy rằng vẫn là người có chức cao vọng trọng, nhưng trên thực tế quyền lợi của hắn đã không tới được phạm vi của bốn người con trai này. Đồng thời bốn người con trai này không ngừng thâu tóm địa bàn trong tay phụ thân, chậm rãi xâm chiếm thế lực của hắn từng chút một.” An Tâm ví dụ, nói đến rất đơn giản.

Viên Hạo cuối cùng cũng hiểu rõ ràng. Nói cách khác hiện tại Lý Ích  cùng Dương Phi  đều là nhân vật trung tâm có quyền lực cao nhất. “Không thể nào. Nếu như theo cậu nói, hai người này sao lại rảnh rỗi như vậy, lại cùng tới tiểu nhân vật như chúng ta giao thiệp?” Viên Hạo nghĩ tới nghĩ lui lại càng không rõ.

“Ha ha, không phải là chúng ta may mắn sao?” An Tâm cười.

“Lý gia vốn chuyên về lương thực, hiện tại phần lớn lương thực đều là của nhà họ, dưa chuột xuất hiện, lại ở địa phương của Lý gia, cậu nói có phải hay không có người theo dõi. Lần thứ hai chúng ta bán dưa chuột, lại gặp gỡ Dương Phi. Nói đi nói lại, chỉ có thể nói cùng hai người bọn họ quá hữu duyên.” An Bình đối với chuyện này quả thực chỉ muốn thở dài.

“Này cũng thật là đúng dịp.” Viên Hạo trợn mắt há mồm,  ngoài trừ nói là trùng hợp, cũng không thể tìm được từ khác liên quan đến quan hệ của bọn họ trong lúc đó. 

“Bất quá, Lý gia luôn tôn trọng nông dân, huống hồ anh còn là khách từ bên ngoài đến, lại mang theo không ít hạt giống quý giá, vì vậy mà anh cũng không cần lo lắng đến tình cảnh của mình. Còn Dương gia, bọn họ luôn cùng Lý gia duy trì quan hệ hảo hữu. Lại nói, tứ đại gia tộc đều chú trọng tới lương thực, Lý Ích cùng Dương Phi sao lại không đối xử tốt với anh, họ còn sợ anh đem hạt giống cho hai nhà kia a.” An Tâm nói một hơi, để tâm tình của Viên Hạo từ từ tốt lên.

“Đúng vậy, chính là hiện tại bọn họ cầu ta, ta sợ cái gì?” Viên Hạo lại run lên, lại nói, cậu còn có không gian, chỉ cần dựa vào không gian này cũng có thể nuôi sống cậu, coi như thêm An Tâm cùng An Bình, cũng sẽ không chết đói. Cùng lắm, sau đó ba người bọn họ ở trong không gian sống đên cuối đời.

“Đúng, sau này cậu liền coi trọng mình hơn. Giống như ở phương diện tiền này, chỉ cần không phải annh quá đáng, bọn họ tuyệt đối sẽ thỏa mãn nhu cầu của anh. Trước hết đem cuộc sống của mình trở nên tốt hơn rồi mới nghĩ đến chuyện khác đi.” An Tâm nói khiến cho Viên Hạo cùng An Bình đều nở nụ cười. Ba người bọn họ cười vui  vẻ một trận, tâm tình cuối cùng cũng hồi phục như cũ.

“Cậu sao lại nghĩ đến chuyện đem bí đỏ trực tiếp cho bọn họ?” An Bình không hiểu hỏi, hắn cùng An Tâm đều cảm thấy xử lí giống như dưa chuột cũng không tồi.

“Các cậu nghĩ xem tôi vốn mang ra dưa chuột, giờ lại mang ra bí đỏ, có phải là sẽ thu hút nhiều ánh mắt hay không? Giống như các cậu nói, trong tứ đại gia tộc chỉ sợ đã có người rục rịch, tôi không muốn cho bọn họ thêm phiền phức.” Ý nghĩ này của Viên Hạo cũng là điều cậu cân nhắc rất lâu. Bây giờ nghĩ lại đem phần lớn danh tiếng đến trên đầu Lý Ích cùng Dương Phi đối với tiểu nhân vật như mình cũng rất tốt a.

“Đúng vậy, bởi vậy liền để cho tầm mắt của người khác chuyển đến trên người bọn họ, không chừng người khác còn tưởng rằng dưa chuột là bọn họ cố ý tung hỏa mù. Chúng ta càng có lợi.” An Tâm nghĩ một chút liền thông, nhanh chóng hiểu tâm ý của Viên Hạo.

“Ừm. Hơn nữa anh cũng trả lại ơn cứu mạng của bọn họ.” Viên Hạo người này, sợ nhất chính là nợ quá nhiều ân tình của người khác, nợ càng nhiều, càng khó ngẩng đầu trước mặt người khác, cậu càng hi vọng có thể cùng hai người bọn họ có địa vị ngang hàng. Bởi vì cậu luôn ở thế yếu, từ trước đến giờ đều sống ở tầng lớp dưới, vì vậy mà cậu nghĩ sẽ có một ngày, có thể không cần sống uất ức như vậy.